Quy Luật Sống Còn


Để tránh Nguyên nghi ngờ, ông Tổng để ẹ Nguyên vào trước, khoảng 10 phút sau ông mới vào. Rồi giả vờ đến thăm hỏi như sếp thăm lính ruột, như chưa hề quen biết với mẹ Nguyên, ông ra vẻ ngơ ngác rồi chào hỏi bà sau đó ra về. Trinh vẫn hồn nhiên ngây thơ chào vui vẻ như bình thường vì vốn không biết gì về mối quan hệ đầy phức tạp này. Được một lúc thì Trinh cũng xin phép về để đi làm, chỉ còn lại Nguyên và mẹ.
- Ông ta cũng giỏi đóng kịch lắm! Bộ mẹ không nói với ổng là con biết hết sự thật rồi à?
- Nói cũng có tác dụng gì đâu!
- Cũng đúng! Vì ổng cũng đâu cần nhận thằng con này thêm làm gì, có một thằng để ưu ái nâng đỡ là đủ mệt rồi!
- Không phải vậy đâu con…- Bà thở dài.
- Chứ còn gì nữa?! Mà thôi, con cũng chẳng cần. Cứ nghĩ tới việc ổng biết hết sự thật mà vẫn cố tình đối xử bất công với con so với thằng đó là đã đủ tức rồi!
- Có chuyện đó sao?
- Mẹ không biết đâu! Hết lần này tới lần khác, ổng lỗ liễu ưu tiên giành phần tốt và nhiều hơn cho thằng đó, ai trong công ty cũng biết. Con đã cố nhẫn nhịn rồi, nhưng ổng càng ngày càng làm quá! Chứng tỏ ổng có thèm coi con là con ổng đâu!
- Thôi, dù sao ông ấy cũng là người góp phần sinh con ra. Con đừng nói những lời như thế, mang tội đó!
- Hớ! Ổng có mang nặng đẻ đau ra con đâu?! Bộ bất kỳ ai chỉ việc sinh thành rồi bỏ phế con mình lăn lóc đói khổ, rồi hai ba chục năm sau quay lại muốn làm cha là làm chắc?!
Bà chỉ im lặng thở dài rồi lãng sang chuyện khác, có lẽ mọi thứ đã quá rõ ràng, không cần phải nói thêm gì nữa…
Bệnh tình của Nguyên diễn biến khá tốt và khỏi nhanh hơn dự tính, nhưng cũng không kịp chuyến đi vì bị trễ 2 ngày. Sếp Tổng cũng sắp xếp cho cậu được đi trong 2 tuần nữa, cậu vẫn im lặng làm theo như chưa có chuyện gì xảy ra, nhưng trong lòng đang nung nấu một ý định gì đó… Trong khoảng thời gian này, công việc của Nguyên khá nhàn rỗi vì được phép tịnh dưỡng sau chấn thương. Cậu dành nhiều thời gian cho chuyện tình cảm của mình, thường xuyên lui tới nhà và hỏi thăm ba mẹ Trinh, mối quan hệ tiến triển tốt đẹp. Bất ngờ hơn cả là việc chú Thế đồng ý cho hai đứa được đính hôn trước khi cậu sang nước ngoài. Con đường tình yêu của Trinh và Nguyên đang đi đến một hồi kết tốt đẹp, nhưng sóng gió vẫn còn…
Sau 1 tuần hoàn tất thủ tục cần thiết, Nguyên đã được lên đường sang Úc. Công việc học tập nghiên cứu và tìm hiểu quá trình nâng cấp chuyên án khó khăn và cực nhọc hơn Nguyên tưởng, phải đi nhiều công ty, nhiều phòng họp và thảo luận để đúc kết tài liệu thống nhất cùng các đồng sự.
Dự án và công việc ngày một nhiều, Nguyên cảm thấy tức tối vì người cha vô trách nhiệm kia, không chỉ hám giàu mà còn xảo trá nữa, những lời nói ngon ngọt hay ho trước khi đi nghe hứng khởi bao nhiêu thì khi chạm tay vào công việc lại càng chua chát bấy nhiêu. Nó không hề là một thiên đường như mình tưởng. Với khả năng tiếng Anh chưa mấy lưu loát, Nguyên gặp rất nhiều khó khăn trong việc nghiên cứu và học hỏi từ các chuyên gia tin học người nước ngoài. Cậu phải tự tìm hiểu và đúc kết các hệ thống lại để tạo lập nên quy trình nâng cấp chuẩn mực và bảo mật tuyệt đối. Trong suốt thời gian đó, Nguyên bận bù đầu, ít khi liên lạc với Trinh, chỉ toàn nhận e-mail từ cô mỗi ngày mà không thể hồi âm lại, anh biết cô ấy rất buồn, nhưng không thể làm khác được, đây là thời điểm mà công việc cần phải được ưu tiên, anh không muốn bị Huy hay những đồng sự khác qua mặt vì mình đến trễ hơn họ cả nửa tháng.
Và những cố gắng nổ lực của Nguyên đã được đền đáp xứng đáng, Nguyên là người hoàn tất quy trình sớm nhất nên được đi về sớm hơn 1 tháng. Sau đó 3 ngày, Huy cũng đã xong và tức tốc đi về. Hiển nhiên, nắm bắt được tình hình đó, nên ông Tổng đã không cho Nguyên về nước vội mà chần chừ lấy lý do cho cậu đi tham quan giải trí đâu đó ở Úc vài ngày để thư giản. Nhưng kỳ thực là Nguyên chẳng ham hố gì mà ở lại đây tung tăng, không bạn bè, vợ chưa cưới đang đợi chờ mòn mỏi thì tâm trí đâu mà một mình vui chơi ở xứ người?! Chính vì điều đó đã làm Nguyên quê độ, cậu ém nhẹm phần dữ liệu chính gốc mà mình tâm huyết lại, báo cáo phần chuyên án dự phòng thứ hai, vốn không có nhiều dữ liệu tốt nhưng vẫn ăn đứt cái của Huy.
Được sếp cho đi chơi xã hơi, Nguyên rất vui nhưng khi nghe nói đi cùng với Huy thì cậu từ chối ngay lấy lý do có hẹn trước với mấy người bạn. Ngày hôm đó, Nguyên lặng lẽ cùng Trinh ra Đà Lạt chơi, cũng chính là quê của cô trước khi cùng gia đình dọn ra thành phố ở cách đây 10 năm. Vì đã có hôn ước với nhau, nên hai bên gia đình đều đồng ý cho Trinh và Nguyên đi chơi cùng, ở nhà người bà con của Trinh. Cả hai đã trải qua một kỳ nghỉ đầy hạnh phúc và ngập tràn yêu đương bên nhau suốt cả tuần nơi xứ Hoa thơ mộng, thỏa bao nỗi nhớ mong sau nửa năm trời cách biệt…
- Ở bên đó chắc có cô nào khác hay sao mà mail em gửi anh chả hồi âm lại gì hết dạ?
- Xin lỗi… Anh muốn lắm! Nhưng bận quá nên chỉ đọc thôi…
- Có chắc là đọc không đó? Mà không lẽ chỉ gõ vài chữ thôi mà cũng làm mất thời gian của anh vậy sao?
- Em biết tính anh rồi đó, hễ không viết thư tình thì thôi. Chứ viết là dài dòng lê thê, không ngắn được, nên tốt nhất khỏi viết, bản thân em tự hiểu được rồi! hì hì…
- Xớ, hiểu gì? Em có phải tiên tri đâu! Cả tháng mới gọi điện về hỏi thăm người ta, nói được vài câu chưa gì đã cúp máy, đúng là không nhớ thương gì hết mà!
- Không nhớ mà cố gắng hoàn thành công việc sớm hơn 1 tháng để về gặp em hả? Rồi bỏ qua suất du lịch sếp tặng cho để tự đi riêng với em ra đây nữa nè!
Trinh cười dịu dàng rồi ôm chằm lấy anh, cảm giác ấm áp hạnh phúc lan tỏa. Hơn bao giờ hết, Trinh hiểu tình cảm anh dành cho cô nhiều như thế nào… Niềm yêu thương nồng nàn đang dâng cao thì “kẻ phá đám” bỗng dưng xuất hiện, chẳng phải ai xa lạ, đó là “mối tình đầu” của Trinh. Trước đây, trong một lần đi tham quan dã ngoại (cũng tại Đà Lạt) cùng với trường do chi đoàn tổ chức, Trinh cũng mời mọi người, trong đó - tất nhiên có Huy đến nhà mình chơi. Và thật hay là dù đã nhiều năm trôi qua, Huy vẫn nhớ đường mà “mò” đến. Cả Trinh và Nguyên đều rất đỗi ngạc nhiên, nhưng Trinh sau đó vẫn vui vẻ tiếp đón còn Nguyên thì bực mình ra mặt. Ngồi vui chơi với nhau được vài giờ thì Nguyên kêu Huy ra ngoài nói chuyện… Trên bờ suối vắng, nước chảy xiết dữ dội, hai chàng trai khoanh tay nhìn nhau với ánh mắt phát ra điện xẹt…
- Cậu có vẻ giống con đỉa quá nhỉ? Sao bám theo tôi dai thế, đã cố tình lẳng lặng đi một mình mà cũng ráng tìm ra. Có ý đồ gì đây?
- Anh làm vậy chỉ làm cha chúng ra thêm nghi ngờ mối quan hệ giữa tôi và anh thôi. Nên đi chung thì tốt hơn!
- Cha chúng ta? Ủa, tôi và cậu có cùng một cha sao? Ủa, sao không ai nói cho tôi biết vậy ta? Cũng có ai nhìn nhận tôi đâu?!!
- Ba không nhận là vì có lý do…
- Tôi chả cần biết cái lý do đầy ngụy biện đó! Và tôi cũng chẳng cần được nhận! Suốt bao nhiêu năm tôi đã sống mà không cần ông ấy rồi. Chỉ có cậu, người được ông ta chu cấp và nuôi dưỡng từ nhỏ tới giờ thì mới cần thôi! Đấy, ổng cũng đã biết tôi là con ổng rồi, nhưng cũng vẫn thiên vị tôi với cậu như thường!
- Không phải vậy đâu…
- Câm đi! Tôi cóc cần nghe gì đâu, cứ mỗi lần nhìn thấy cậu là nỗi câm phẫn của tôi lại càng dâng cao! Về mà lo bảo vệ cho người cha kính yêu của cậu thật tốt đi. Và nói với ổng nếu còn chút lương tâm thì hãy biết điều mà đối xử cho công bằng một chút. Cái gì cũng có giới hạn của nó thôi, đừng để một lúc nào đó tôi nổi điên lên mà ra tay đó!
- Anh đúng thật là hết thuốc chữa rồi! Tôi nghĩ từ sau tai nạn anh đã khác!
- Cái gì? Còn dám nhắc lại nữa hả? Tao chưa “xử” mày vụ đó là may ày lắm rồi đó!
- Tôi… có làm gì đâu?
- Hứ, không phải chính mày đã phanh phui ra hết mọi chuyện còn gì?! Khiến Trinh giận tao, rồi tao phải gặp tai nạn, mà mày lại “tình cờ đến đáng ngờ” khi có mặt trên chính chiếc xe tông vào tao nữa!
- Đó chỉ là sự trùng hợp…
- Trên đời này có nhiều sự trùng hợp đến vậy sao? Tao nói à biết, đừng có chạm vào cuộc sống mà tao đang cố làm cho nó bình yên thêm nữa. Biến đi!!!
Huy nắm tay Nguyên, cậu bực mình gạt mạnh ra thì Huy bị mất đà ngã xuống, mõm đá dưới chân bị lật. Nguyên quay lại nắm lấy cổ tay Huy, cậu ta đang lững lơ giữa dòng thác cuồn cuộn chảy. Nguyên bảo hãy cố nắm chặt, nhưng sức của cậu không đủ để kéo người có trọng lượng “khủng long” như Huy. Cậu chàng mỉm cười vì nhận ra rằng trong lúc nguy kịch nhất, dù căm hận nhưng Nguyên vẫn cố sức cứu mình, cậu nhìn Nguyên rồi nói:
“Không sao đâu, em không trách gì anh đâu!”.
Nói dứt câu, Huy đập mạnh tay Nguyên đang nắm lấy mình vào mõm đá, vì bị đau Nguyên bất ngờ buông tay, Huy rơi xuống… Ánh mắt bàng hoàng… Nguyên đã không cứu được… Nhưng có phải cậu cũng đã góp phần làm Huy rơi xuống không??? Phía bên kia thác, một vài người đã chứng kiến được khung cảnh cuối cùng đó, hiển tất cả đều cho rằng chính Nguyên đã đẩy Huy xuống dòng thác kia, trong nhóm người đó, có cả Trinh…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui