Lúc này, trước mặt Lý Thiên xuất hiện thêm một bóng người.
Chính là chú Lý, ánh mắt nhìn về Lý Thiên giống như đang nhìn một người chết.
Nếu không phải kiêng kỵ bố của Lý Thiên, vừa rồi ông ta đã dùng một chưởng đánh chết Lý Thiên chứ không phải phế một cánh tay hắn.
Lúc này, bố của Lý Thiên là Lý Tự Cường từ trong đám người cũng vội vàng xông ra.
“Bố, bố báo thù cho con, con muốn mấy tên này đều phải chết!”
Lý Thiên đau đớn tức giận đến cùng cực, nhìn thấy bố đến, hắn giống như gặp được cứu tinh.
Thấy Lý Tự Cường đi ra, tất cả mọi người đều đang chờ xem kịch vui, bởi vì bọn họ đều biết, Lý Tự Cường chỉ có một cậu con trai.
Từ nhỏ đã rất cưng chiều, hôm nay hắn lại bị đánh ngay trước mặt ông ta, với tính cách của Lý Tự Cường, tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho những người làm con trai mình bị thương.
Dù đứng sau chú Lý là nhà họ Lâm Giang Châu.
Dù nơi này là địa bàn của cậu Diệp Diệt Tiêu Giang Châu.
“Lần này xem mày chết thế nào!”
Cách đó không xa, đám người Lý Thiên Vũ mặt đầy hưng phấn.
“Bốp!”
Nhưng điều khiến tất cả mọi người không ngờ đến là Lý Tự Cường lại giáng một cái tát hung hãn vào mặt Lý Thiên.
Cái tát này của Lý Tự Cường không chỉ khiến Lý Thiên ngơ ngác, đám người ở đây vẫn đang ngồi xem náo nhiệt cũng ngơ ngác theo.
Còn đám người Lý Thiên Vũ và Lâm Oánh Oánh mặt đầy ngây ngốc.
Vốn dĩ bọn họ nhìn thấy bố Lý Thiên đi ra, tưởng rằng Lý Tự Cường sẽ báo thù cho Lý Thiên, trừng trị nhà họ Lâm và Diệp Viễn.
Nhưng không ngờ Lý Tự Cường lại đột nhiên tát con trai mình.
“Đồ khốn, ông đây nói với mày bao nhiêu lần rồi, con mẹ nó đừng gây chuyện thêm nữa, mẹ kiếp vậy mà còn dám gây chuyện ở đây, xem ông đây hôm nay đánh chết mày!”
Lý Tự Cường vừa giận dữ gào lên, vừa đá Lý Thiên mấy cước bay ra ngoài cửa lớn.
Sau khi hung hãn đạp Lý Thiên ra ngoài cửa, ông ta liền quay đầu gào lên với đám vệ sĩ của Lý Thiên.
“Mang thằng khốn này về cho tôi, giam một năm!”
Nói xong, Lý Tự Cường lén nhìn Diệp Viễn, phát hiện Diệp Viễn vẫn ngồi tại chỗ, không phát biểu bất kỳ ý kiến gì.
Ông ta hoàn toàn yên tâm.
Lúc này, mấy tên vệ sĩ lập tức phản ứng lại, vội vàng đánh ngất Lý Thiên mang đi.
Sở dĩ Lý Tự Cường muốn chủ động dạy dỗ con trai Lý Thiên của mình, chính là đang bảo vệ hắn.
Bởi vì ông ta biết rõ thân phận của Diệp Viễn, biết Diệp Viễn chính là cậu Diệp Diệt Tiêu danh chấn nước Hoa Hạ.
Con trai ông ta lại dám nổ súng vào Diệp Viễn ở ngay trước mặt mọi người, điều này nghiễm nhiên đang tự đâm đầu vào chỗ chết.
Mà ông ta mặc dù là người của nhà họ Tiêu, nhưng đối mặt với cường giả võ đạo như Diệp Viễn, nếu ông ta thật sự dám báo thù cho con trai mình, e rằng sẽ chết rất thảm.
Bởi vì nhà họ Tiêu sẽ không vì mình mà đắc tội với cường giả võ đạo như Diệp Viễn.
Cho nên, cách tốt nhất chính là chủ động dạy dỗ con trai, sau đó nhân cơ hội để hắn rời đi.
Bây giờ Diệp Viễn không nói gì, vậy thì về sau Diệp Viễn cũng không thể bất chấp thân phận đi giết con trai mình.
Đương nhiên, Lý Tự Cường tự cho rằng mình đã bảo vệ được con trai mình.
Nhưng ông ta không biết, vừa rồi Diệp Viễn đã âm thầm lưu lại một tia linh khí Thiên Địa trên người Lý Thiên.
Cuộc sống về sau, Lý Thiên sẽ chết trong đau khổ.
Đối với người dám nổ súng vào mình, Diệp Viễn nhất định sẽ không tha thứ.
Con trai mình rời đi rồi, Lý Tự Cường chuẩn bị qua xin lỗi Diệp Viễn, nhưng anh không thèm nhìn ông ta một cái, điều này khiến Lý Tự Cường có hơi lúng túng.
Mà Liễu Khánh Phi đương nhiên không muốn Diệp Viễn bại lộ thân phận, ông ta nói với Lý Tự Cường.
“Cục trưởng Lý, chuyện này tôi hy vọng sau này sẽ không xảy ra nữa!”
Lý Tự Cường vội vàng xin lỗi: “Xin lỗi ông Liễu, đều là do tôi dạy con không đúng cách mới gây chuyện ở chỗ của ông, sau này tôi sẽ cố gắng dạy dỗ tên khốn đó thật tốt!”.