Mẩu truyện 21:
Bởi vì có Tần Dật, Diệp Trường An đã không còn phải lo lắng về tương cà chua nữa.
Gần đây cô cực xa xỉ, xa xỉ tới độ ăn bánh mì thịt hay bánh mì bơ cũng phải phủ một lớp tương cà chua lên trên.
Đối với cách làm này, Diệp Trường An giải thích: “Chồng mình có tương cà chua, mình thích thì mình ăn thôi, mình còn nhiều tương lắm nhá.”
Hôm nay tay Diệp Trường An hơi run, không cẩn thật nên phụt rất nhiều tương cà chua lên bánh…
Diệp Trường An cắn một miếng, cảm thấy miệng chua lè lè, gói tương này hình như còn chua hơn tương khác thì phải.
Tần Dật ngồi bên cạnh nhìn cô, lên tiếng nhắc nhở: “Khóe miệng của em vẫn còn dính nhiều tương cà chua lắm kìa.”
Diệp Trường An đang định lau, Tần Dật đã nghiêng đầu sang… liếm sạch…
“Lưu manh cụ,” Diệp Trường An thấp giọng nói.
“Hơi chua,” Tần Dật thản nhiên nhận xét.
……
Tần Dật đưa Diệp Trường An về nhà, tới chỗ cột đèn đường, điện thoại của anh đột nhiên đổ chuông.
Nghe điện thoại xong, vẻ mặt Tần Dật trầm xuống.
Diệp Trường An hỏi anh, anh chỉ nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Nhà anh có việc, bố anh chuẩn bị kết hôn.”
“Kết hôn?”
“Ừ, bố mẹ anh ly hôn lâu rồi.
Bố anh vẫn luôn ở bên một người phụ nữ khác, chẳng qua là ngại anh nên đến giờ mới kết hôn.”
Diệp Trường An dừng bước, sau đó đột ngột xoay người.
Cô đứng dưới ánh đèn, thân hình bao phủ trong một luồng sáng vàng nhàn nhạt.
Diệp Trường An nghiêm túc nói: “Chúng ta sẽ hạnh phúc.” Sau đó, cô lại lặp lại lần nữa: “Chúng ta sẽ hạnh phúc.”
Tần Dật bị dáng vẻ trịnh trọng của cô làm cho cảm động, chậm rãi đáp: “Thật ra bố anh đối xử với anh khá tốt, chẳng qua anh không vượt nổi rào cản trong lòng mình thôi.
Trước kia anh không ngờ được một người chính trực ngay thẳng như bố lại có một ngày bỏ rơi mẹ anh, nhưng mà không yêu thì biết làm sao được đây? Bố anh sau này cũng không sinh con cái nữa, mà dì ấy… vẫn cứ kiên trì bên ông.
Tình cảm giữa hai người họ rất tốt.
Nhiều năm như vậy rồi… Đến cả mẹ anh cũng đã buông bỏ, có lẽ anh nên chấp nhận thực tại thôi.
Anh chẳng thể nào chúc phúc cho họ, nhưng mà anh sẽ… học được… cách buông tay…”
“Bởi vì hiểu được mất đi sẽ đau khổ đến nhường nào, nên mới biết cách quý trọng hiện tại tốt đẹp.”
“Anh yêu em, Trường An.”
“Hả?” Trường An kinh ngạc bật thốt, vẫn còn chưa tỉnh táo lại sau khi nghe anh trải lòng.
“Anh yêu em, Diệp Trường An.”
“Tần Dật yêu Diệp Trường An.”
……
KFC gần đây mới thêm xô cánh vào menu, chuyện này khiến cho Diệp Trường An hưng phấn tột độ.ヾ(o)ヾ
Chỉ cần 39 tệ là đã có một xô giấy đầy ụ cánh gà… Xô… cánh… đó nha… Hời quá mất thôi, Diệp Trường An thích ăn cánh gà nhất luôn.
Vừa lúc hôm nay Tần Dật làm ca sáng, buổi tối có thể nhờ anh mang một xô về cho cô.
Thế nhưng dạo này bụng dạ Diệp Trường An không tốt lắm, ngộ nhỡ Tần Dật không cho cô ăn xô cánh thì phải làm sao bây giờ?
Thế là Diệp Trường An liền tỏ vẻ cute làm nũng, còn học hát cả bài “Ăn Hết Một Xô Cánh Lớn” như trong quảng cáo, cuối cùng Tần Dật cũng đồng ý với cô.
Buổi chiều lúc Diệp Trường An đến tìm Tần Dật thì anh vừa mới đóng gói đồ ăn xong xuôi.
Diệp Trường An chỉ cần đợi một lát, anh đã mang xô cánh ra cho cô.
Hôm ấy Diệp Trường An về rất sớm.
Cô hào hứng mở gói giấy ra, trông thấy bên trong… vậy mà… chỉ có… hai cái… bánh tart trứng…
Diệp Trường An phẫn nộ nhắn tin cho Tần Dật: “Em muốn xô cánh cơ mà!!! Xô cánh!!! Cánh đâu cả rồi?”
“Thì xô cánh mà, em nhìn cái xô ấy xem, chẳng phải chính là nó sao?”
Diệp Trường An câm nín.
Thực ra là Tần Dật cảm thấy ăn cánh gà chiên trong dầu nhiều quá sẽ có hại cho sức khỏe, vậy nên đã cầm hai cái bánh tart trứng về cho cô.
Làm bạn trai tốt cũng khổ quá mà!
Mẩu truyện 22:
Chuỗi ngày làm công ở KFC gần kết thúc, Tần Dật thu dọn đồ đạc về nhà.
Diệp Trường An và Tần Dật cùng nhau đi dạo phố, ngang qua một cửa hàng nội thất ven đường.
Diệp Trường An cảm thấy nơi đây bài trí vô cùng ấm cúng, liền kéo anh vào trong xem.
Vừa mới bước vào cửa hàng, cô đã bị thu hút bởi một tấm thảm với những đường nét hoa văn tinh xảo dưới đất.
Diệp Trường An chỉ xuống dưới, ngẩng đầu nói với Tần Dật: “Sau này nhà mới của chúng ta cũng đặt một chiếc thảm như vậy nha.”
Thế nhưng sau khi nhìn thấy giá tấm thảm kia, Diệp Trường An sợ hết hồn, nhỏ giọng thì thầm với anh: “Thảm bây giờ đắt vậy ạ?”
Tần Dật nhoẻn miệng cười: “Anh nhất định sẽ cố gắng kiếm tiền để đưa em mua nó về!”
Chẳng cần lời ngon tiếng ngọt, tình yêu có đôi khi chỉ đơn giản như vậy thôi.
Anh và em, cùng nhau trang hoàng cho tổ ấm của đôi mình.
……
Diệp Trường An tiễn Tần Dật ra ga, anh kéo vali, đi sát cạnh cô.
“Nè, đây là móc chìa khóa em mua cho anh, một chú voi con nhá.”
“Em cũng có một chiếc, hai đứa nó ở bên nhau, chính là một đôi đó.”
“Mai mốt không có nhiều tương cà chua ngọt để ăn nữa rồi.”
“Quý ngài Khoai Tây Chiên KFC, Tương Cà Chua sẽ ở đây đợi anh về.”
Soát vé xong xuôi, Tần Dật quay đầu lại vẫy tay với Diệp Trường An, ý bảo cô về đi thôi.
Khi sắp vào đến cửa ra tàu cao tốc, Tần Dật ngừng bước, xoay người trông theo bóng cô rời khỏi đại sảnh.
Tới tận lúc nghe thấy tiếng loa phóng thanh nhắc nhở, anh mới vội vàng cất bước, trong tay vẫn nắm chặt chú voi con nhỏ kia.
……
Diệp Trường An dạo này đã biến thành một cô nàng nghiện internet, lúc nào cũng đắm mình trong khung chat hết ngày này qua hôm nọ.
Bạn trai không có ở đây, lòng này rối bời quá đi, phải làm sao bây giờ nhỉ? ╮(╯▽╰)╭
Hàng ngày Tần Dật đều nhắn tin buôn chuyện hoặc gọi video với cô, mỗi lần chuẩn bị đi ngủ lại nhắn cho cô một câu: “Ngủ ngon, không mơ nhé.”
Diệp Trường An hỏi: “Sao lại không mơ ạ? Giấc mơ chẳng phải rất kỳ diệu sao?”
Tần Dật trả lời: “Nghe nói nằm mơ là một biểu hiện của việc ngủ không sâu giấc.
Anh mong em sẽ ngủ ngon.”
Có một người bạn trai với một trái tim nồng ấm quả thực hạnh phúc biết mấy ~
……
Diệp Trường An bị nôn mửa và tiêu chảy, mẹ đưa cô đến bệnh viện nội soi.
Sau khi trở về, cô gọi điện cho Tần Dật: “Hôm nay bụng em có vấn đề, phải đi bệnh viện nạo thai không đau.”
Tần Dật ở đầu dây bên kia sửng sốt hỏi: “Nạo thai? Không đau?”
Diệp Trường An lúc này mới giật mình tỉnh táo lại: “Nội soi không đau, hì hì.”
“Làm sao bây giờ, thời gian tới không được ăn khoai tây chiên nữa rồi, đau khổ quá đi.”
Tần Dật cố ý cao giọng, nghiêm trang nói: “Đừng bảo là khoai tây, ngay cả đồ chua đồ cay em cũng không được ăn, từ nay trở đi nhịn hết.”
“Nhưng mà mẹ em… mới mua cua…” Diệp Trường An yếu đuối nói.
“Không được!”
Cô gái nhỏ quyết tâm làm nũng: “Dật Dật ~ Dật Dật ~ Em chỉ ăn một miếng thôi, hôm nay em tuyệt đối sẽ không chấm tương đâu, em ngoan lắm.”
“Thế chỉ một miếng thôi nhé.”
“Thề hứa bảo đảm.”.