Quý Ngài Sầu Bi Muốn Sống Bình Yên

Úc Hoa cũng không phải là người nghĩ đến việc rèn luyện cả ngày, anh chỉ là vô cùng trân trọng thời gian hai người ở một chỗ mà thôi, dẫn Vưu Chính Bình lên lầu cũng không làm điều gì hết, chỉ là đơn thuần ở cùng một chỗ trong văn phòng, Úc Hoa xử lý công việc, Vưu Chính Bình nằm liệt một chỗ chơi điện thoại.

Trong văn phòng có một chiếc sô pha lớn, ôm gối điều hòa đầy đủ mọi thứ, không khác ở nhà là bao, Vưu Chính Bình thoải mái nghịch điện thoại, thỉnh thoảng thì ngẩng đầu nhìn Úc Hoa một cái. Nếu Úc Hoa bận rộn, cậu sẽ tiếp tục cúi đầu chơi game; nếu như Úc Hoa cũng vừa vặn ngẩng đầu lên nhìn cậu, tầm mắt hai người sẽ chạm vào, Vưu Chính Bình sẽ cười một chút, sau đó tiếp tục cúi đầu chơi game.

Ngoài trừ việc duy trì và gia hạn hợp đồng của khách hàng cũ, Úc Hoa cũng nhận được mấy đơn đặt hàng mới.

Một cái là của giám đốc Hus, con Husky này càng ngày càng lớn, sua khi thức tỉnh dị năng thì lông bắt đầu sáng hơn, tư thế hoạt bát, vừa nhìn lần đầu tiên đã thấy vui vẻ hạnh phúc, rất nhiều nhà quảng cáo thú cưng nhìn trúng giám đốc Hus. Ngoại trừ các nhà quảng cáo, cũng có một số lời mời của các đoàn làm phim về chủ đề động vật, bọn họ nhìn trúng linh khí của giám đốc Hus trong buổi phát sóng trực tiếp, muốn mời nó thử vai chính.

Úc Hoa sàng lọc những bộ phim truyền hình tồi tệ không đáng tin cậy và những quảng cáo vô đạo đức không hoạt động tốt, đồng thời lựa chọn cẩn thận một đoàn làm phim động vật và thương hiệu thức ăn cho chó cho giám đốc Hus, chuẩn bị để giám đốc Hus tự thân kiếm thức ăn cho mình.

Tiếp theo là Nguyên Lạc Nhật, sau khi Nguyên Lạc Nhật quay chụp "Thần tượng ánh sáng", không ít tư bản nghe được tiếng gió, một số công ty giải trí muốn ký hợp đồng với Nguyên Lạc Nhật, khắc họa hắn thành một thần tượng thế hệ mới, còn có một số bộ phim thần tượng muốn Nguyên Lạc Nhật có thể đóng phim, là một nhân vật nam hai, đãi ngộ vô cùng hậu đãi.

Úc Hoa đẩy những lời mời này, liên hệ với một tổ chức dạy kèm nổi tiếng ở khu Húc Dương, tỏ vẻ phát súng đầu tiên mà Nguyên Lạc Nhật muốn là đi học phụ đạo, tập trung học một năm để chuẩn bị cho kỳ thi tuyển sinh đại học, phấn đấu để được nhận vào một trường đại học khoa học chính trị luật nổi tiếng trong nước vào năm tới. Lòng dạ hiểm độc của Úc Hoa không chỉ đối với người bên mình, mà ngay cả những người ngoài cuộc cũng như thế. Anh ước định với lớp phụ đạo, để cho Nguyên Lạc Nhật học tập trước mà không đóng học phí, nếu sang năm được nhận vào trường như ý nguyện thì sẽ miễn phí, đồng thời lớp phụ đạo cũng sẽ trả thêm phí đại ngôn cho Nguyên Lạc Nhật, nếu như thi không đậu thì sẽ bán hợp đồng của Nguyên Lạc Nhật, để hắn tự mình trả nợ.

Vưu Chính Bình chơi game đã mệt mỏi, lặng lẽ đến trước bàn làm việc của Úc Hoa, nhìn thấy trên bàn có vài tập tài liệu thì mở ra xem thử, phát hiện Úc Hoa đã chuẩn bị tốt kế hoạch phát triển trong tương lai của các nhân viên trong phòng làm việc.

