Quý Ngài Sầu Bi Muốn Sống Bình Yên

"Tôi cho rằng thế hệ nhóm thủ hộ các cậu rất hạnh phúc." Cục trưởng Tiêu là cấp trên của nhóm người Vưu Chính Bình, nhìn báo cáo Vưu Chính Bình đưa tới nói với vẻ mặt ngưng trọng.

Cục trưởng Tiêu là người trực tiếp lãnh đạo nhóm người Vưu Chính Bình, cũng là người được biết đến với danh xưng "Người thủ hộ mạnh nhất".

Ông năm nay 43 tuổi, dáng người còn rất phong độ, ngày thường giống như ông chú nhà bên hòa ái dễ gần, chỉ có đôi chân mày kiếm nhuộm theo năm tháng mới có thể nhìn ra tuổi trẻ khí nhọn của ông.

"Nếu có thể, tôi hy vọng trong cuộc đời này của các cậu sẽ không có cơ hội gặp được kẻ phá hoại." Cục trưởng Tiêu nói.

Mặc dù thế hệ trẻ Vưu Chính Bình là người thủ hộ, nhưng bọn cậu kỳ thật chưa bao giờ gặp qua kẻ phá hoại, tất cả các thông tin về kẻ phá hoại toàn bộ đều là học qua sách vở, bọn cậu không có kinh nghiệm thực chiến.

Vưu Chính Bình do dự hỏi: "Tôi mười lăm năm trước đã được ngài lựa chọn trở thành một người thủ hộ dự bị, khi đó ngài nói cho chúng tôi biết, tương lai chúng tôi sẽ phải đối mặt với kẻ thù đáng sợ, chính là đã mười lăm năm trôi qua, chúng tôi không có gặp bất cứ kẻ phá hoại nào, tại sao lại như vậy?"

Cục trưởng Tiêu lắc đầu, trầm trọng nói: "Tôi cũng không rõ ràng lắm, mười lăm năm trước, ở thời đại kia của chúng ta, cứ cách một khoảng thời gian thì lại có một kẻ phá hoại đi vào thế giới của chúng ta, bọn họ ẩn núp trong đám người, ôm ấp những mục đích khác nhau, khi bị bắt thì sẽ tự sát. Cho tới nay, chúng ta đã chiến đấu với kẻ phá hoại suốt mấy trăm năm, đối với thế lực đằng sau bọn họ thì chúng ta hoàn toàn không biết gì cả."

Cục trưởng Tiêu trải qua thời đại gian khổ nhất, ông từ năm mười bảy tuổi đã bắt đầu tham gia bắt lấy kẻ phá hoại, giai đoạn gian nan nhất, ông từng theo đội để bắt giữ hơn 30 kẻ phá hoại trong ba năm, trong khoảng thời gian đó, kẻ phá hoại trên toàn thế giới lên đến hàng trăm người.

Không ai biết kẻ phá hoại đến từ đâu, và vì cái gì mà họ lặp đi lặp lại nhiều lần đến thế giới này. Họ sẽ ngẫu nhiên trở thành một người nào đó trên thế giới có đầy đủ các thông tin xã hội, cho dù khoa học kỹ thuật có tiên tiến tới đâu, đều không thể ngăn cản kẻ phá hoại bóp méo tư liệu của chính phủ.

Một sự tồn tại chưa được biết đến đáng sợ như vậy, các quốc gia đã đoàn kết chưa từng có khi đối mặt với những kẻ phá hoại, thành lập các tổ chức đa quốc gia và truy bắt những kẻ phá hoại trên toàn thế giới.

Ngay cả như vậy, mấy trăm năm qua đi, bọn họ ngay cả một kẻ phá hoại cũng không bắt sống được. Cục trưởng Tiêu từng nghe người thủ hộ nước ngoài nhắc tới, bọn họ đã bắt sống kẻ phá hoại, nhưng chỉ cần bọn họ dám dò hỏi thế lực phía sau kẻ phá hoại, nhóm kẻ phá hoại sẽ lập tức nổ tung.

Cuộc sống bình yên của những con người bình thường được trui rèn bằng máu và mồ hôi của vô số người thủ hộ.

Nhưng từ lúc nhóm học viên Vưu Chính Bình bắt đầu trở thành người thủ hộ dự bị, thế giới này chưa từng thấy qua kẻ phá hoại nữa.

"Mười lăm năm trước, chúng ta từng phải đối mặt với nguy cơ diệt thế." Cục trưởng Tiêu nhớ lại nói, "Chuyện này tôi dự định khi các cậu chấp hành nhiệm vụ lần đầu sẽ nói ra, ai ngờ đâu các cậu chưa từng một lần đụng phải."

Đám người Vưu Chính Bình vô cùng chột dạ khi đối mặt với ánh mắt hâm mộ "Các cậu thật may mắn" của cục trưởng Tiêu, nhóm người thủ hộ bọn họ ở khóa này thực sự quá mức an nhàn.

Cục trưởng Tiêu rơi vào trong miền hồi ức, mười lăm năm trước, ông cũng mới 28 tuổi, so với Vưu Chính Bình lớn hơn không bao nhiêu, nhưng cũng là một chiến sĩ thân kinh bách chiến.

Vào ngày đó, tất cả những người thủ hộ trên thế giới đều đồng loạt cảm hấy một nguồn sức mạnh to lớn khiến tim đập liên hồi, trên bầu trời xuất hiện dị tượng, tất cả các quốc gia vào ban đêm đều nhìn thấy mặt trăng máu, mà tất cả các quốc gia vào ban ngày đều trải qua nhật thực toàn phần.

Từ trường trái đất hỗn loạn, chim chóc và muôn thú kêu gào, cục trưởng Tiêu đứng ở dưới mặt trăng máu, cảm giác không khi xung quanh đều đông cứng lại.

Một khắc kia, tất cả những người thủ hộ đều đã chuẩn bị hy sinh. Cục trưởng Tiêu thân là tư cách huấn luyện viên dự bị, sờ đầu Vưu Chính Bình năm ấy mới mười tuổi, nhìn đám nhóc tì ngủ ngon lành trong ký túc xá, cầm lấy vũ khí rời khỏi căn cứ.

Cục trưởng Tiêu thân kinh bách chiến biết rằng năng lượng đó đủ phá hủy toàn bộ thế giới, chưa từng có kẻ phá hoại cường đại như thế đi tới thế giới của bọn họ. Hắn quá đáng sợ cũng quá tự tin, kẻ phá hoại này còn khinh thường che giấu sức mạnh của chính mình, cứ như vậy không kiêng nể gì tuyên chiến với toàn bộ thế giới!

Trước khi cục trưởng Tiêu rời đi, ông đã giấu căn cứ sâu dưới lòng đất, hy vọng các tân binh có thể tránh thoát một kiếp này. Chỉ cần bọn họ còn sống, người thừa kế của nhóm người thủ hộ sẽ không bị đứt đoạn.

Những người thủ hộ và các chính trị gia thạo tin từ khắp nơi đổ xô đến nơi có năng lượng giáng xuống, nơi đó là Hoa Hạ!

Cục trưởng Tiêu gần nhất đã phát hiện ra việc này thuộc phạm vi quan lý của ông, hơn nữa còn là khu dân cư!

Ông lo lắng kẻ phá hoại này sẽ tổn thường người thường, bằng tốc độ nhanh nhất chạy tới nơi xuất hiện nguồn năng lượng kia.

Ai ngờ trên đường đi, nguồn sức mạnh này bỗng nhiên biến mất. Không khí một lần nữa lưu động, thế giới trở nên yên bình trở lại.

Khi cục trưởng Tiêu đi vào cái điểm năng lượng rơi xuống, trong lòng dâng lên một cảm giác bình yên xưa nay chưa từng có, trong lúc nhất thời thế nhưng nảy sinh ra ý định nghỉ hưu ổn định.

Sau đó, những người thủ hộ từ khắp nơi trên thế giới gặp nhau để thảo luận về những gì xảy ra vào ngày hôm đó, cục trưởng Tiêu mới biết được không chỉ riêng ông, tất cả những người thủ hộ ngày hôm đó đều dâng lên ý niệm cởi giáp về quê.

Mà từ đó về sau, trên thế giới không còn xuất hiện kẻ phá hoại.

Mười năm sau, tổ chức thủ hộ thế giới tuyên bố giải tán, bọn họ gọi ngày đó là "Ngày nghỉ ngơi", cho rằng đây là thành ý đối với thế lực đứng sau cổ sức mạnh của kẻ phá hoại. Cuộc chiến này kéo dài mấy trăm năm, trải qua nhiều thế hệ người thủ hộ đã kết thúc dưới hình thức này, đây là thắng lợi của người thủ hộ, cũng là thắng lợi của nhân loại.

Rất nhiều người thủ hộ có thái độ hoài nghi đối với quan điểm này, đặc biệt những người rất gần với điểm phản ứng năng lực như là cục trưởng Tiêu, bọn họ cảm thấy cổ sức mạnh này không phải là bày ra sự tôn trọng, càng giống như là một cái đánh ngáp lười biếng.

Một số quốc gia tuyên bố là bọn họ sẽ không đào tạo người thủ hộ nữa, Hoa Hạ lại không từ bỏ. Sống yên ổn nghĩ đến ngày gian nguy, nếu bọn họ thả lỏng cảnh giác, một khi lại có kẻ phá hoại mới đi vào thế giới này, khả năng con người sẽ không có sức mạnh để chống trả lại.

Cục trưởng Tiêu kiên trì bồi dưỡng đám người Vưu Chính Bình, nhưng trong nội tâm của ông luôn hy vọng đám trẻ Vưu Chính Bình có thể vui sướng sinh sống cả một đời, vĩnh viễn không có cơ hội tiếp xúc với kẻ phá hoại.

Đáng tiếc, điều gì đến rồi sẽ phải đến.

"Căn cứ vào kinh nghiệm của tôi, cái người tên Chân Lê rất có khả năng chính là kẻ phá hoại," cục trưởng Tiêu nói, "Tuy nhiên tôn chỉ của những người thủ hộ Hoa Hạ là bảo vệ, nhất định phải xác minh thân phận đối phương rồi mới có thể ra tay, trước mắt theo dõi là chính. Tôi đã nộp đơn xin thân phận bảo hộ lên cấp trên, trong lúc chờ thì các cậu tới nhà kho chọn cho mình một chiếc mặt nạ."

Vưu Chính Bình, Sầm Tiêu cùng những người chưa từng chiến đấu trở nên phấn khích, đối với loại mặt nạ thay đổi khuôn mặt này, bọn họ cũng chỉ mới biết qua sách giáo khoa, căn bản chưa sử dụng nó trong chiến đấu thực tế!

Nghe nói đây là nhà nước đã thực hiện bằng cách sử dụng công nghệ nano tiên tiến nhất để bảo vệ danh tính của người thủ hộ và gia đình của bọn họ.

Trong các trận chiến trong quá khứ, nhóm người thủ hộ sẽ mang mặt nạ, một khi họ bị những kẻ phá hoại hung ác phát hiện ra thân phận, bọn chúng sẽ đem người nhà người thủ hộ làm con tin, vô số người nhà của người thủ hộ đã bị giết một cách vô tội. Vì thế, quốc gia nghiên cứu mấy chục năm, rốt cuộc cũng nghiên cứu chế tạo ra loại mặt nạ thay đổi khuôn mặt hoàn toàn phù hợp với làn da và không dễ bị xé rách, đáng tiếc là loại mặt nạ này mới vừa nghiên cứu ra thì kẻ phá hoại đã biến mất, thời điểm cục trưởng Tiêu chiến đấu cũng chưa sử dụng.

Vưu Chính Bình cùng Sầm Tiêu đến nhà kho nhận mặt nạ thay đổi khuôn mặt cho đám anh em, cậu chọn trái chọn phải, cuối cùng chọn một cái bằng tuổi với cục trưởng Tiêu, bảo dưỡng khuôn mặt rất tốt.

Sầm Tiêu chọn một chiếc mặt na bình thường mà khi hắn vào đám đông sẽ không nhận ra, hắn nhìn Vưu Chính Bình trong nháy mắt biến thành một ông chú có mị lực, nhíu mày nói: "Điều quan trọng nhất của công việc theo dõi là che giấu, mặt của anh như vậy có phải quá dễ nhận ra rồi!"

"Bởi vì dễ nhận ra nên sẽ không liên hệ gì tới bản thân anh, vô cùng tương phản." Vưu Chính Bình điều chỉnh giọng nói, làm cho thanh âm của mình trở nên dày và trầm thấp.

Cậu lại mặc vào một thân tây trang điệu thấp, trên chiếc áo sơmi trắng là những họa tiết phong cảnh núi sông được vẽ bằng mực, khiến cho cả người cậu thoạt nhìn thành thục ổn trọng.

"Sau này khi Úc Hoa lớn tuổi, cũng sẽ có mị lực như vậy đi." Vưu Chính Bình nhìn vào gương tự nói với chính mình.

Sầm Tiêu: "......"

Tâm trí về tình yêu của Vưu Chính Bình thật hết thuốc chữa rồi.

Sau khi hai người nhận mặt nạ lập tức cùng với mọi người theo dõi người đàn ông chim công Chân Lê, sau khi phân phát mặt nạ cho mọi người, liền biến thành một ông chú soái ca hơn bốn mươi dẫn dắt một đám đàn em bình thường.

"Cậu lên phía trước hấp dẫn lực chú ý, mấy người chúng ta có thể ẩn nấp trong bóng tối." Sầm Tiêu nhìn chằm chằm Vưu Chính Bình nói, "Gương mặt này thật đúng là không tồi, rất có giá trị yểm hộ."

Vưu Chính Bình thoải mái hào phóng đi theo người đàn ông chim công Chân Lê ở trên đường lớn, sau một lúc theo dõi, cậu không nhịn được thông qua bộ đàm hỏi: "Người này...... Vẫn luôn như vậy sao?"

"Đúng vậy," Sư Vĩnh Phúc theo Chân Lê hai tiếng đồng hồ trả lời, "Hắn ta vẫn ăn ở trung tâm thương mại sau khi được cấp giấy chứng nhận cư trú, hắn ở lầu một ăn hamburger, lầu hai ăn điểm tâm ngọt, lầu ba ăn kem, lầu bốn ăn vặt, ăn lẩu cay, mì gạo, bánh cuốn, lầu năm ăn lẩu cùng thịt nướng, lầu sáu tại rạp chiếu phim ăn một túi bắp rang bơ."

Một đàn em khác là Bào Thừa nói: "Hắn vô cùng thông minh, lượng thức ăn ở một tầng lầu đã là sức ăn của một người bình thường, tuyệt đối không hấp dẫn chú ý người khác. Nhưng là hắn không ngừng đổi tầng lầu ăn, hai tiếng cộng lại đã là sức ăn trong vòng một tuần, em hoài nghi hắn là kẻ phá hoại muốn ăn tươi nuốt sống thế giới của chúng ta."

"Em thật là hâm mộ dạ dày của hắn," Sư Vĩnh Phúc nói, "Em cũng mong ước có một túi dạ dày dị dạng thứ nguyên như vậy."

Vưu Chính Bình nói: "Hắn lấy giấy chứng nhận cư trú và ăn uống thôi sao? Không có hành động khác sao?"

"Đúng vậy, hoàn toàn không biết hắn muốn làm cái gì." Sư Vĩnh Phúc nói.

Vưu Chính Bình nhíu mày, đánh giá sức ăn của hắn ta, Chân Lê tuyệt đối không phải là người thường, người thủ hộ cũng không có sức ăn đáng sợ như vậy, thân phận kẻ phá hoại của hắn đã được xác định.

Huấn luyện viên trong khóa huấn luyện đã nói với bọn họ, đối phó với kẻ phá hoại nhất định phải nghĩ cách đưa bọn hắn tới nơi không người rồi mới động thủ. Kẻ phá hoại ngày thường biểu hiện như một người bình thường, một khi gặp phải nguy hiểm lại không màng đến sinh mạng người bình thường. Nhóm người thủ hộ thông qua những cuộc nói chuyện có hạn phát hiện, nhóm kẻ phá hoại hay xưng hô với người thường là "Dân bản xứ", "NPC", đem người thủ hộ coi là "Boss", "Tiểu quái", loại từ ngữ trong trò chơi này chứng minh, kẻ phá hoại cho rằng bản thân mình là những cao nhân siêu việt, cũng không coi bọn họ là những sinh vật thông minh. Vì để hoàn thành nhiệm vụ mà kẻ phá hoại sẽ giấu giếm thân phận, giả dạng làm người bình thường, nhưng khi thân phận bị chọc thủng, bọn họ sẽ không chút do dự mà giết người.

Vì sự an toàn của toàn bộ người trong trung tâm thương mại, đám người Vưu Chính Bình cần phải nhẫn nại, chờ Chân Lê rời khỏi trung tâm thương mại, đến một nơi ít người rồi hành động.

"Lão đại," giọng nói Sầm Tiêu từ tai nghe truyền đến, "Em nhìn thấy Úc Hoa, anh ấy ở ngay bên cạnh Chân Lê."

"Cái gì!" Trong lòng Vưu Chính Bình căng thẳng, Úc Hoa là người thường, anh ấy không thể chịu nổi một đấm của kẻ phá hoại, ảnh cũng không thể bị thương được!

Với khuôn mặt soái ca của một ông chú, Vưu Chính Bình vội theo chỉ dẫn của Sầm Tiêu chạy tới bên cạnh Úc Hoa, đây là một sảnh trò chơi, Úc Hoa và Chân Lê ngồi đưa lưng về phía nhau, đang chơi trò đập chuột.

Vưu Chính Bình: "......"

Úc Hoa ảnh...... Áp lực lớn như vậy sao? Hóa ra nguyên một tuần nay, thời điểm không tìm được việc làm thì lại đến quán game chơi đập chuột để xả stress sao?

