Quỷ Môn Độc Thánh


Lâm Hàn Tuyết gật đầu: “Có quen, anh Diệp cứu tôi và người nhà tôi rất nhiều lần!”
“Hóa ra là như vậy!”, Thẩm Tiểu Tiểu khẽ gật đầu.

“Chào anh Diệp”.

Gặp lại Diệp Viễn, Lâm Hàn Tuyết có chút không biết nên đối mặt với Diệp Viễn như thế nào.

Dù sao Diệp Viễn đã có hôn ước với cô ta, hơn nữa tối qua ông nội cô ta còn chủ động bảo cô ta tiếp xúc với Diệp Viễn.

Nếu là trước kia, cô ta chắc chắn sẽ từ chối, nhưng bây giờ cô ta không còn chút ý muốn từ chối nào.

Suy cho cùng sau mấy lần nhìn thấy năng lực của Diệp Viễn, cô ta đã hoàn toàn bị Diệp Viễn làm cho khuất phục.

“Chào anh Diệp!”
Diệp Viễn khẽ gật đầu với Lâm Hàn Tuyết, xem như đã chào hỏi.

Mặc dù thái độ của Diệp Viễn đối với cô ta vẫn lạnh lùng, nhưng Lâm Hàn Tuyết không hề tỏ ra không vui.

Ngay sau đó cô ta đứng bên cạnh Thẩm Tiểu Tiểu, nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Diệp Viễn.

Thấy Lâm Hàn Tuyết vẫn nhìn chằm chằm vào Diệp Viễn, Thẩm Tiểu Tiểu đột nhiên thở dài.

Cô ta có thể nhìn ra, cô bạn học này của cô ta hình như cũng thích Diệp Viễn.

Bởi vì vừa rồi cô ta nhìn thấy trong ánh mắt Lâm Hàn Tuyết nhìn Diệp Viễn tràn đầy cảm xúc rất phức tạp.

Tiểu Vũ ở bên cạnh liếc mắt nhìn Lâm Hàn Tuyết, rồi lại nhìn Thẩm Tiểu Tiểu, khóe miệng đột nhiên lộ ra ý cười.

Lúc này, người đàn ông mập lại mở miệng nói.

“Hừm, Lâm Hùng Phi, người nhà họ Lâm dù mạnh, nhưng các người thật sự cho rằng tập đoàn Hạo Thiên là bùn nhão ư?”
Mặc dù biết tập đoàn Hạo Thiên đối chọi nhà họ Lâm không phải đối thủ, nhưng ông ta vẫn phải cứng rắn.

Nếu không e rằng hôm nay ông ta khó ra khỏi chỗ này.

“Hừm, có phải bùn nhão hay không, thử chẳng phải sẽ biết sao?”, Lâm Hùng Phi nhàn nhạt nói.

“Hừ, vậy thử chút!”
Nói xong, người đàn ông mập nhân cơ hội chuẩn bị rời đi.

“Ầm!”
Nhưng lúc này, Diệp Viễn giơ tay thành quyền, đánh tên đàn ông mập ra khỏi cửa.

Đối với người của tập đoàn Hạo Thiên, đương nhiên Diệp Viễn sẽ không bỏ qua.

Lúc này, Lâm Hùng Phi vội vàng đi tới bên cạnh Diệp Viễn, khom người nói với anh.

“Cậu Diệp, hôm qua vô cùng cảm ơn cậu đã cứu cháu gái tôi, xin nhận của lão phu một lạy!”
Mặc dù Lâm Hùng Phi biết Diệp Viễn là người của nhà họ Tiêu, nhưng Lâm Hùng Phi không dự định nhận nhau với Diệp Viễn.

Bởi vì ông ta biết rõ, đến bây giờ Diệp Viễn vẫn chưa nói ra thân phận của mình, chắc hẳn có nỗi khổ gì đó.

Vì vậy, đương nhiên ông ta cũng không dám tùy tiện nhận Diệp Viễn.

“Ông cụ đừng khách sáo!”
Diệp Viễn vội vàng đỡ Lâm Hùng Phi dậy.

Mấy người sau khi khách sáo một hồi, Lâm Hùng Phi liền đứng dậy cáo từ.

Nhưng trước khi đi lại bảo Lâm Hàn Tuyết ở lại.

Sau khi Lâm Hùng Phi và Lâm Vỹ Phong rời đi, Diệp Viễn liền dẫn Tiểu Vũ đi chọn quần áo đẹp.

Tiểu Vũ lần đầu tiên nhìn thấy nhiều quần áo đẹp như vậy, lập tức hoa mắt, không biết chọn gì.

“Em gái Tiểu Vũ, nếu em thích những bộ quần áo này, chị có thể tặng cho em!”
Hôm qua Lâm Hàn Tuyết đã biết được Tiểu Vũ là em gái của Diệp Viễn.

Vì vậy đương nhiên cũng đối đãi với Tiểu Vũ như em gái ruột.

Dĩ nhiên, chủ yếu là Diệp Viễn vẫn luôn thờ ơ với cô ta, Lâm Hàn Tuyết chỉ có thể nịnh nọt bên cạnh Tiểu Vũ, lấy lòng cô ấy trước, chuyện khác nói sau.

“Thật sao?”
Tiểu Vũ vừa nghe thấy những bộ quần áo này đều tặng cho mình, lập tức sáng mắt lên.

Lâm Hàn Tuyết gật đầu nói: “Đương nhiên!”
“Ha ha ha, tốt quá, cảm ơn chị!”
Nói xong, Tiểu Vũ nhìn Diệp Viễn, rồi lại nói với Lâm Hàn Tuyết.

“Chị, em biết chị cũng thích anh trai em, em nói cho chị biết này, từ nay về sau chị chính là chị dâu hai của em, nếu như anh trai em không đồng ý cho chị làm vợ, chị cứ tìm em, em đến giúp chị dạy dỗ anh ấy!”
Nói xong, Tiểu Vũ còn rất ‘phách lối’ giơ quả đấm về phía Diệp Viễn.

Nghe vậy, mặt đẹp của Lâm Hàn Tuyết lập tức đỏ bừng.

Cô ta không ngờ, Tiểu Vũ này lại nhìn thấu suy nghĩ của mình, hơn nữa còn nói ra ngay trước mặt Diệp Viễn.

Mà Diệp Viễn ở bên cạnh lắc đầu hết nói nổi, cũng không nói gì..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui