Tác Dương nghe thấy lời Thẩm Huy Minh nói thì không kìm được nụ cười, thầm nhủ người đàn ông này tính toán chi li ghê.
– Em biết – Tác Dương bảo – Vậy sáng mai em sang thăm anh, nếu như điều đó không làm phiền đến anh.
– Đương nhiên là không rồi – Ngón tay Thẩm Huy Minh vuốt ve trang giấy, nhả chữ rất dịu dàng – Vinh hạnh nữa là đằng khác.
Hai người hẹn thời gian địa điểm xong xuôi thì cùng gác máy.
Tác Dương đặt điện thoại về vị trí cũ, bên cạnh là cuốn “Luận về yêu”, cậu lật tới trang mà lần trước Thẩm Huy Minh đã báo cáo, trang đó có một đoạn viết rằng: Cảm giác được yêu khiến con người ta nhận ra rằng, bản thân mình và những người khác đều cần sự ỷ lại, ban đầu chính vì muốn tìm kiếm sự ỷ lại này nên con người ta mới đi tìm kiếm tình yêu.
Câu nói này của tác giả rốt cuộc có lý hay không, Tác Dương cũng chẳng buồn phân tích, nhưng đứng từ góc độ của cậu thì cậu không hoàn toàn tán đồng.
Vế đầu tiên thì đúng, khi Thẩm Huy Minh biểu đạt niềm hy vọng cậu sẽ đến thăm anh, bỗng nhiên cậu có một thứ cảm giác mà cả mình và đối phương đều cần được người khác vỗ về.
Cậu nghĩ được người ta “rủ” đi thăm bệnh cũng là một sự vỗ về, điều này chứng minh cậu đang được người khác cần tới.
Còn về phần nửa câu sau, nguyên nhân con người tìm kiếm tình yêu có phải vì mong cầu sự ỷ lại hay không thì cậu thấy không hẳn vậy.
Con người ta đi tìm kiếm tình yêu vì rất nhiều nguyên nhân, sự ỷ lại chỉ là một nhân tố trong số đó.
Nhưng không thể phủ nhận rằng, việc được người khác cần tới cũng khá tuyệt đấy chứ.
Sau khi nói chuyện điện thoại với Thẩm Huy Minh xong, Tác Dương ngồi trên bàn đọc sách một lúc, gần bốn giờ sáng mới về phòng đi ngủ.
Vốn dĩ không buồn ngủ lắm nhưng cậu vẫn nằm xuống nghỉ ngơi, nghĩ đến khi trời sáng sẽ đến bệnh viện, buổi chiều còn phải đi làm, chợp mắt được lúc nào hay lúc ấy.
Tác Dương chỉ ngủ hơn hai tiếng là dậy rồi, sáu giờ hơn mà trời đã sáng bảnh.
Cậu rời khỏi giường, rót cốc nước ấm để uống.
Lúc uống nước lại lật quyển sách kia ra, tự dưng thấy tò mò không biết tối qua Thẩm Huy Minh đọc tới đâu rồi.
Cậu gửi tin nhắn cho anh, bắt chước theo cung cách của anh, chỉ gửi tiến độ của mình: 96/248.
Sau đó cậu mở Weibo ra lướt, thấy sáng sớm Chu Mạt đăng một tấm tự sướng mình đang ôm chăn kèm dòng chữ: Ăn uống vui chơi mới là chính sự đời người, nhưng không có chồng ở đây thì ăn uống vui chơi cũng chẳng còn hương vị gì nữa.
Tác Dương phì cười rồi nhấn nút “Thích”.
Weibo của Tác Dương là do bắt đầu Chu Mạt rủ cậu cùng đăng ký, khi đó hai người mới vào làm, Chu Mạt nói bay đến thành phố nào thì phải “check-in” ở đó, đợi sau này nghỉ hưu rồi lục lại xem mới thấy ý nghĩa.
Tác Dương thấy lời cậu ta nói rất có lý nên cũng đã đăng ký theo.
ID Weibo của Tác Dương là “Cảnh sắc vùng trời”, bị Chu Mạt trêu là “cổ lổ sĩ”, ảnh đại diện là tấm ảnh bầu trời trong ngày chuyến bay đầu tiên của cậu cất cánh.
Chính Chu Mạt thoạt đầu nói muốn dùng Weibo để check-in các thành phố mình đã đi qua nhưng cuối cùng cậu ta lại chuyển ngành, nội dung Weibo cũng biến thành những mảnh ghép vụn vặt trong đời sống đặc sắc của mình hoặc là những lời càm ràm vô cùng thú vị.
Còn Tác Dương thì vẫn duy trì thói quen check-in kia, cả Weibo của cậu chẳng có bất kì nội dung gì khác ngoài những cảnh vật ở khắp các quốc gia và thành phố, thậm chí còn không thêm một lời nào mang tính chất miêu tả.
Lượng người theo dõi của Weibo Chu Mạt tăng lên con số chục nghìn rồi, sau khi đăng bài kia lên cả đống người vào bình luận tíu tít.
Còn Tác Dương thì trái ngược hẳn, số người theo dõi chỉ dừng ở hàng đơn vị, ngoại trừ Chu Mạt ra thì những người khác không phải tài khoản ảo thì cũng là tài khoản “Chỉ nam cho người mới”.
(*)
(*) Weibo có một tài khoản tên là “Chỉ nam cho người mới” để chỉ các mẹo sử dụng weibo hoặc là đăng những tin tức hot, những video nhảm nhí gây cười.
Lúc trước Chu Mạt từng nói: “Chỉ cần em bấm cho anh một cái like, rồi anh đăng ảnh tự sướng là lập tức anh thành hot boy mạng liền.”
Tác Dương dứt khoát từ chối, cậu không giống như Chu Mạt, cậu không tài nào thích nổi cái cảm giác bị nhiều người theo dõi như vậy.
Đang chuẩn bị thoát khỏi weibo thì tầm mắt Tác Dương chợt phóng tới dòng “Theo dõi” trên weibo Chu Mạt, cậu sực nghĩ, có lẽ trong hơn ba trăm người mà Chu Mạt theo dõi, sẽ có người nào đó thú vị chăng.
“Người thú vị” mà cậu gọi thật ra đã có mục tiêu sẵn rồi, chính là Thẩm Huy Minh.
Nhưng khi mở danh sách theo dõi của Chu Mạt ra thì Tác Dương cũng biết cái hành động “rình rập” này của mình thật đáng xấu hổ, vả lại Thẩm Huy Minh người ta chưa chắc đã có thì giờ chơi cái này.
Cậu đứng ở đó vừa uống nước vừa xem danh sách theo dõi của Chu Mạt.
Uống hết nước rồi, cũng lật hết danh sách rồi, và không ngoài dự đoán, cậu không tìm được người cậu muốn tìm.
Tác Dương bỏ điện thoại xuống rồi vào phòng tắm.
Tắm rửa, ăn cơm, lại đọc sách thêm một chặp nữa.
Khi Tác Dương ra khỏi nhà là tám giờ mười phút sáng, cậu đã hẹn với Thẩm Huy Minh vào lúc chín giờ.
Thăm bệnh nhân lúc chín giờ sáng có hơi sớm thật, nhưng chiều còn có lịch bay nên Tác Dương đành phải hẹn giờ này.
Cậu khá lạ lẫm với môi trường bệnh viện, tốt nghiệp tiểu học xong là cậu chưa tới bệnh viện lớn lần nào nữa cả.
Mấy cái bệnh vặt đều đến phòng khám ngoài chung cư hết, kiểm tra sức khỏe định kỳ hàng năm ở công ty cũng toàn làm ở trung tâm kiểm tra sức khỏe, bản thân cậu và gia đình cũng có sức khỏe tốt nên dường như cậu chả đến đây bao giờ.
Cậu lái xe đi, gần tới bệnh viện rồi mà lại dính kẹt xe.
Cậu gửi tin nhắn cho Thẩm Huy Minh, y hệt đang báo cáo công việc vậy: Anh Thẩm, em sắp tới rồi, nhưng gần đó bị kẹt xe, chắc sẽ tới muộn vài phút.
Lúc bấy giờ Thẩm Huy Minh đã ăn xong ít thức ăn lỏng nhờ sự coi sóc của điều dưỡng, tình trạng bệnh đã đỡ hơn nhiều mấy hôm trước, nếu không anh cũng chả dám khinh suất liên lạc với Tác Dương.
Đọc được tin nhắn của Tác Dương, anh lập tức gọi sang.
– Gần bệnh viện toàn thế cả – Thẩm Huy Minh nói – Lát nữa chắc em cũng khó đậu xe đấy, anh có gửi một chiếc ở cổng chính bệnh viện chếch về phía nam một chút, anh gửi biển số xe cho, có người đợi sẵn ở đó rồi, sau khi tới nơi em cứ đậu ở vị trí anh chừa cho em là được.
Tác Dương nhoẻn miệng cười:
– Chu đáo thế?
– Đương nhiên rồi, em đã tới thăm anh thì anh cũng phải cố gắng cung cấp tiện ích cho em chứ phải không? – Thẩm Huy Minh cười bảo.
Cũng chính nhờ tiện ích mà Thẩm Huy Minh cung cấp nên Tác Dương mới đậu xe suôn sẻ, nghe theo hướng dẫn chỉ đường của bảo vệ, cậu tìm tới được nơi anh đang nằm.
Thật ra Tác Dương cũng đã nghĩ xem mình nên đem gì làm quà biếu, dù sao cũng là thăm bệnh nhân mà, phải cho ra dáng chút chứ.
Nhưng Thẩm Huy Minh phẫu thuật dạ dày nên chắc chắn là không thể mua đồ ăn được.
Nếu tặng hoa thì Tác Dương thấy không hợp lắm.
Đi tay không thì quá bất lịch sự nên cậu phải chuẩn bị ít gì đó.
Ở nhà Tác Dương đã vắt óc ra nghĩ, cũng may là nghĩ ra được rồi.
Cậu tìm đến phòng bệnh Thẩm Huy Minh, nhìn thấy trên cửa đề họ tên bệnh nhân, ba chữ “Thẩm Huy Minh” sáng lóa cả mắt.
Tôi đổ bệnh em đến thăm, trong phim thì chắc chắn đây là một tình tiết vô cùng lãng mạn và ấm áp rồi, nhưng sự thực thì có lãng mạn và ấm áp đến mấy cũng chẳng bằng khỏe mạnh bình an.
Cậu gõ nhẹ cửa, nghe thấy tiếng đáp trong phòng vang lên mới đẩy cửa bước vào.
Hơn nửa tháng không gặp, dù đã có chuẩn bị tâm lý nhưng Tác Dương vẫn hết sức kinh ngạc trước bộ dạng tiều tụy của Thẩm Huy Minh.
Trải qua một cuộc phẫu thuật, có nói thế nào thì cũng tổn hao sức sống con người lắm chứ đùa.
Một Thẩm Huy Minh luôn phong độ ngời ngời vào mỗi lần gặp gỡ trước đây giờ thì đang ngồi tựa đầu giường trong trang phục bệnh nhân.
Tuy tinh thần có vẻ cũng khá ổn nhưng sắc mặt thì trắng bệch, vóc người cũng gầy đi đáng kể.
Tác Dương chợt nhăn mày trong vô thức, còn Thẩm Huy Minh lại cười khì trước:
– Sao thế? Thấy bộ dạng anh thế này nên hối hận rồi sao?
Tác Dương cười bất đắc dĩ, sau khi bước vào thì cậu đặt túi giấy lên cái bàn bên tay Thẩm Huy Minh.
– Quà ư?
– Phải – Tác Dương cười bảo – Là quà dẫn anh đi du lịch vòng quanh thế giới trong những ngày anh được “nghỉ ngơi”.
Thẩm Huy Minh tò mò cầm lấy túi giấy, nặng phết, anh cúi đầu ngó vào, bên trong là mấy quyển sách dày cộp.
Anh lấy sách ra khỏi túi, phát hiện toàn là sách du lịch.
– Không biết những nơi này anh đã tới bao giờ chưa – Tác Dương nói – Chuyến bay quốc tế đầu tiên của em chính là tới Berlin.
Cậu chỉ vào cuốn sổ tay hướng dẫn du lịch Berlin.
– Những địa điểm khác cũng là nơi em thường bay tới – Tác Dương mỉm cười với Thẩm Huy Minh – Lúc anh nằm viện chắc buồn chán lắm, nên xem như là em mời anh đi du lịch nước ngoài vậy..