Mẩu truyện 13:
Dạo này Diệp Trường An đến KFC luôn gặp một người đàn ông trẻ tuổi, một anh chàng cực quái dị, lúc nào cũng ngồi ở chiếc bàn trước mặt cô, sau đó đắm đuối nhìn Tần Dật, thỉnh thoảng còn nở một nụ cười rất chi là bí hiểm.
Thật ra Diệp Trường An rất muốn uýnh cho anh ta một trận, bởi vì cái con người này đã chắn mất tầm mắt của cô, khiến cô không thể thảnh thơi ngắm bạn trai mình được nữa.
Sau khi phân vân vài ngày, Diệp Trường An quyết định mở miệng.
“Anh… Chắc là đang buồn lắm hả…”
Anh chàng kia hoang mang cười, có hơi ngượng nghịu: “Xin lỗi tiểu thư? Cô đang nói gì thế?”
Diệp Trường An thực sự không nhịn nổi nữa: “Anh thừa nhận đi, anh thích nhân viên KFC kia phải không? Đúng đúng, cái anh chàng điển trai đang đứng ở chỗ đó kìa.
Anh có biết hành vi của anh rất ảnh tưởng tới tôi không? Đúng vậy, tôi biết bạn trai tôi rất được mến mộ, ngoại hình anh ấy cũng rất thu hút, nhưng một người đàn ông như anh cũng nên ý tứ chút chứ, sao cứ nhất định phải chắn hết tầm nhìn của tôi vậy? Tôi biết anh không có được tình cảm của anh ấy thì chắc chắn là rất buồn, nhưng mà thực ra anh vẫn nên buông tay thì hơn… Có lẽ từ bỏ chính là một khởi đầu mới đó… Trên thế giới này vẫn còn vô vàn những cô gái tốt mà… Thiệt đấy… Tâm bệnh phải dùng tâm dược…”
Nét mặt người đàn ông nọ mỗi lúc một sa sầm hơn.
Thế rồi bỗng nhiên, quản lý cửa hàng chạy tới, hớn hở cười cười: “Ông chủ, mấy nhân viên thực tập này đều rất khá phải không ạ?”
……
“( ⊙ o ⊙) Ớ! Cháu chợt nhớ ra là hôm nay chưa uống thuốc ạ… Ngại quá ngại quá, cháu xin phép ạ…” Diệp Trường An cắm đầu chạy thục mạng ra khỏi cửa.
Mẩu truyện 14:
Sắp sửa tới sinh nhật của Diệp Trường An.
Sinh nhật lần này không hề giống với sinh nhật những năm trước, bởi vì đây là lần đầu tiên cô đón sinh nhật cùng Tần Dật sau khi hai người chính thức quen nhau.
Nhưng mà… Đã rất lâu rồi cô chưa được gặp mặt anh…
Gần đây cô luôn bận rộn điền nguyện vọng, mà Tần Dật thì cũng chẳng rảnh rang gì.
Nghe nói hôm nào anh cũng phải tăng ca, cô rất ngại quấy rầy anh.
Cuối cùng đợi mãi cũng đến cuối tuần – ngày sinh nhật Diệp Trường An.
Cô nhận được tin nhắn của Tần Dật.
Anh nói chỗ anh làm còn vài việc cần xử lý, không thể tổ chức sinh nhật với cô, lần sau anh sẽ bù lại, ngoài ra còn nhờ cô nếu có tiện đường thì qua phòng lấy hộ anh ít đồ.
Diệp Trường An dẩu môi, lù đà lù đù tiến tới phòng anh, vẻ mặt trông như có người đang nợ mình cả trăm vạn.
Khi đến được nơi Tần Dật ở thì trời đã nhá nhem tối.
Diệp Trường An cảm giác bầu không khí hôm nay có chút quái lạ, yên tĩnh dị thường, hình như có gì đấy hơi sai sai.
Cô đang định bật đèn thì bỗng nghe thấy tiếng hát.
“Mừng ngày sinh nhật của em… Mừng ngày sinh nhật của em… Mừng ngày đón em sinh ra đời… Chúc mừng sinh nhật của em…” Tần Dật bê một chiếc bánh sinh nhật, chầm chậm bước ra, ánh nến lóng la lóng lánh thắp sáng khuôn mặt hiền hòa của anh.
Diệp Trường An òa khóc như một chú mèo mướp nhỏ, vừa nức na nức nở vừa ấm ức nói: “Anh lại lừa em, anh làm tổn thương em.”
Tần Dật nhẹ nhàng dùng giấy ăn lau lau nước mắt của cô: “Hôm nay anh đã xin nghỉ phép một ngày rồi.
Trường An, có mấy lời anh vẫn luôn muốn nói cùng em, em nghe nhé.”
“Trường An, anh yêu em.”
“Trường An, sau này anh nhất định sẽ cưới em, sẽ tận lực nghiêm túc trong mối quan hệ giữa hai chúng ta.”
“Trường An, gặp được em giữa biển người, chính là may mắn của anh.”
“Trường An, tình cảm cũng cần có thiên thời địa lợi, mà đối với anh, em chính là nhân hòa.”
“Trường An, sau này anh sẽ là tấm áo giáp bao bọc em, còn em chính là điểm yếu trí mạng của anh.”
“Trường An, em vẫn còn nhỏ, anh sẽ đợi em trưởng thành.”
“Trường An, có lẽ hiện tại anh vẫn chưa có công danh gì trong tay, nhưng ngày chúng ta kết hôn, anh nhất định sẽ để em xuất giá thật vẻ vang.”
“Trường An, anh không giỏi nói ngon nói ngọt, nhưng anh vẫn muốn nói, anh sẽ toàn tâm toàn ý trân trọng em.”
“I love you forever.”
“God bless our love.”
“We will always be together.”
Mẩu truyện 15:
Hai mắt của Diệp Trường An sưng vù.
Mẹ cô hỏi cô làm sao, cô liền trả lời hôm qua vừa đọc một cuốn ngôn tình cẩu huyết, đọc rồi khóc lên khóc xuống.
Đúng vậy, một cuốn ngôn tình do chính Tần Dật chắp bút.
Diệp Trường An mở ngăn tủ, lấy ra món quà sinh nhật Tần Dật tặng mà cô vẫn còn chần chừ chưa bóc.
Cô cẩn thận tách lớp giấy gói ra, trông thấy một chiếc hộp màu hồng với chấm bi xanh ở trong.
Thế rồi cô háo hức mở hộp.
……
Tương cà chua? Lại là tương cà chua tiếp? Toàn bộ cái hộp này là mấy chục gói tương cà chua?
Toàn bộ sự cảm động trong cõi lòng Diệp Trường An tức thì cuốn theo mây gió! Cô phải… giết… anh! Ngay! Lập! Tức!
Hở? Còn mảnh giấy gì nữa đây?
Trên giấy viết: Hộp có hai tầng, nhớ kiểm tra tầng dưới nhé.
Bấy giờ Diệp Trường An mới phát hiện ra cái phần toàn tương cà chua kia mới chỉ là một tầng của chiếc hộp.
Cô sốt sắng mở tầng còn lại.
Bên dưới là hoa baby cùng những ngôi sao năm cánh đầy màu sắc, có lẽ là Tần Dật gấp.
Ở giữa còn có một chiếc bình ước nguyện.
Diệp Trường An rút nút bấc, lấy mẩu giấy bên trong ra.
Mỗi một ngôi sao ở đây tượng trưng cho một điều ước.
Sau này em muốn gì thì cứ viết lên những ngôi sao này, cho dù có là một bầu trời đầy sao thì anh cũng sẽ hái xuống cho em.
Nếu như anh là màn đêm, thì em chính là những vì sao thắp sáng thế giới của anh.
Vì em, cho dù tương lai có gian khổ tới cỡ nào, anh cũng sẽ vui vẻ đối mặt.
Mẩu truyện 16:
Diệp Trường An nhận được giấy báo trúng tuyển của đại học S.
Cô đã cố ý đăng ký cùng trường đại học với Tần Dật, hơn nữa đại học S cũng nằm ngay ngoại thành nơi cô ở.
(Tác giả: Tần Dật sống ở thành phố bên cạnh nhưng lại không xa chỗ của Diệp Trường An vì nhà hai người đều rất gần địa giới hành chính.
Tần Dật là sinh viên ưu tú, cơ mà Diệp Trường An học cũng giỏi nhá ha ha ha.
Diệp Trường An học Tiếng Anh, Tần Dật học Công nghệ thông tin.)
Diệp Trường An quyết định ra ngoài oánh chén một bữa no nê với Tần Dật, hơn nữa hôm nay bố mẹ cô cũng đều đi công tác cả.
Cô lên Meituan mua một voucher buffet hải sản siêu hời, chỉ 98 tệ mỗi người là có thể thích ăn gì thì ăn nấy.
(Meituan: App giao đồ ăn lớn nhất Trung Quốc)
Vừa vào bên trong nhà hàng, Diệp Trường An đã bị đống đồ ăn ngon hớp hồn: “Tần Dật Tần Dật! Trời ơi nhìn nhiều chưa kìa, em phải ăn cho bõ tiền vốn bỏ ra mới được, phải cho ông chủ biết rằng cái cửa hàng này đã bị em thầu hết rồi, ha ha ha ha.”
Tần Dật thong dong ngồi xuống.
Bữa buffet này, chủ yếu là Diệp Trường An luôn mồm đớp, còn Tần Dật bình thản nhìn cô ăn, thỉnh thoảng còn thấy cô cười rất chi là mãn nguyện.
“Ăn ít thôi, cẩn thận đau bụng đó.”
Diệp Trường An vừa uống nước dừa vừa gật đầu.
Cơm nước xong xuôi, Diệp Trường An lại đòi đi xem phim.
Cô cố tình chọn một bộ phim kinh dị, như thế có thể thoải mái nhào vào lòng Tần Dật, mới nghĩ đã thấy sướng rồi, hớ hớ.
Chỉ có điều là… Cái miệng quạ đen của anh…
Diệp Trường An ngoan cường ấn tay lên bụng… Nhưng mà khi phim bắt đầu, bụng cô càng đau dữ dội, phải quắp lại như con tôm mới đỡ đau hơn một xíu.
Tần Dật trông thấy mặt cô càng lúc càng tái, bỗng nhiên luống cuống trong lòng.
Anh bế cô lên, hỏi: “Có làm sao không? Đã bảo em đừng ăn nhiều quá rồi mà.
Anh đưa em đi viện nhé ~”
Xe taxi đến cổng bệnh viện, Tần Dật trực tiếp đưa bác tài 50 tệ rồi cuống quýt đỡ cô vào trong lấy phiếu khám bệnh.
Đợi đến khi Diệp Trường An bắt đầu truyền nước thì đã gần mười hai giờ.
Nhiệt độ ban đêm giảm mạnh.
Tần Dật cởi áo khoác đắp cho Diệp Trường An đang say ngủ trên giường bệnh, sau đó vuốt tóc cô, bất đắc dĩ cười cười.
Anh không thể nào đi ngủ vì còn phải canh chai truyền, muốn chợp mắt một lát cũng phải đặt báo thức trước.
Đến lúc đã quá mệt mỏi, anh đứng dậy, tới bên cửa sổ, trông ra bầu trời vằng vặc sao đêm.
“Trường An, mong em một đời trường an,” Tần Dật thì thào, rồi đột nhiên nở nụ cười..