Tác Dương và Thẩm Huy Minh muốn hẹn nhau đi đâu cũng khó, vì cả hai đều bận rộn.
Sau khi bắt đầu yêu đương, Tác Dương mới hiểu được nguyên nhân Chu Mạt chuyển ngành, không chỉ vì Trình Sâm không yên tâm.
Sau khi Tác Dương từ Rio về thì cả hai buổi tối đều ngủ ở nhà Thẩm Huy Minh, âu yếm vẫn chưa thỏa thì cậu đã xách vali đi làm nữa rồi.
Nhưng mà lần này bay ngắn, hai ngày là được về, sau đó Thẩm Huy Minh sẽ được nghỉ Quốc khánh, Tác Dương rất hy vọng anh có thể bay cùng.
Nói tới cũng trùng hợp ghê, chuyến bay đầu tiên sau khi Thẩm Huy Minh được nghỉ lại là tới New York, khi hai người gặp nhau lần đầu tiên cũng chính là trên chuyến bay tới New York này.
Khi Thẩm Huy Minh đợi lên máy bay, trong tay vẫn cầm cái bao da kẹp vé bị rách ấy, ban đầu cũng nhờ nó mà anh có cơ hội nói chuyện thêm vài câu với Tác Dương.
Tính ra nó cũng là Nguyệt Lão ấy chứ.
Trước khi bay, Thẩm Huy Minh đã “tiêm phòng” trước cho Giang Đồng Ngạn, báo với hắn là mình sẽ dẫn một người quan trọng tới cho hắn gặp mặt.
Dạo này Giang Đồng Ngạn hơi bị sứt đầu mẻ trán, cả công việc lẫn chuyện đời tư đều có thứ khiến hắn không tài nào nắm bắt được.
Nghe Thẩm Huy Minh nói sắp tới đây nên hắn vui ra mặt, cuối cùng cũng có người uống rượu giải sầu với hắn rồi.
Thẩm Huy Minh ngồi trong phòng chờ, vừa trả lời tin nhắn của trợ lý vừa kiên nhẫn đợi thông báo của sân bay.
Tâm trạng đợi lên máy bay lần này khác hẳn những lần trước, đây là chuyến bay đầu tiên của bọn anh sau khi xác lập quan hệ.
Xưa nay Thẩm Huy Minh luôn nghĩ Tác Dương thuộc về bầu trời, nói cách khác là Tác Dương và bầu trời chia sẻ cho nhau, một thứ thì dang rộng vòng ôm, một người thì đem lòng say mê trời cao tự do tự tại.
Khi hai người nói chuyện phiếm, Tác Dương nói với anh:
– Có lẽ có một số người nghĩ rằng ngành tiếp viên hàng không này chẳng qua chỉ là một nhân viên phục vụ trên máy bay mà thôi.
Khi đó Tác Dương nằm trên giường, tay của hai người quấn quýt bên nhau.
Tác Dương khẽ giọng bảo:
– Thật ra thì chuyện bọn em có thể làm và nhất định có thể làm được đều được giấu ở một nơi mà mọi người không nhìn thấy.
Tác Dương là một người tràn đầy lòng vinh dự với nghề nghiệp của mình, cậu đam mê nó, hơn nữa cũng hy vọng mình sẽ luôn đam mê nó như vậy.
Trước giờ Thẩm Huy Minh luôn cho rằng những người biết rõ bản thân yêu thích điều gì thật sự rất cừ, vì có hàng đống người mất cả đời cũng chẳng biết bản thân hứng thú với cái gì, không biết bản thân muốn điều gì và muốn bao nhiêu.
Tác Dương chưa chắc đã là người sống tinh thông nhất nhưng trong mắt Thẩm Huy Minh thì khi một người biết rõ bản thân muốn đi con đường nào thì người đó đã thật sự trưởng thành rồi.
Tác Dương của anh là người đáng để anh kiêu ngạo và thán phục.
Trả lời tin nhắn của trợ lý xong, Thẩm Huy Minh trông mắt ra ngoài cửa sổ, bây giờ bên ngoài đang lất phất mưa.
Từ đây có thể nhìn thấy những chiếc máy bay đang xếp hàng dài, có cái vừa mới đáp xuống mặt đất, có cái đang chuẩn bị cất cánh, còn có những chiếc đang nghỉ ngơi lấy sức, không biết chuyến bay tiếp theo sẽ được sắp xếp vào lúc nào.
Thẩm Huy Minh đứng ở đó ngóng tìm máy bay thuộc hãng hàng không của Tác Dương, sau khi nhìn thấy, dù biết nó không phải chiếc máy bay mình sẽ ngồi hôm nay nhưng anh vẫn thấy vui mừng.
Sau khi phải lòng một người thì dường như không chỉ yêu mỗi người đó, mà mỗi khi gặp những chuyện liên quan đến họ cũng thấy chúng có liên hệ mật thiết với bản thân mình.
Thấy một cánh hoa thì sẽ liên tưởng tới bó hồng ngày hôm ấy, nhìn thấy một hạt mưa cũng sẽ nhớ lại chủ đề mà hai người nói chuyện vào đêm bão bùng nọ.
Một người đã lún sâu vào tình yêu thì tư duy cũng trở nên rất đỗi nhạy cảm, chỉ là tất cả những nghĩ suy đó đều xoay quanh người mình yêu, mọi tâm tư của mình đều có liên quan tới người đó.
Anh đợi loa thông báo gọi lên máy bay cũng giống như đợi Tác Dương gọi tên anh vậy.
Khi loa thông báo vang lên, anh nở nụ cười đi về phía cửa, từng bước đến gần người yêu của anh.
Tác Dương trông chẳng có gì khác những ngày trước cả, dáng đứng dong dỏng, nụ cười trên môi, khi chào hành khách thì ngữ điệu và câu chữ không còn gì chuyên nghiệp hơn được nữa.
Cho đến khi cậu nhìn thấy Thẩm Huy Minh thì nụ cười ấy càng được tô đậm thêm, cậu hơi cúi người:
– Chào anh Thẩm ạ.
Thẩm Huy Minh cười đáp lại:
– Chào em.
Khi Thẩm Huy Minh ngồi xuống thì đột nhiên hiểu ra tại sao hồi đầu Trình Sâm lại thích theo Chu Mạt bay khắp thế giới như vậy.
Nhìn thấy người yêu của mình mặc đồng phục làm việc với dáng điệu nghiêm túc, thỉnh thoảng liếc một con mắt đưa tình, hệt như đang âm thầm truyền tải bí mật gì đó không thể cho người khác biết, cảm giác này thật kỳ diệu làm sao.
Đó là sự lãng mạn bí ẩn, là niềm thích thú bị ẩn giấu đi.
Nếu có thể, Thẩm Huy Minh muốn hôn Tác Dương hoặc là nắm tay lén lút ngay trong khoang hành khách, để các vị thần đang ẩn nấp trong khoảng trời cao ba mươi nghìn feet này chứng kiến, sau lần gặp gỡ đó, bọn họ đã yêu nhau thật rồi.
Chuyến bay dài mười chín tiếng, Thẩm Huy Minh không đem công việc đến nơi “hẹn hò” nữa.
Khi trời về đêm, khoang hành khách bắt đầu chìm vào không khí ắng lặng.
Thẩm Huy Minh gọi một ly rượu vang, nhâm nhi thưởng thức cảnh đêm bên ngoài cửa sổ.
Bọn họ đã bỏ xa mây đen và màn mưa lất phất kia để tung cánh lên trời cao rồi.
Anh ngẩn người nhìn những vì sao bên ngoài, nghĩ mình và Tác Dương quả thật là quá lãng mạn.
Mà vốn Thẩm Huy Minh cũng chưa từng chờ đợi mình có thể sở hữu một mối tình lãng mạn đâu.
Thế giới của người trưởng thành quá “hiện thực”, hiện thực tới nỗi họ nhét tình yêu vào mép ngoài cùng của cuộc sống.
Cuộc sống tình cảm của những người xung quanh như thế nào nhỉ? Là cân nhắc, là so sánh, là cảm thấy mỗi “nhãn mác” của họ cũng được xem là phù hợp, sau đó mới quyết định có nên qua lại hay không.
Thậm chí có một số người chỉ hơi nảy sinh tình ý với một người khác, ấy thế mà điều đầu tiên họ nghĩ trong đầu không phải là “Tôi muốn hẹn hò với người ấy” mà là “Liệu chúng tôi là thích hợp bên nhau hay không”.
Đây chính là người trưởng thành, tình yêu không còn thuần túy chỉ là yêu mà đã bị ép thực tế hóa.
Thẩm Huy Minh vốn nghĩ mình cũng sẽ tới cái bước đường đó, hoặc là sẽ không có bất kỳ mối tình nào đáp xuống cuộc đời anh cả.
Nhưng bất ngờ luôn ló mặt trong những lúc ta không kịp chuẩn bị.
Tác Dương chính là điều bất ngờ đó trong cuộc đời anh.
Trong khi anh đang nghĩ vẩn vơ thì “bất ngờ” của anh đã tới gọi anh rồi.
– Anh Thẩm – Tác Dương đi tới bên cạnh anh, khẽ hỏi – Anh có cần phục vụ gì không ạ?
Thẩm Huy Minh xoay lại nhìn cậu, anh phát hiện thậm chí khi mình ngó lên bảng tên đề hai chữ “Tác Dương” trên ngực áo cậu thì cũng tưởng chừng như đang bị nó chòng ghẹo vậy.
Yêu một người, đến cả tên của người đó cũng trở nên lôi cuốn lạ thường.
– Nhưng mà anh có gọi phục vụ đâu – Thẩm Huy Minh cố ý trêu.
Đúng thật Thẩm Huy Minh không có gọi phục vụ, là do Tác Dương chủ động mò tới.
– Vậy sao? – Tác Dương tỏ vẻ ngạc nhiên – Vậy chắc là em đã nhầm rồi.
Thành thật xin lỗi vì đã quấy rầy anh.
Vừa nói xong “quấy rầy anh” thì Tác Dương thình lình khom xuống, đặt một nụ hôn lên môi Thẩm Huy Minh.
Cậu hạ giọng:
– Đây là quà bồi thường vì đã quấy rầy anh ạ.
Dứt lời, cậu đứng dậy dợm chân đi, kết quả bị Thẩm Huy Minh kéo lại.
Đã là đêm khuya rồi, các hành khách đều đang nghỉ ngơi, hai người khe khẽ núp sau tấm chắn trao gửi nụ hôn cho nhau.
Trong không gian nửa kín nửa hở này, Tác Dương ngồi vắt ngang trên đùi Thẩm Huy Minh, bấu quyện mười ngón tay với anh, môi được anh ngậm mút lấy.
Cậu chưa bao giờ nghĩ sẽ có một ngày mình lại làm chuyện này trên máy bay, hôn môi vụng trộm với người yêu trong thời gian làm việc, như vậy là không tôn trọng nghề nghiệp, chắc hẳn là sẽ bị phạt.
Nhưng giờ đang bay đêm, đến cả các vị thần giám sát bọn họ chắc cũng ngủ tít mít cả rồi, lén thỏa thuê một lần chắc là cũng được nhỉ?
Tác Dương không ở lại chỗ Thẩm Huy Minh quá lâu, cậu vẫn còn nhớ trên người mình đang mặc đồng phục.
Trước khi đi, cậu đắp kín chăn cho Thẩm Huy Minh, khẽ bảo:
– Anh Thẩm, chúc anh ngủ ngon.
Hành động tối nay của bản thân thật quá đáng, vi phạm kỉ luật nghiêm trọng.
Sau khi về chỗ, Tác Dương rối rít tự trách mình.
Nhưng cậu thật sự không thể kháng cự Thẩm Huy Minh, kháng cự nụ hôn của anh được.
Có lẽ sau này không nên cho anh bay chung với mình nữa, bây giờ cứ đối mặt với Thẩm Huy Minh là cậu không tài nào đối xử với anh như đối xử với những hành khách khác.
Thẩm Huy Minh là người yêu của cậu mà.
Cậu không thể không đối đãi khác biệt được.
Vì để giữ cho bản thân không gây ra chuyện gì quá giới hạn, mấy tiếng đồng hồ sau đó Tác Dương không dám ngó sang Thẩm Huy Minh lần nào.
Không hiểu sao mà cái sự trốn tránh này khiến cậu nảy sinh cảm giác “vụng trộm”.
Tác Dương không biết có phải trong tim mỗi người đều có giấu một con thiên nga đen ưa làm chuyện tai quái hay không, bình thường tất cả những ý niệm xấu xa đều nằm yên dưới cánh con thiên nga đen ngủ say ấy, nhưng một khi nó thức tỉnh, chỉ cần vỗ nhẹ đôi cánh thôi là mọi ý niệm xấu xa đều chạy ùa ra ngoài.
Giống như tối hôm qua vậy, cậu đã làm trái quy định mà hôn môi với Thẩm Huy Minh.
Hoặc như bây giờ, cậu đang hưởng thụ cái khoái cảm vụng trộm ấy.
Tác Dương là một người dễ thấy hổ thẹn, cậu vội vàng kìm nén suy nghĩ này xuống, đeo đôi tai đỏ lừ cố gắng lấy lại trạng thái làm việc.
Làm người yêu phóng túng một giây là đủ rồi, vai diễn bây giờ của cậu mà một tiếp viên hàng không chuyên nghiệp cơ mà.
Chẳng mấy chốc Tác Dương đã khôi phục lại trạng thái ban đầu, đeo trên môi nụ cười tươi tắn, miệng thốt lên những lời thoại phục vụ chuyên nghiệp, cậu chăm sóc đến từng hành khách, cậu vẫn là Tác Dương yêu nghề kính nghiệp như trước đây.
Nhưng mà khi cậu và Thẩm Huy Minh vào tới khách sạn, đóng cửa phòng lại, thì con thiên nga đen thức tỉnh vụt bay, những sợi lông vũ đen tuyền rải khắp mặt hồ tĩnh lặng, tất cả thèm khát đều cùng lúc trỗi dậy.
Thậm chí cậu còn không đợi vào sâu trong phòng, chỉ mới đặt hành lý ở cửa đã nhào vào lòng Thẩm Huy Minh hôn thật nồng cháy.
New York lúc này vẫn là New York lần trước hai người gặp nhau lần đầu tiên.
||||| Truyện đề cử: Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc |||||
Nhưng bọn họ của bây giờ đã không còn giống như ban đầu nữa.
Ngày đó, Tác Dương chẳng buồn buông bất kì câu nào với một người không quen biết, hai người ngồi uống rượu cùng nhau nhưng chả tìm được chủ đề nào để nói.
Còn hôm nay, sơ mi của họ, dây nịt của nọ cuộn chung vào nhau vứt trên thảm trải sàn trong phòng khách sạn, còn cơ thể trần trụi của họ thì bấu quyện lấy nhau trong lớp chăn bông mềm mại.
Hóa ra khi yêu một người thì mỗi lúc đối mặt với họ ta đều mất hoàn toàn kiểm soát.
Trong tình yêu, con người dễ bị ham muốn quấn chân và chiếm ngự tâm trí.
Tác Dương tự nhận mình không phải là người thèm khát tình dục, nhưng mà mỗi khi nhìn thấy Thẩm Huy Minh là cậu lại muốn ôm, muốn hôn, muốn nhét quả cherry ngâm rượu vào trong miệng anh.
New York đầu tháng Mười, lại là một đêm mưa.
Y hệt như lần trước bọn họ gặp nhau ở đây vậy.
Thẩm Huy Minh hỏi:
– Muốn nhẹ hơn nữa không?
Tác Dương ôm anh cười đáp:
– Như thế này là được rồi..