Lúc này, trên tầng cao nhất, sau lưng Diệp Viễn xuất hiện một làn sương dày đặc.
Sương dày đặc ngưng tụ trong nháy mắt, tên áo đen hiện ra, đồng thời một chưởng ác liệt hung hãn đánh phía sau lưng Diệp Viễn.
Nhưng lúc này Diệp Viễn vẫn điên cuồng, vừa khóc vừa cười, không hề để ý đến một chưởng của tên áo đen đang cấp tốc đánh đến.
“Cẩn thận!”
Lúc này, Vũ Đông Thanh cũng đã xuất hiện ở trên tầng cao nhất, ông ta quát lớn một tiếng, muốn nhắc nhở Diệp Viễn.
Nhưng đã quá muộn.
Một chưởng dùng toàn lực của tên áo đen đã hung hãn ấn vào chính giữa lưng Diệp Viễn.
“Ầm!”
Nhưng điều khiến Vũ Đông Thanh bất ngờ chính là một chưởng của tên áo đen đánh xuống lại truyền đến âm thanh kim loại chồng chất.
“A!”
Giây tiếp theo, một tiếng kêu thảm thiết thê lương vang lên.
Cánh tay tên áo đen nổ tung.
Còn Diệp Viễn vẫn đứng tại chỗ hoàn hảo không tổn hao.
“Chuyện này sao có thể?”
Tên áo đen mặt đầy kinh hoàng và đau đớn, trong mắt lộ ra vẻ không thể tưởng tượng nổi.
Gã không phải võ giả, không tu võ đạo, gã là một võ giả tu luyện đặc thù, tu vi có thể sánh vai với Thánh Giả đỉnh phong.
Vừa rồi gã dùng toàn lực đánh ra, muốn một kích đánh chết vị khách không mời Diệp Viễn này.
Nhưng điều khiến gã hoảng sợ chính là, một chưởng toàn lực của gã không hề gây ra bất kỳ tổn thương nào cho Diệp Viễn.
Sau khi vừa đánh ra một chưởng, sau lưng Diệp Viễn lại hình thành một bức bình phong bảo vệ, hơn nữa lực phản chấn của bức bình phong bảo vệ này đã phế một cánh tay của gã.
Điều này khiến gã hiểu ra, Diệp Viễn là một võ giả cảnh giới trong truyền thuyết.
Sở dĩ gã chắc chắn như vậy là vì công pháp anh tu hành cùng cấp vô địch.
Bất kỳ võ giả cảnh giới Thánh Giả đỉnh phong dù không bị một chưởng kia của gã đánh chết thì cũng sẽ bị thương nặng.
Mà Diệp Viễn thì không chút hư hại, hơn nữa còn khiến một cánh tay bị phế hỏng.
Vậy chỉ có một khả năng, Diệp Viễn chính là một võ giả có cảnh giới trong truyền thuyết.
Một võ giả cảnh giới trong truyền thuyết chưa đến ba mươi tuổi, đây là yêu nghiệt gì thế?
Vũ Đông Thanh bên cạnh lúc này mặt đầy chấn động, ông ta cũng nhận ra Diệp Viễn chính là chàng thanh niên trước kia ở câu lạc bộ Thừa Thiên.
Lúc trước ông ta chỉ cảm thấy Diệp Viễn là một người tu hành đặc thù, thực lực cùng lắm đạt tới cảnh giới Thánh Giả, nhưng lúc này ông ta đã hiểu ra, mình sai rồi, sai thê thảm.
Thực lực của Diệp Viễn đã đạt đến cảnh giới trong truyền thuyết.
Mà lúc này, Diệp Viễn cuối cùng đã bình tĩnh này, chậm rãi xoay người nhìn về phía tên áo đen.
Trong mắt mang theo sát ý nồng nặc.
Cảm nhận được ánh mắt lạnh như băng của Diệp Viễn, tên áo đen lập tức cảm thấy mình giống như đang bị một con thú hung dữ theo dõi.
Dưới lòng bàn chân sinh ra một luồng khí lạnh, trong nháy mắt lan tràn toàn thân.
“Mày! Phải! Chết!”
Từng chữ Diệp Viễn nói ra, ngữ khí lạnh băng đến cực điểm.
Em gái anh bị người này bắt cóc, hơn nữa người này còn mang em gái mình đi đổi tiền thưởng.
Đồng thời người này năm đó còn đánh chú Vũ bị thương.
Dù thế nào cũng không thể tha thứ.
Cảm nhận được sát ý của Diệp Viễn, tên áo đen không chút nghĩ ngợi, bóng người hành động, toàn thân hóa thành sương dày đặc, muốn chạy khỏi nơi này.
Gã chắc chắn mình không phải đối thủ của Diệp Viễn, vì vậy gã muốn chạy trốn, chỉ cần gã chạy thoát được.
Nói tin tức này cho người của tổ chức thần bí kia, đến lúc đó gã có thể thu được một khoản tiền thưởng kếch xù kia.
Mặc dù mình không phải đối thủ, nhưng bản lĩnh chạy thục mạng của gã thì không ai có thể địch được.
Một giây tiếp theo, làn sương dày đặc kia tỏa ra tứ phía.
“Không ổn!”
Vũ Đông Thanh đương nhiên nhìn ra tên áo đen muốn chạy trốn, ông ta đánh một chưởng về phía lớp sương dày đặc.
Nhưng một chưởng vừa đánh ra, làn sương dày đặc lập tức tiêu tán.
“Muốn đi cũng không dễ vậy đâu, chết cho tao!”
Diệp Viễn vung tay lên, một viên đan hỏa bay về phía lớp sương dày đặc cuối cùng.
Lớp sương dày đặc kia trong nháy mắt bị thiêu đốt.
Một giây tiếp theo, toàn bộ tầng cao nhất lập tức nổi lên biển lửa.
Toàn bộ đêm tối đen được chiếu thành một vùng đỏ rực.
Đi kèm theo đó là tiếng kêu thê lương thảm thiết vang lên.
“A…”.