Chân Lê tạm nghỉ học gây dựng sự nghiệp, Úc Hoa đang liên lạc với trường đại học để yêu cần Chân Lê hoàn thành các tín chỉ còn lại trên internet, phòng làm việc sẽ cấp cho hắn một chứng chỉ thực tập, sau khi Chân Lê hoàn thành bảo vệ khóa luận, thì hắn có thể lấy được chứng chỉ tốt nghiệp và bằng cấp.

Tình trạng thân thể của Phong Khôi đặc biệt, một khi mất đi dị năng bảo vệ, cơ bắp sẽ dần dần không chịu được trong lượng của xương, sẽ nhanh chóng vượt quá tải trọng mà chết. Nếu muốn tìm biện pháp thay xương mới cho hắn, cho dù không thể thay một bộ xương bình thường thì ít nhất cũng phải thay thế bằng một hợp kim nhẹ hơn cho hắn.

Tài liệu của Hoàn Tử Hư là để trống, Úc Hoa giúp hắn đưa ra một báo cáo chống căng thẳng và báo cáo sử dụng, báo cáo về khả năng chống căng thẳng kết luận khả năng sống sót có thể so sán với một sinh vật mà con người dùng dép đập chết, khả năng chống lại căng thẳng vượt xa người bình thường, để hắn tự chống đỡ là có thể sống rất tốt. Còn báo cáo sử dụng là thú vui ác của Úc Hoa, và việc sử dụng Hoàn Tử Hư có thể làm tăng rất nhiều niềm vui trong công việc.

Thậm chí ngay cả kẻ phá hoại 187 bị đám người Nguyên Lạc Nhật bắt được và "Quan Thiều Quang" với vỏ rỗng của đều có bảng biểu, Úc Hoa thật sự đã tìm ra đường đi cho những kẻ phá hoại.

"Anh......" Vưu Chính Bình nhìn môi trường làm việc mới, "Đây là nhà mới mà anh thuê thật sao?"

Trong kế hoạch hoàn toàn tính đến tương lai của mọi người, điều này chứng minh Úc Hoa đã nghiêm túc suy nghĩ, sẽ không dễ dàng tiêu xài đồng tiền mồ hôi nước mắt của bọn họ, việc thuê tòa nhà văn phòng cao cấp này vượt quá khả năng chi trả của phòng làm việc, hoàn toàn trái với ý tưởng được thể hiện trong bảng kế hoạch.

Nghe thấy câu hỏi của Vưu Chính Bình, Úc Hoa lập tức lạnh sống lưng, có một cảm giác lương tâm cắn rứt khi thấy quỹ đen bị phát hiện. Cái người Úc Hoa này, trong lòng càng chột dạ, biểu tình càng thong dong, nhưng khi đầu óc tỉnh táo muốn lừa gạt người khác thì lại lộ ra vẻ nhu nhược.

Sau khi Vưu Chính Bình trải qua thế giới nhỏ thì đã hiểu hét tính cách của Úc Hoa, thấy dáng vẻ nghiêm túc của anh thì liền hỏi: "Cái tòa nhà văn phòng này không phải là anh dùng tiền mua đó chứ?"

Úc Hoa không nói gì.

Vưu Chính Bình lập tức nhận ra ý nghĩa đằng sau sự im lặng của anh: "Anh lấy đâu ra nhiều tiền như thế?"

Cậu chỉ có hơn 3 triệu (~10 tỷ) tiền tiết kiệm, thì đã cảm thấy mình nhân sinh là người chiến thắng, có thể bao dưỡng Úc Hoa bất cứ lúc nào, để Úc Hoa không cần phải lo lắng vấn đề sinh hoạt, có thể yên tâm làm như việc mà mình muốn.

Vưu Chính Bình vốn dĩ rất tự hào về kho bạc nhỏ của mình, khi không có việc gì thì sẽ xem số dư trong tài khoản ngân hàng, trong lòng sẽ hạnh phúc được một thời gian. Giờ phút này thấy Úc Hoa thế nhưng thật sự mua hai tầng tòa nhà văn phòng, cậu nhanh chóng lên mạng tra giá thị trường của các tòa nhà văn phòng gần đây, trước mắt không khỏi choáng váng.

Hơn 80 triệu cho hai tầng lầu này, sau khi Vưu Chính Bình nhìn thấy con số thì bỗng nhiên hiểu được tâm tình của Nguyên Lạc Nhật.

Năm đó khi Nguyên Lạc Nhật vượt qua 37 cấp độ đã tự thổi phồng bản thân, tự cho mình là đã rất mạnh, sau khi nghe nói số lượng cấp độ mà Thông Quan Giả vượt qua là 3841 thì tan nát tại chỗ. Này cũng giống như tiền tiết kiệm của Vưu Chính Bình là 3 triệu, tự cho mình là một người giàu có thể nuôi sống gia đình, ai ngờ Úc Hoa có thể mua cái tòa nhà văn phòng hơn 80 triệu, giờ phút này Vưu Chính Bình cảm thấy mình cũng có chút nứt rồi.

"Rốt cuộc thì anh có bao nhiêu tiền?"

"Một trăm triệu (~ 358 tỷ)." Úc Hoa thật cẩn thận vươn đầu ngón tay ra.

Vưu Chính Bình đứng tại chỗ run rẩy, suýt nữa thì té xỉu, mất đi động lực phấn đấu.

"Anh, anh lấy tiền ở đâu ra?" Vưu Chính Bình cắn răng hỏi, "Nó có hợp pháp không?"

Úc Hoa vội vàng bước lên đỡ Vưu Chính Bình, chột dạ nói: "Hệ thống cho, nó tìm một người giàu có, không con và không người thừa kế ở nước ngoài làm người thân vô hình của anh, sau đó để lại toàn bộ số tiền cho anh, hợp tình hợp pháp, quy tắc thế giới cũng tán thành."

Nếu số tiền này là do Úc Hoa biến ra từ năng lực quy tắc, hoặc là hệ thống mạnh mẽ can thiệp vào kinh tế thế giới để in tiền ra, thì Vưu Chính Bình cũng sẽ không bị thương như thé, dù sao đó là một năng lượng đặc biệt, anh có thể không nhận. Nhưng cố tình...... Số tiền này vốn dĩ tồn tại trong xã hội, lại hợp pháp! Điều này khiến cho kho bạc nhỏ của Vưu Chính Bình lập tức mất đi ý nghĩa.

Cậu túm lấy cà vạt của Úc Hoa, đẩy anh nằm trên sô pha, khụy một đầu gối xuống, nhẹ nhàng đè lên ngực Úc Hoa, ánh mắt vô cùng nguy hiểm, giọng điệu lại mềm nhẹ gấp trăm lần mà nói: "Anh nhận được tài sản thừa kế khi nào thế? Trước hay sau khi kết hôn?"

Úc Hoa nhìn Vưu Chính Bình cao cao tại thượng, khẩn trương đến mức hầu kết lăn lên trượt xuống. Trí tuệ của anh nói cho anh biết, đây là một mệnh đề dẫn đến án mạng, cho dù anh trả lời như thế nào thì nó cũng sai!

Nếu như trước khi kết hôn thì chính là giấu giếm tài sản trước hôn nhân, sau khi kết hôn thì toi rồi, một việc lớn như vậy mà không nói cho bạn đời mình biết sao?

"Còn không trả lời? Đang suy nghĩ cái cớ sao?" Vưu Chính Bình dùng một tay khác đè lên huyệt thái dương của Úc Hoa, "Hửm?"

Từ trước đến nay chỉ có Úc Hoa bóp chặt vùng gáy của Vưu Chính Bình, hiện tại lại là Vưu Chính Bình từ trên cao nhìn xuống đè chặt huyệt thái dương của Úc Hoa, cảm giác nguy hiểm khiến cho trán Úc Hoa tràn đầy mồ hôi lạnh, chỉ cảm thấy cuộc đời này của mình chưa bao giờ gặp phải nguy cơ lớn như thế!

"Khi anh đi vào nơi này thì chưa bao giờ có ý định sử dụng số tiền đó!" Úc Hoa nói, "Anh vẫn coi nó không hề tồn tại, vẫn luôn đặt trong tài khoản giảm giá trị. Anh là một người bình thường không thể bình thường hơn, muốn dựa vào đôi tay của bản thân để sáng tạo ra giá trị, hỗ trợ gia đình mình, cho dù là vào thời điểm khó khăn nhất thì anh cũng chưa từng có ý định sử dụng nó! Lần này anh sử dụng, cũng là...... Cũng là......"

"Cũng là cái gì?" Vưu Chính Bình hiếm khi dịu dàng mà xoa xoa huyệt thái dương của Úc Hoa.

"Cũng là muốn cấp một con đường lui cho những kẻ phá hoại thôi." Cuối cùng Úc Hoa cũng tìm được một nguyên nhân, "Anh sẽ đem nó dùng làm tài sản cố định của phòng làm việc, hoàn toàn là tài sản của công ty, như vậy thì sau này nhóm kẻ phá hoại ít nhất cũng có một nơi che mưa che gió."

Nghe được lời giải thích này, tâm trạng của Vưu Chính Bình cũng đã tốt hơn một chút, ngón tay từ ấn huyệt thái dương chuyển sang xoa xoa khuôn mặt, hạ giọng nói: "Nói thật đi, anh có từng dùng qua số tiền đó hay không?"

"Có dùng rồi," Úc Hoa thành thật trả lời, "Sau khi chiếc điện thoại mà em tặng cho anh bị hỏng, anh đã dùng số tiền này để lấp vào khoảng trống tài chính, đại khái dùng hơn hai vạn, điện thoại bị hỏng, đồ đạc, đồ dùng nhà bếp, còn có một ít tiền mặt cất vào két sắt để cất giấu."

"Điện thoại?" Vưu Chính Bình lấy điện thoại di động từ túi quần của Úc Hoa ra, "Liên Vũ Phàm sửa điện thoại từ rất lâu rồi mà? Sao còn chưa đổi lại?"

"Tối nay về nhà sẽ đổi lại ngay!" Úc Hoa bảo đảm nói.

"Còn điện thoại cũ thì làm sao đây?" Hai ngón tay Vưu Chính Bình kẹp lấy chiếc điện thoại, quơ quơ nó trong không khí.

"Sao lưu dữ liệu trong điện thoại rồi sau đó phá hủy!"

"Lãng phí tài nguyên xã hội, bao nhiêu người còn không mua nổi một chiếc điện thoại như vậy." Vưu Chính Bình nói, "Một trăm triệu đó không phải là tài sản của phòng làm việc sao?"

"Anh sẽ khôi phục nó về trạng thái như lúc mới mua, rồi dùng nó làm phần thưởng cho những nhân viên tiên tiến."

"Này còn tạm được." Vưu Chính Bình đem điện thoại trả lại chỗ cũ, lòng bàn tay vỗ nhẹ ngực Úc Hoa, "Ngoan lắm."

Úc Hoa không bao giờ nghĩ rằng, thân phận Thông Quan Giả không đả đảo được Vưu Chính Bình, ngược lại còn khiến cho Tiểu Vưu yêu thương anh, đau lòng anh, chăm sóc anh nhiều hơn. Nhưng chỉ 100 triệu nhân dân tệ thôi cũng đã suýt gây ra một cuộc khủng hoảng trong gia đình, cũng còn may là anh sử dụng đôi bàn tay này để tạo nên của cải, dường như không hề sử dụng đến số tiền này, may quá may quá.

Ngay khi Úc Hoa mừng thầm vì mình đã tránh được một kiếp, Vưu Chính Bình tháo cà vạt của anh ra rồi ném nó xuống nền nhà.

Úc Hoa yên lặng chờ đợi những gì xảy ra tiếp theo, thì một người đứng trước văn phòng giám đốc nhân sự nói: "Các người yêu đương trong văn phòng cũng không đóng cửa sao?"

Hai người đồng thời nghiêng đầu, nhìn thấy Liên Vũ Phàm khoanh tay đứng trước cửa, không hề có một chút ý định sẽ rời đi.

Lúc trước khi bọn họ thảo luận chuyện tiền bạc riêng tư, Vưu Chính Bình đã mở ra một lá chắn không gian, chờ sau khi vấn đề đã giải quyết, Úc Hoa lén lút dùng sức mạnh của mình để mở lá chắn này ra, để xem thử Vưu Chính Bình còn tức giận hay không.

Vưu Chính Bình không có kháng cự, sau khi cái chắn được tháo báo thì cả hai cũng không nói đến chuyện tiền bạc nữa, nhưng cả hai cũng đã bước vào một trạng thái mắt điếc tai ngơ với thế giới bên ngoài.

"Không phải lúc này anh nên giúp chúng tôi đóng cửa lại, rồi yên lặng rời đi sao?" Vưu Chính Bình nhìn chằm chằm Liên Vũ Phàm nói, "Anh làm sao mà cây ngay không sợ chết đứng hớn chúng tôi thế?"

"Bất kể là trật tự nơi làm việc hay là đạo đức nghề nghiệp, tôi cũng cảm thấy mình là người hợp lý hơn." Liên Vũ Phàm vạn năm độc thân không yêu ai bình tĩnh nói, "Đứng dậy đi, tôi có công việc cần bàn bạc."

Vưu Chính Bình đành phải không tình nguyện ngồi dậy khỏi ghế sô pha, dứt khoát liệt nửa người nhìn Úc Hoa tiến vào chế độ làm việc.

Liên Vũ Phàm chủ yếu là muốn nói việc Quân Quân đến phòng làm việc, cha của Quân Quân chấp nhận kiến nghị của Tổ Chức Thủ Hộ, cũng thuyết phục mẹ của Quân Quân với lý do là giáo dục tinh anh, một khi Quân Quân xuất hiện trạng thái bại lộ dị năng, thì sẽ ngay lập tức đưa Quân Quân đến căn cứ huấn luyện.

Trước khi khai giảng, Quân Quân sẽ được đưa đến phòng làm việc, tiếp xúc với nhiều dị năng giả, trong lúc vô tri vô giác sẽ học được cách sử dụng dị năng.

Ban đầu Liên Vũ Phàm không quá đồng ý với phương pháp này, thứ nhất, lượng Formaldehyde trong phòng làm việc vượt quá tiêu chuẩn, cho dù sức mạnh của dị năng giả có mạnh đến đâu thì chung quy Quân Quân vẫn còn là một đứa nhỏ; thứ nhị, văn phòng phải phát sóng trực tiếp, không gian ** thì lại nhỏ, hắn không muốn một đứa nhỏ như vậy sẽ vô tình xuất hiện trong ông kính; thứ ba, Úc Hoa đang ở cùng với bọn họ, Quân Quân lại biết thân phận dị năng giả của bọn họ, cho dù có nghiêm khắc khóa miệng của đứa nhỏ lại đến đâu thì cũng không đảm báo bé sẽ đi nói lung tung.

Bây giờ môi trường làm việc đã thay đổi, tất cả những vấn đề đều được giải quyết dễ dàng, Quân Quân có thể ở trong phòng cạnh phòng phát sóng trực tiếp để học tập, Úc Hoa cùng với bọn họ chưa ra hai tầng riêng biệt, ít tiếp xúc, xác suất nói sai lời cũng sẽ rất thấp.

Vấn đề duy nhất chính là làm thế nào để cho Úc Hoa đồng ý việc để một đứa nhỏ đến phòng làm việc, Liên Vũ Phàm định thuyết phục Úc Hoa từ khía cạnh sức khỏe tinh thần của giám đốc Hus, bầu không khí sôi động trong phòng làm việc và sự tương tác giữa học sinh và thú cưng, ai ngờ hắn mới vừa đề nghị, Úc Hoa đã đồng ý.

"Tại sao anh lại không từ chối?" Liên Vũ Phàm có chút ngoài ý muốn mà hỏi.

Úc Hoa nhíu mày: "Tại sao tôi lại từ chối thứ giúp đào tạo nhân viên trong phòng làm việc chứ?"

"Có thể do thói quen của anh, cho dù trong lòng anh đã sớm đồng ý, anh cũng nên cố ý trách móc tôi một phen, ép tôi ký một hiệp ước bất bình đẳng, chạm vào điểm mấu chốt của tôi rồi sau đó mới đồng ý?" Liên Vũ Phàm khó hiểu nói, "Việc bòn rút giá trị thặng dư tối đa, chẳng phải là sở thích cá nhân của anh sao?"

Úc Hoa sửng sốt, chợt nói: "Nếu như cậu muốn thì tôi có thể hiện thực hóa mong muốn của cậu."

"Không cần không cần!" Liên Vũ Phàm tiếp nhận sự chuyển biến tốt, nhanh chóng rời khỏi văn phòng, trước khi rời đi còn nháy mắt với Vưu Chính Bình.

Vưu Chính Bình đứng dậy duỗi cái eo lười, nói với Úc Hoa: "Ngồi lâu quá nên eo hơi đau, em đi vận động một chút."

Úc Hoa ngầm hiểu gật gật đầu.

Hai người đi vào phòng hội nghị lớn trống không ngay bên cạnh, Liên Vũ Phàm thấp giọng nói: "Cậu nghĩ cái gì thế? Tại sao lại đến phòng làm việc? Không biết Nguyên Lạc Nhật có thể nhìn ra được thân phận của cậu sao? Cũng còn may làm hôm nay cậu ta vẫn luôn mang mắt kính, cái mắt kính đó khi hắn di chuyển thì nó cứ hay bị rớt, tôi sợ tới mức cứ đỡ mắt kính của hắn suốt một đường đi."

Vưu Chính Bình: "...... Tôi cũng không suy nghĩ quá nhiều, chỉ là khó có khi được nghỉ, tôi muốn ở cùng với Úc Hoa nhiều hơn một chút. Trong lần hành động trước, chỉ là ngắn ngủn mười phút đồng hồ, nhưng tôi đã ở rất nhiều năm trong thế giới đó. Loại thân phận này như chúng ta, nói không chừng sẽ không thể gặp lại gia đình của mình, nên tôi muốn quý trọng khoảng thời gian này."

Vẻ mặt Liên Vũ Phàm dừng lại, hiển nhiên là nghĩ đến cha mẹ mình, một hồi lâu mới nói: "Tôi đi tìm Phong Khôi, nhờ cậu ta hàn cặp mắt kính lên mặt Nguyên Lạc Nhật luôn."

"Cảm ơn." Vưu Chính Bình vươn tay thân thiện với Liên Vũ Phàm.

Khi lần đầu tien gặp mặt, bọn họ cũng từng bắt tay trong văn phòng của cục trưởng Tiêu, nhưng lại bằng mặt mà không bằng lòng, từ trước đến nay chưa bao giờ đồng ý đến quan điểm của nhau. Sau vô số lần chiến đấu, cuối cùng hai người cũng hiểu rõ, rằng có nhiều hơn một con đường để đi đến mục tiêu, cho dù bọn họ đi trên con đường nào, miễn là điểm cuối giống nhau thì bọn họ chính là chiến hữu.

Không có gì ngạc nhiên khi lúc trước cục trưởng Tiêu không có cách nào để đánh giá ai đúng ai sai, bởi vì con đường chính xác chưa bao giờ là một cái.

"Đúng rồi, cậu có cảm thấy Úc Hoa có chút khang khác hay không?" Sau khi bắt tay giảng hòa thì Liên Vũ Phàm nói.

Vưu Chính Bình: "Cậu là đang nghi ngờ anh ấy sao?"

Liên Vũ Phàm vội vàng giải thích: "Đương nhiên là không phải, ở chung lâu như vậy tôi cũng đã hiểu rõ tính cách của anh ta, hiện tại tôi và cậu có cùng một quan điểm, nếu như một người bị thay thế, thì "hạt" sẽ thay đổi, nhưng Úc Hoa thì không có. Anh ta vẫn là chính mình, chỉ là...... Hình như hiền lành hơn một chút."

"Là do có sự hiện diện của tôi đó?" Vưu Chính Bình mỉm cười qua loa lấy lệ, "Anh cũng phải cảm ơn tôi nha."

"Đừng có mà dát vàng lên mặt." Liên Vũ Phàm trợn trắng mắt, không muốn nói chuyện với Vưu Chính Bình nữa, đi xuống lầu giúp Chân Lê thiết kế văn phòng cho rồi.

- ---------------------------------------------

Tác giả có lời muốn nói: Úc Hoa: Tôi thay đổi sao?

Chân Lê: Thay đổi rồi.

Nguyên Lạc Nhật: Trở nên đẹp trai hơn.

Liên Vũ Phàm: Hiền lành hơn một chút, chỉ có một chút mà thôi

Giám đốc Hus: Áu áu gâu gâu

Hoàn Tử Hư: Biến thành cái rắm!

Phong Khôi (nhìn vào thang máy chở hàng): Cạch cạch cạch.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui