12.
Hôm nay Quý Niệm Thâm đi tiếp nhận tập đoàn họ Quý, chỉ cần xong xuôi thủ tục là tôi có thể ôm tiền chạy lấy người.
Anh ta đẩy cửa bước vào, tôi đang sắp đồ trên giường.
“Cô muốn đi gấp như vậy sao?”
Tôi ngẩng đầu nhìn anh ta, có vẻ tâm trạng anh đang không tốt.
“Không đi thì đợi đến mùa quýt à?”
Anh ta ngồi ở mép giường, cảm xúc không ổn, như đang có tâm sự.
Tôi ngồi quỳ cạnh anh ta, tò mò hỏi: “Có chuyện gì hả?”
“Nhận chức quản lý tập đoàn xảy ra sự cố, bị dời lại, thời gian cụ thể chưa rõ.” Anh ta cúi đầu, giọng nói tràn ngập mất mát và phẫn nộ.
Cái quái gì vậy?
Hành lý của tôi đều đã xếp gọn, anh lại nói tôi không thể rời đi.
“Rất xin lỗi.” Anh ta áy náy nhìn tôi.
Ánh mắt tủi thân nhìn, tôi cũng ngại nói anh. Người nên tức giận là anh ta chứ chẳng phải tôi, anh ta cố gắng như vậy, kết quả vẫn là không lấy được thứ mong muốn.
Tôi vỗ vỗ vai anh ta, “Được rồi, không giận nữa, chúng ta từ từ rồi tới.”
“Cô cứ đi đi, đừng để ý đến tôi.”
“La Hàm tôi đây đâu phải kiểu người vắt kiệt con lừa, nói rõ ràng hai bên đều được lợi, tôi cùng anh chiến đấu đến cùng.”
*Tá ma sát lừa: dùng cối xay gió g.i.ế.t con lừa, ngày xưa cối xay gió có đòn gánh để động vật hay người đẩy. Con lừa bị buộc vào đòn gánh, thấy thóc lúa thì đi về phía trước đến khi kiệt sức mà ch.ế.t. Thành ngữ dùng để chỉ người lợi dụng vắt kiệt hết ích lợi rồi vứt bỏ.
“Cô nói ai là lừa?” Anh ta ngẩng đầu mếu máo nhìn tôi.
“Đại ca, điểm quan trọng là lừa hả?”
“Không phải là con lừa sao?”
Tôi cắn chặt răng, “ Tôi là lừa được chưa?”
Lúc Quý Niệm Thâm đi tắm, tôi còn đang vào mấy trang lá cải xem tin tức về cuộc họp cổ đông hôm nay, kết quả không có tin tức nào liên quan.
Bố Quý ở trước mặt truyền thông công bố Quý Niệm Thâm làm người thừa kế, giờ lại thay đổi, không phải tự đánh vào mặt mình hả?
“Lại hóng hớt chuyện nhà tôi?”
Trên đầu vang lên tiếng của Quý Niệm Thâm, tôi vì bản thân lặng lẽ đổ mồ hôi.
Thanh tìm kiếm di động vẫn còn chữ “Tình hình tập đoàn nhà họ Quý” rất dễ nhìn, tôi giả bộ bình tĩnh ném điện thoại ra đằng sau, xoay người chống giường, đánh trống lảng với anh ta thì kết quả nhìn thấy thân trên để trần gầy nhưng rắn chắc, tôi không tiền đồ ngậm miệng còn nuốt nước miếng.
Ngày thường tắm rửa xong anh ta đều mặc áo tắm dài, hôm nay tự nhiên chỉ quấn một cái khăn tắm.
Anh ta cười gian xảo, đột nhiên khom lưng đè tôi xuống giường, chống hai tay bên sườn, giọng khàn khàn nói: “Muốn biết gì hỏi tôi trực tiếp, tất cả tôi đều sẽ nói cho cô nghe.”
Nhìn tóc anh ta vẫn đang nhỏ nước, chảy dọc theo cổ, tôi miệng khô lưỡi khô liếm môi: “Tôi…tôi muốn biết gặp chuyện rắc rối gì?”
“Sau khi bác Trương trở về liền nói với bố tôi chúng ta bằng mặt không bằng lòng, giống đang giả vờ, bố tôi nghi ngờ chúng ta kết hôn vì mục đích không trong sáng, cho nên muốn kiểm tra.”
“À.”
Đơn giản là tôi không có tâm tư nghe anh nói, đôi mắt cùng não tất cả đều bị thân thể anh ta mê hoặc.
“Mặt cô đỏ quá.” Anh nâng tay chạm vào mặt tôi.
Vốn mặt đang nóng lên bởi vì anh ta chạm vào càng nóng.
“Anh tránh ra.” Tôi duỗi tay muốn đẩy anh ra ra, nhưng vừa thấy thân trên trần trụi của anh ta, tôi đành lập tức rút tay về.
“Để làm bố tôi hết nghi ngờ, chúng ta có nên bồi đắp tình cảm nhiều hơn một chút?”
“Sao….bồi đắp như thế nào?”
“Từ đêm hôm nay không chia giường ngủ nữa, được không?”
Dáng vẻ vừa gợi cảm lại dịu dàng của anh ta làm tôi mất đi năng lực tự hỏi, chỉ có theo ý anh ta.
Đêm đó, chúng tôi đắp chung một cái chăn.
Quý Niệm Thâm nắm tay tôi đặt lên ngực, “Cô có cảm nhận được nhịp đập của tim tôi không?”
“Không có.” Tôi căng thẳng đến căng cứng người, mỗi câu anh ta hỏi đều như trêu đùa từng dây thần kinh của tôi.
Đột nhiên anh ta nắm lấy bả vai tôi, ôm tôi vào lòng ngực, làm tôi áp vào ngực anh ta, nghe tim anh ta rung động.
Mạnh mẽ có lực, nhảy nhót lung tung, bùm bùm đập loạn.
Giống tôi như đúc.
Anh ta hỏi tôi: “Nghe được chưa?”
“Nghe được.”
“Cô nghĩ sao?”
“Anh còn sống.”
“Ài, tôi biết ngay, miệng của cô chẳng nói được lời gì hay cả.”
Chứ như thế nào, tim đập không phải nghĩa là anh còn thở hả?
“Được rồi, ngủ đi, ngày mai tôi đưa cô đi công ty.”
Anh ta vẫn ôm tôi như cũ, không có ý định buông ra. Tôi muốn chui ra khỏi vòng tay của anh ta, kết quả anh ta chỉ dùng chút sức mà thiếu chút nữa kẹp gãy cổ tôi.
“Anh định giết vợ?!?” Tôi hung hăng đạp anh ta một phát.
“Ai bảo cô định trốn.”
“Anh ôm tôi không nóng hả?”
“Nóng cũng muốn ôm, đây là cách để vun đắp tình cảm.” Anh ta nói xong còn ôm chặt hơn.
Ha hả, có mà cách ôm đến nổi rôm ngứa.
Ngủ đến nửa đêm, tôi chảy máu mũi, chờ đến lúc tôi mở đèn, máu mũi đã dây đầy mặt Quý Niệm Thâm, anh ta u oán nhìn tôi, khẳng định tôi mộng xuân nếu không làm sao lại chảy máu mũi.
Tôi ngụy biện: “Do nóng thôi.”
Anh ta cười lạnh: “Cô xem điều hoà là đồ trang trí hả?”
Tôi mặc kệ, dù sao tôi không thừa nhận tôi chảy máu mũi là vì mộng xuân, tôi càng không thừa nhận, đối tượng mộng xuân của tôi là Quý Niệm Thâm.
13.
Đây là lần đầu tiên tôi đến Tập đoàn Quý thị, tòa nhà cao hàng chục tầng khiến người ta choáng váng.
Quý Niệm Thâm nói rằng, không biết lúc nào anh mới có thể chính thức trở thành người đứng đầu tập đoàn Quý thị, cho nên mối quan hệ giữa tôi và anh còn dài. Mà tôi ở nhà cả ngày cũng chán nên anh bảo tôi đến công ty làm trợ lý cho anh ấy, thuận tiện kiếm ít tiền.
Tôi trở thành trợ lý của anh ấy, ngồi không lấy tiền.
Làm việc không đúng chuyên môn, tay chân tôi luống cuống, không biết bắt đầu từ đầu. Chị gái thư ký không nhìn nổi nữa đưa cho tôi một cây kéo nhỏ bảo tôi đi cắt tỉa hoa trong phòng làm việc của Quý Niệm Thâm.
Tôi giỏi việc này.
Sau khi Quý Niệm Thâm họp xong đi vào, vẻ mặt ngạc nhiên nhìn tôi, sau đó chỉ hoa trên bàn anh ấy. “Hoa của tôi đâu?”
"Cắt rồi."
Anh cười bất đắc dĩ, "Không thì cô đi ngủ đi, trong phòng làm việc của tôi có một phòng nghỉ."
Anh ấy chê tôi.
“Đừng, hay là để tôi lau nhà.”
“Cô lao công làm.”
“Tôi sắp xếp tài liệu cho anh nhé.”
“Thư ký làm.”
“Má, thế anh gọi tôi đến đây làm gì?”
“Tôi cũng không ngờ cô…” Anh ta nói giữa chừng thì im miệng, bởi vì tôi đã siết chặt nắm đấm, nếu anh còn dám nói, tôi chắc chắn tôi sẽ vụt lên mặt anh.
Anh ấy lấy ra một tấm thẻ đưa cho tôi: “Cạnh công ty có một trung tâm thương mại, cô có muốn đi mua sắm không?”
“Không đi, nóng lắm.”
“Thế…có muốn đi ăn không?”
“Không, vẫn chưa đói.”
Anh ấy không biết phải làm sao, đành trừng mắt to mắt nhỏ với tôi.
Sợ làm phiền công việc của anh, tôi đứng dậy nói: “Tôi đi dạo quanh công ty một lát, anh cứ làm việc đi.”
“La Hàm, tôi xin lỗi, cô đừng giận.” Anh vội vàng đuổi theo, nắm lấy tay tôi.
Tôi không giận.
“Anh xin lỗi gì thế, tôi đâu có giận.”
Anh ấy lại khúm núm nói: “Tôi sai rồi.”
Tôi ngơ ngác nhìn anh, không hiểu tại sao, vô duyên vô cớ lại nhận sai.
“Anh sai ở đâu?” Tôi tò mò hỏi.
“Chỗ nào cũng sai hết.”
Chậc chậc chậc, trò này tôi thấy trên mạng nhiều rồi, dù có sai hay không cứ nói xin lỗi là được.
Tôi cười, "Tôi thật sự không giận, anh đừng nghĩ nhiều, tôi mà giận sẽ là kiểu bùng nổ cảm xúc, sẽ không kỳ quái với anh đâu, tôi chỉ sợ quấy rầy công việc của anh nên mới muốn đi ra ngoài."
"Không phiền, cô ở trước mặt tôi mới yên tâm." Anh ấy nắm chặt tay tôi, đặt tôi trên ghế sofa, "Cô chơi game hay xem phim cũng được, muốn ăn gì thì gọi thư ký mang vào."
"...Được."
Tôi ngồi trên ghế sofa và lặng lẽ nhìn anh.
Thỉnh thoảng anh ấy ngẩng đầu lên nhìn tôi, tôi vội tránh ánh mắt, chột dạ nhìn xung quanh.
Anh nhếch khóe môi, cúi đầu tiếp tục làm việc mà không nói gì.
Người ta nói đàn ông chăm chỉ làm việc rất đẹp trai, Quý Niệm Thâm bây giờ cũng rất đẹp trai.
Người đàn ông nghiêm túc lại dịu dàng, thật sự rất có sức hút.
Tôi ngồi một lát thì buồn ngủ, vốn định chớp mắt một chút, cuối cùng lại ngủ say.
Khi Quý Niệm Thâm ôm tôi, tôi tỉnh dậy, hoảng sợ ôm lấy cổ anh, "Anh làm gì thế?"
"Vào phòng nghỉ ngủ đi, ngủ thế này không tốt cho cổ."
Tôi nhảy ra khỏi vòng tay anh, “Không cần, giờ tôi không buồn ngủ nữa.”
Tôi ngượng ngùng vuốt tóc, không dám ngước lên nhìn anh.
Anh cười một tiếng, “Vừa nãy cô mơ thấy gì?”
“Tôi nói mơ à?” Tôi lúng túng ngẩng đầu lên hỏi.
“Ừ..” Anh hé miệng mỉm cười, nhìn tôi với vẻ kỳ lạ.
“Tôi…tôi nói gì thế?”
Tôi sẽ không nói gì khiến người ta xấu hổ chứ?
Nếu thế thật thì xấu hổ chết mất.
Anh hơi cúi người nhìn thẳng vào mắt tôi nói, “Cô nói…chồng, em đói.”
Đệch, bảo tôi chết quách đi cho rồi.
Khi tôi đang xấu hổ muốn độn thổ, Quý Niệm Thâm kéo tay tôi, cười đói: "Nếu đói, tôi dẫn cô đi ăn."
"Không, không cần đâu."
Tôi muốn rút tay ra nhưng thay vì buông ra, anh lại giữ chặt hơn.
Anh nói đùa: “Chúng ta là vợ chồng hợp pháp, cô sợ cái gì?”
“Được rồi, anh im mồm đi, bọn mình đi ăn cơm.”
Đến dưới tầng 1, gặp Quý Nhĩ Thần và vợ chưa cưới của hắn ta.
Khi đôi mắt hồ ly của Quý Nhĩ Thần nhìn tôi, ánh mắt lộ vẻ mập mờ.
Tôi sợ, trốn sau lưng Quý Niệm Thâm.
"Anh." Anh ta chào Quý Niệm Thâm.
Rồi sau đó nghiêng đầu nhìn tôi, cố ý gọi một tiếng "Chị dâu".
Vốn là xưng hô rất hay, ở trong miệng anh ta lại trở nên buồn nôn.
Nghe anh ta gọi như vậy tôi rất sợ hãi.
Người đẹp bên cạnh Quý Nhĩ Thần nhìn tôi, gật đầu cười với tôi, "Chào chị, tôi là Ôn Nhã."
"Chào cô, tôi là La Hàm." Tôi lịch sự bắt tay với cô ta.
Trong khi đó, ánh mắt cô ta nhìn ngực tôi, sau đó lại cụp mắt nhìn mình, ánh mắt lộ vẻ hâm mộ.
Tôi xấu hổ co rúm người lại và lùi về phía Quý Niệm Thâm.
Quý Nhĩ Thần nói muốn ăn cơm với bọn tôi, Ôn Nhã cùng mời nhiệt tình, Quý Niệm Thâm đành phải đồng ý.
Chúng tôi đi ăn đồ Tây, nhưng Quý Niệm Thâm gọi cho tôi một tô mì lớn ở nhà hàng bên cạnh.
“Đồ Tây không đủ no.” Anh còn thân thiết thổi mỳ cho tôi. “Ăn đi.”
Quý Nhĩ Thần và Ôn Nhã phía đối diện nhìn Quý Niệm Thâm với ánh mắt “anh không sao chứ” nhưng Quý Niệm Thâm vẫn không hề để ý.
Lúc ăn cơm, ánh mắt Quý Nhĩ Thần cứ dán lên người tôi, Ôn Nhã tức giận trừng mắt nhìn hắn ta nhưng hắn ta vẫn dửng dưng.
Dưới bàn ăn, anh ta lại duỗi chân chạm vào tôi, tôi phát cáu, dùng gót giày đạp anh ta một phát.
Vẻ mặt anh ta trong phút chốc đầy đau khổ, tôi đắc ý nhướng mày, "Ơ, em trai sao thế?"
"Không, không sao." Anh ta vừa đau khổ vừa chột da nhìn tôi.
Ôn Nhã cười tít mắt đạp anh ta một phát, ngoài mặt cười nhưng trong lòng thì không nói: "Ăn cơm cho đàng hoàng."
Ăn chưa được mấy miếng, Ôn Nhã đã kéo Quý Nhĩ Thần rời đi.
Sau khi họ rời đi, tôi mới chú ý đến Quý Niệm Thâm ở bên cạnh, suốt bữa ăn anh ấy không nói một lời nào, tôi cũng không nghĩ nhiều.
Lúc này mới nhận ra một sự u ám bao phủ lấy người anh.
Ngay cả bầu không khi xung quanh cũng lạnh hẳn đi.
"Anh sao thế?"
"Không sao." Anh lạnh lùng đáp lại tôi.
Gì mà không sao chứ, tôi nhìn ra có chuyện lớn.
36 kế, chuồn là thượng sách.
"Tôi ăn no rồi, đi về trước, anh cứ ăn từ từ." Nói xong tôi định chạy.
Kết quả, anh nắm lấy cổ tay tôi một cách chính xác, nhìn tôi bằng đôi mắt u ám, mạnh mẽ nói: "Chúng ta cùng nhau đi về."