Vưu Chính Bình kìm lại sự đau lòng, đổi một ít xu chơi game, ngồi bên cạnh Úc Hoa, một bên đập chuột một bên quan sát Úc Hoa cùng sau lưng Chân Lê.

Cậu dùng dư quang nhìn về phía Úc Hoa, anh ấy đang cầm một cây búa nhựa, trượt hết từ con chuột này đến con chuột khác.

"Lão đại, Úc Hoa chơi game cũng quá cùi bắp đi." Sư Vĩnh Phúc nói ở phía nơi xa.

Câm miệng, Úc Hoa là một học sinh có tư cách và học lực tốt, khẳng định chưa từng chơi game, chơi không giỏi là chuyện bình thường, cậu không được nói anh ấy như vậy! Vưu Chính Bình ngồi bên cạnh Úc Hoa, còn muốn giấu giếm thân phận, không thể trực tiếp rống lên với thằng đàn em, chỉ có thể âm thầm ở trong lòng phản bác.

-

Úc Hoa do dự một hồi trong quá trình "Rửa tiền" và tìm việc, cuối cùng vẫn là quyết định chủ động đối mặt với vấn đề dị năng bị tháo bỏ phong ấn không thể hiểu được, nghĩ cách thích nghi với sức mạnh này, tranh thủ phấn đấu trở lại làm việc càng sớm càng tốt.

So với "Rửa tiền", chuyện quan trọng hơn chính là khôi phục thân phận người bình thường.

Vì thế anh đã lựa chọn trung tâm trò chơi, lợi dụng sử dụng trò chơi đập chuột để luyện khả năng kiểm soát sức mạnh.

Úc Hoa ước chừng đã đập nửa tiếng ấy thế mà chưa trúng một con chuột nào. Anh thở dài, trước đây anh không phải như thế này.

Trong quá khứ Úc Hoa có sức mạnh để phá hủy một hành tinh, nhưng anh có thể sử dụng sử mạnh khủng khiếp này để nhẹ nhàng quét sạch lũ kiến trên vai mình mà không là tổn hại đến những chú kiến một chút nào.

Trước đây anh có thể tùy ý thu vào thả ra nguồn sức mạnh, hiện tại bây giờ bất quá lực cánh tay có mấy tấn, thế nhưng không có biện pháp khống chế, sinh sống như người bình thường trong mười lăm năm đã khiến anh thoái hóa quá nhiều.

Mười lăm năm trước, sau khi Úc Hoa vượt qua cấp độ cuối cùng, trở thành huyền thoại trong thế giới vô hạn lưu, anh đã lựa chọn một một thế giới bình thường chưa được khai phá để làm một người bình thường.

Hệ thống nói thế giới này đã thiệt hại vô số sấm quan giả, kết giới của thế giới này cũng dần dần mạnh hơn, trong vài thập niên nữa, Chủ Thần thế giới sẽ mất đi khống chế với thế giới này. Chủ Thần còn nhắc nhở Úc Hoa, thế giới chưa khai phá này đối với sấm quan giả mà nói có nguy cơ rất lớn, một khi anh phong ấn sức mạnh của mình, rất có khả năng sẽ giống như một người bình thường, vĩnh viễn chết ở trong thế giới này.

Úc Hoa cảm thấy, như vậy cũng rất tốt, đây chính là điểm đến khao khát của anh.

Sau khi anh đến thế giới vào mười lăm năm trước, anh đã ngay lập tức phong ấn sức mạnh ngập tràn của mình, từ đó sống một cuộc sống bình yên mà anh hằng mơ ước.

Vì cái gì mà đột nhiên phong ấn sức mạnh bị suy yếu? Úc Hoa nghĩ trăm lần cũng không ra.

Người đàn ông trung niên bên cạnh dùng tốc độ nhanh như chớp, lấy thành tích full điểm đập lũ chuột đầy thương tích, Úc Hoa nghiêng mặt đi, dùng vẻ mặt hâm mộ nhìn người đàn ông trung niên bên cạnh, nghĩ thầm người bình thường thật là tốt, một búa này của anh mà rơi xuống, máy chơi game...... Không, tính cả máy chơi game và sàn của sảnh trò chơi đều toi rồi.

Đập chuột không hợp với anh, vẫn là chơi bóng rổ thôi.

Úc Hoa u buồn đứng lên, chuẩn bị đổi trò luyện tập khác.

"Người trung niên" Vưu Chính Bình: "......"

Cậu muốn đi theo Úc Hoa, nhưng Chân Lê ngồi sau cậu vẫn đang chơi game không có động đậy gì, cậu không thể rời đi mà không được cho phép.

Làm sao bây giờ a!

Vưu Chính Bình sắp chết vì buồn rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui