Quy Loan


Hắn ngồi trên xe bò đếm tiền đồng, liếc về phía Ôn Du còn đang ở trong góc xe, lầm bầm chửi rủa: " Chỉ còn lại cái thứ xui xẻo này, không biết phải xử lý thế nào… "

Ôn Du cúi thấp lông mi, kế hoạch của nàng cũng coi như đã giúp đám cô nương kia tránh được số phận bị bán vào thanh lâu.


Nàng đột nhiên lại ho khan dữ dội, lộ ra gương mặt đầy mụn đỏ, yếu ớt lên tiếng: " Cứu ta với… Đừng để ta chết, dù không mời đại phu, cũng hãy cho ta thuốc… "

Nếu muốn cho người ta vứt bỏ nàng, phải để cho người ta nhận định ở trên người nàng không chỉ không có lợi, còn cần đổ tiền.


Người môi giới vừa mới kiếm được không bằng một nửa số tiền hắn bỏ ra, trong lòng đang nén giận, vừa nghe Ôn Du cầu xin hắn mua thuốc, thì nổi cơn thịnh nộ: " Ngươi cái ôn thần, làm hại lão tử buôn bán lỗ vốn, còn muốn lão tử mua thuốc cho ngươi? Lão tử còn chưa biết tìm ai đòi lại số tiền lỗ vốn từ ngươi đâu! Cút ngay đi! "

Nói xong, hắn chẳng thèm quan tâm Ôn Du nữa, vung roi định quay xe đi.


Kết quả này lại đúng là điều Ôn Du mong muốn, nàng giả vờ đau khổ, dưới chân lại nhanh chóng chuẩn bị rời đi.



Không ngờ một lang trung bốc thuốc đi ngang qua lại nói: " Nàng chỉ là bị cảm gió, có thể là do ngửi phải mùi hoặc ăn phải đồ không nên ăn, chỉ cần hai gói thuốc, mấy chục đồng là khỏi.

Đại gia, mua hai gói thuốc đi.

"

Ôn Du cả người cứng đờ.


Người môi giới cũng lập tức quay lại nhìn nàng, trong chớp mắt, tất cả sự việc đều được nối tiếp trong đầu hắn.

Người môi giới nghiến răng nghiến lợi nói: " Rất tốt! Ngươi dám lừa lão tử! "

Hắn vung roi và nhảy xuống khỏi xe bò.



Ôn Du khẽ cắn môi, đẩy tên lang trung vì bán thuốc lắm mồm ra rồi chạy trốn.


Người môi giới ở phía sau tức giận đến cả khuôn mặt đều vặn vẹo: " Tiện nhân! Còn dám chạy! Hại lão tử thua thiệt nhiều bạc như vậy, lão tử đánh chết ngươi! "

Ngọn roi bóng loáng vung trong gió lạnh, thậm chí phát ra tiếng "vù vù" khi vung lên.


Ôn Du mặc dù kiệt lực chạy về phía trước, nhưng vẫn không tránh thoát một roi kia, sau lưng phảng phất như là bị rắn độc đốt một cái, trên áo gai thô sơ chảy ra vết máu, cảm giác đau rát như lửa thiêu trong nháy mắt từ miệng vết thương lan tràn tới toàn thân nàng.


Nàng rên lên một tiếng, cả người ngã lăn ra đất, khuỷu tay và đầu gối lạnh cóng bị va đập đau đớn.


Người môi giới đã đuổi kịp, tiếp tục vung roi quất vào nàng: " Chạy? Tiếp tục chạy cho ta! "





Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận