Quy Loan


Một roi kia phảng phất như chiếu đúng vào vị trí của cú roi trước đó.


Đau.


Đau quá.


Cả người giống như bị ngọn roi kia bổ làm hai nửa.


Ôn Du từ khi sinh ra đến bây giờ, chưa bao giờ chịu đựng một trận đòn tàn nhẫn như vậy.


Nàng cuộn mình trên mặt đất, khóe môi bởi vì nhịn đau mà bị cắn rách ra, tràn ra máu tươi.

Bàn tay vốn đã tím lạnh cùng phát ban nhưng vẫn dài và mảnh khảnh, gắt gao nắm chặt vào trong một mảnh bùn sau khi tuyết tan, một đôi mắt lạnh hung ác nhìn chằm chằm người môi giới.



Rõ ràng nhu nhược như vậy, lại có ác ý như loài thú dữ.


Người môi giới bị ánh mắt của nàng làm cho kinh sợ, nên khi ngọn roi thứ ba rơi xuống, hắn đã chậm lại một nhịp, và bị một bàn tay to gân cốt rõ ràng đã ngăn lại.


" Người nào không có mắt dám xen vào việc của Trần gia ta! " Người môi giới đang tức giận, miệng mắng, nhưng khi quay đầu nhìn thấy người mới đến, hắn đột nhiên im lặng như người câm.


Ánh sáng mặt trời chói mắt, tuyết đọng đã tan, dưới mái hiên tất cả đều là tiếng giọt nước rơi.


Người đến có dáng vóc rất cao, đứng chắn hết ánh sáng phía trên Ôn Du.


Nàng ngẩng lên, ánh mắt đầy mồ hôi, nhưng vẫn chưa kịp thu lại vẻ tàn nhẫn đã chạm phải đôi mắt đen lười biếng và hoang dã của đối phương.


Người đó có gương mặt điển trai, mắt đẹp, lông mày thanh tú, hơi nghiêng đầu, bên môi ngậm một mẩu que tre, tay vừa ngăn roi của người môi giới, khuỷu tay hơi cong, dưới lớp áo thô cũng có thể thấy rõ hình dáng cơ bắp của hắn.



Tầm mắt hắn nhàn nhạt liếc qua Ôn Du, rồi nhìn về phía người môi giới, buông lỏng tay, nhấc chân đem người ta đạp cho một cái ngã lăn vào trong bùn tuyết.


Mở miệng lại là một bộ thanh thản cùng người quen chào hỏi:

" Ô! Là Trần gia a, gọi đám tiểu tử đến đây cho ta, ta tìm thấy hắn rồi! "

Hắn có vẻ thô lỗ và dữ tợn.


Hai tên đàn ông cao lớn từ phía bên kia của chợ đi đến, khoanh tay đứng vững, bao vây hoàn toàn người môi giới.


Hóa ra là đến để trả thù.


Ôn Du nằm trên mặt đất, cố hết sức chậm lại hô hấp, thái dương nàng đã đau ra mồ hôi lạnh, tóc rối tung phủ ở hai bên má, lông mi dài run rẩy đón nhận ánh sáng mặt trời, mỏng manh như cánh bướm vừa phá kén.


Người môi giới nhìn thấy thanh niên, mặt trắng bệch, cả người như nhũn ra ngồi phịch trên mặt đất, như hòa làm một thể với đống bùn nhão kia, hai chân không ngừng run rẩy, mồm lắp bắp: " Tiêu! Tiêu nhị ca! "





Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận