Khoảng nửa tiếng sau, chiếc xe dừng trước cửa một tứ hợp viện vô cùng vắng vẻ yên tĩnh ở ngoại ô Giang Châu.
Trước đây, khi Diệp Viễn gặp ông cụ Lâm đó, thì cảm thấy thân phận của ông cụ Lâm rất không tầm thường.
Hôm nay khi nhìn thấy trước cửa tứ hợp viện còn có hai binh sĩ cầm súng đứng canh gác, anh liền biết, anh đoán không sai.
Địa vị nhà họ Lâm thật không tầm thường.
Dù sao gia đình bình thường, thì làm sao có binh sĩ đứng canh gác được.
Đi vào trong viện, thì thấy ông cụ Lâm đang ngồi trên ghế dưới cây ngô đồng chính giữa sân.
Đang có một thanh niên trẻ điển trai bắt mạch cho ông ta.
Trước đó Diệp Viễn thấy chú Lý và Lâm Vạn Phi ở bên cạnh.
Chẳng mấy chốc, thanh niên trẻ đó liền buông cổ tay của ông cụ Lâm ra.
“Thế nào?”, ông cụ Lâm lập tức lên tiếng hỏi.
“Ông ơi, cháu thấy mạch tượng của ông bình thường, mạnh đập có lực, khí huyết dồi dào, kể cả sống hai ba mươi năm nữa cũng không vấn đề, làm sao có thể không sống nổi quá ba ngày, cháu cảm thấy chắc chắn ông bị người ta lừa rồi!”
Nói xong, ánh mắt của thanh niên trẻ này liền nhìn thẳng sang Diệp Viễn.
Lâm Hàn Tuyết ở một bên nghe thấy lời này, lập tức tiến lên nói.
“Ông nội, ông xem đấy, cháu đã nói sức khỏe của ông rất tốt, chắc chắn bị người ta lừa rồi!”
Khi Lâm Hàn Tuyết nói lời này, ánh mắt cũng nhìn sang Diệp Viễn.
Hôm qua sau khi cô ta được biết chuyện của ông nội, thì cảm thấy ông nội bị lừa rồi.
Nhưng bố của cô ta nói Diệp Viễn là cao nhân, vô cùng tin tưởng Diệp Viễn.
Hơn nữa hôm này còn dẫn cô ta chủ động đi tìm Diệp Viễn, ý của bố là muốn cô ta tiếp cận Diệp Viễn, cuối cùng có thể cho cô ta và Diệp Viễn trở thành người yêu.
Điều này khiến Lâm Hàn Tuyết vô cùng không muốn.
Cô ta là ai chứ, là công chúa của nhà họ Lâm, nhà họ Lâm bọn họ là gia tộc số một ở Giang Bắc, rất nhiều người phải ngước nhìn.
Mà Diệp Viễn này, chỉ là một tên rác rưởi phế vật, chàng rể bị người ta đuổi đi thôi.
Còn về thân phận của Diệp Viễn, hôm qua cô ta đã điều tra rõ ràng.
Một chàng rể phế vật, làm sao có thể hiểu y thuật.
Còn Diệp Viễn làm sao cứu được ông nội cô ta, cô ta nghi ngờ là Diệp Viễn may mắn, trùng hợp cứu được ông nội.
Điều khiến Lâm Hàn Tuyết không vui là, khi hôm nay cô ta và bố cô ta đi tìm Diệp Viễn, cô ta đã nhìn thấy Diệp Viễn và Phùng Tiêu Tiêu đi từ khách sạn ra.
Dáng đi của Phùng Tiêu Tiêu hơi kỳ lạ, không cần nghĩ, Lâm Hàn Tuyết cũng biết có lẽ Diệp Viễn đã dùng thủ đoạn bỉ ổi hạ lưu gì.
Đã ức hiếp cô gái đơn thuần như Phùng Tiêu Tiêu.
Sau đó ở cửa của công ty Anweier lại còn có một Thư Uyển Nhi, hơn nữa hình như Thư Uyển Nhi đó cũng có quan hệ không bình thường với Diệp Viễn.
Điều này khiến cho cô ta càng thêm ghét Diệp Viễn, theo cô ta thấy, Diệp Viễn là tên lừa đảo, một tên háo sắc.
Để vạch trần Diệp Viễn, khi cô ta cùng bố đi tìm Diệp Viễn, đã tìm bạn từ thuở nhỏ của cô ta đến.
Cũng chính là Vương Tử Hiên, người thừa kế tương lai của nhà họ Vương thế gia quân y Hoa Hạ hiện nay chưa bệnh cho ông nội cô ta.
Vương Tử Hiên học y từ nhỏ, hơn nữa còn học chuyên sâu ở học viện y hàng đầu ở nước ngoài, bây giờ đã trở thành bác sĩ giỏi nhất ngành y thế hệ trẻ.
“Con bé này, đừng nói linh tinh!”
Ông cụ Lâm lên tiếng quát nói.
Nhưng Lâm Hàn Tuyết lại không nghe, vẫn phản bác nói: “Ông nội, cháu nói linh tinh ư, người này thế nào, cháu đã điều tra rõ ràng, ông cũng thấy rồi!”
Nghe xong, sắc mặt của ông cụ lâm hơi nghiêm lại.
Thành thật mà nói, ông ta thực sự đã tìm hiểu về Diệp Viễn.
Thực ra ông ta cũng không tin lắm một chàng rể như Diệp Viễn lại biết y thuật.
Nhưng ba ngày trước khi ở nhà hàng của mình, Diệp Viễn thực sự đã cứu ông ta.
Hơn nữa còn thi triển ra thủ đoạn như thần tiên.
Điều này khiến ông ta rất khó hiểu.
Dường như biết ông nội mình đang nghĩ gì, Lâm Hàn Tuyết khẽ ra ý với Vương Tử Hiên ở một bên.
Vương Tử Hiên lập tức đứng ra nói: “Ông Lâm, trò lừa lần trước như này phải không!”
Nói xong, chỉ thấy Vương Tử Hiên vung tay, trước mặt anh ta đột nhiên xuất hiện một luồng khí đen, nhanh chóng ngưng kết thành một cái đầu lâu màu đen khổng lồ.
Sau đó, lại thấy Vương Tử Hiên vung tay, đầu lâu màu đen khổng lồ đó liền biến mất sạch sẽ..