Quy Loan


Nàng đã nhiều lần cố trốn thoát nhưng không thành, hôm nay là cơ hội cuối cùng.

Xe bò đi qua chợ gạch, rẽ thêm hai lần nữa sẽ đến phố hoa.

Người môi giới dừng xe bò trước Túy Hồng Lâu, gọi to với bà tử đang quét dọn trước cửa: " Mau gọi Ngô ma ma của các ngươi ra đây! "

Chẳng mấy chốc, một tú bà đầu cài một đóa hoa đỏ lắc lư từ trong lâu bước ra, ngáp dài một cái nói: " Mới sáng sớm đã ầm ĩ cái gì? "

Hai tên tay đấm to lớn đi theo phía sau tú bà, khí thế hùng hổ.

Người môi giới lập tức cười nịnh nọt làm lành nói: " Đương nhiên là mang đến cây rụng tiền cho Ngô ma ma rồi! "

Tú bà liếc mắt nhìn người môi giới: " Nói mạnh miệng ghê nhỉ? "


Người môi giới vỗ vỗ lồng gỗ xe bò, nhe răng vàng: " Ngài tự xem đi! "

Tú bà tầm mắt hướng trong lồng sắt quét tới, bà ta chọn cô nương nhiều năm, ánh mắt rất sắc bén.

Dù không nhìn thấy mặt, chỉ nhìn thân hình đã có thể đem một xe cô nương này phân ra được ba bảy loại.

Khi bà ta nhìn thấy Ôn Du ở trong góc, nhất thời cười đến không ngậm miệng lại được:

" Nhìn dáng người tận cùng bên trong thật đúng là một hạt giống hoa khôi tốt! Mau mang ra cho ta nhìn kỹ một chút! "

Người môi giới càng nịnh nọt hơn: " Ánh mắt này của ma ma ngài chính là chuẩn! "

Người môi giới mở khóa lồng gỗ, kéo lê Ôn Du xuống xe bò: " Con bé này kiêu ngạo lắm, đã mấy lần muốn bỏ trốn, ta sợ làm hỏng cây tiền của bà, nên chỉ phạt nó nhịn hai bữa cơm thôi.


"

Tú bà hiểu ý mẹ mìn, đưa tay nắm cằm Ôn Du để nhìn rõ mặt nàng: " Được rồi, nếu gương mặt cũng đẹp, giá cả không thành vấn đề.

"

Người môi giới vội nói: " Ta Trần lão lục làm nghề này nhiều năm như vậy, liền chưa thấy qua bộ dáng so với cô nương này còn xinh đẹp hơn.

Bảo đảm mụ mụ ngài thấy cũng không có cách nào che giấu lương tâm nói cô nương này bộ dáng sinh không tốt...!"

Người môi giới còn chưa nói xong, tú bà đột nhiên hét lên một tiếng, giống như nhìn thấy hồng thủy mãnh thú gì đó, liền lùi lại mấy bước, chửi ầm lên mắng người môi giới: " Ngươi muốn chết à, Trần lão lục? Ngươi đem một đứa có bệnh định bán cho ai? "

Tú bà sợ tới mức thịt mỡ trên mặt đều run rẩy lả tả, cầm khăn lụa không ngừng lau bàn tay vừa mới bắt cằm Ôn Du.

Người môi giới bị mắng đến ngẩn ngơ, vội vã vén tóc rối trước mặt Ôn Du ra, hắn cũng bị dọa không nhẹ- -





Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận