Chân cựu binh đang run rẩy, mồ hôi to như hạt đậu trượt xuống từ trán, rơi vào đất cát, hắn mở to mắt nhìn, cố gắng kiềm chế cảm giác muốn quay người chạy trốn.
Hắn đã trải qua nhiều trận chiến và biết cảm giác này là gì, giống như lần đầu tiên ra trận đối mặt với hàng ngàn quân địch.
Đó là sát khí, cảm giác sợ hãi mãnh liệt bao trùm lên tâm trí như thể sẽ chết ngay trong khoảnh khắc tiếp theo.
“Phù.” Gần như run rẩy, hắn thở ra một hơi, cứng nhắc ngẩng đầu lên, tầm nhìn trở nên mờ mịt, miễn cưỡng mới thấy rõ bóng dáng có vẻ gầy gò kia.
Hắn chắc chắn rằng, loại khí thế này không thể chỉ do giết hơn hai mươi tên cướp mà có được.
Vậy câu hỏi đặt ra là, người này đã giết bao nhiêu người?
Thực tế, câu hỏi này nếu hỏi chính Cố Nam, cô cũng không thể trả lời được.
Thật sự mà nói, cô vẫn còn mang một món nợ máu khổng lồ chưa trả.
“Ục.” Cổ họng không tự chủ được nuốt một ngụm nước bọt.
Mắt cựu binh đỏ lên, hắn chỉ dựa vào một chút sức mạnh mà đứng được ở đó.
“Lão Trần, ngươi được không đấy, chẳng lẽ đã sợ rồi?”
Các binh sĩ xung quanh đã bắt đầu kêu lên vì chờ đợi quá lâu.
“Hừ!” Cựu binh hừ lạnh một tiếng, nghiến chặt răng, đến mức chân răng chảy máu.
Bất ngờ, hắn giang tay ra, chạy vài bước về phía Cố Nam, hét lên một tiếng, tung một cú đấm thẳng vào mặt Cố Nam.
Cú đấm khá mạnh, Cố Nam thầm gật đầu, dù sức mạnh của binh sĩ bây giờ không thể so với binh sĩ thời Tần nhưng đối với hiện tại, người này có sức mạnh không tồi.
Nghĩ vậy, Cố Nam chuẩn bị đưa tay ra nắm lấy cánh tay cựu binh nhưng ai ngờ cựu binh đột nhiên hạ thấp người, tấn công bất ngờ bằng cách đá vào hông Cố Nam.
“Bịch!” Một tiếng động vang lên rõ ràng, khi mọi người nhìn rõ thì thấy chân của cựu binh đã bị Cố Nam nắm chặt trong tay.
“Tốt.” Cố Nam với chút tán thưởng nói, không hổ danh là cựu binh trong quân, sống sót trên chiến trường, quả nhiên có vài chiêu thức.
Một đòn không thành, cựu binh như bị rút hết sức lực, ngã xuống đất, thở hổn hển.
“Còn muốn nữa không?” Cố Nam cúi xuống nhìn hắn hỏi.
“Không.” Cựu binh thở mạnh, nói: “Ta thua rồi.”
Hắn nhìn sâu vào mắt Cố Nam, trong suy nghĩ của hắn, trong quân doanh chỉ có tướng quân mới có thể thắng được người này.
“Ha ha, lão Trần không được rồi, mới một chiêu đã thua, trông thế nào được.” Một binh sĩ đứng bên nói.
Cựu binh nằm dưới đất chỉ biết trợn mắt không thèm để ý.
Người kia có vẻ cũng không kiềm chế được, bước vào trường, chắp tay với Cố Nam.
“Cố Huynh đệ, ta muốn giao đấu vài chiêu với huynh.”
Cố Nam nhướng mày, biết rằng hôm nay không thể rảnh rỗi được.
Nhưng thôi cũng được, coi như luyện tập với họ, cô quay đầu nhìn binh sĩ mới vào sân.
Trong mắt người khác, binh sĩ đang cười kia lùi lại nửa bước, nụ cười cứng đờ trên mặt.
Chiều hôm đó trời vẫn còn nóng nhưng trong quân doanh luôn có vài luồng khí lạnh.
Bất cứ ai không tin mà vào đấu với Cố Nam, sau khi ra khỏi sân đều trắng bệch mặt, một số binh sĩ không hiểu chuyện gì, hỏi một người trong số họ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, người kia cười khổ nói, giống như trở lại trận chiến đầu tiên của mình.
Nhưng có một điều họ không biết, người mà họ đấu với đúng là một người đã đi qua từ thời kỳ chiến loạn rất lâu trước đây.
Những ngày sau, Cố Nam lại trở về trạng thái nhàn rỗi, thái độ của binh sĩ trong doanh thân tín đối với cô cũng tốt hơn nhiều có lẽ quan hệ trong quân doanh là như vậy, đánh vài trận thì quan hệ sẽ tốt hơn.
- --
“Lộp cộp lộp cộp.”
Lại một đội binh sĩ đi qua, sự cảnh giác trong quân đã tăng lên nhiều.
Nghe tin rằng đã có lệnh quân vài ngày nữa quân đội sẽ chính thức hành quân, tiến thẳng vào Mạc Bắc.
Tin tức này làm cho không khí trong quân doanh trở nên căng thẳng hơn.
Cố Nam cầm một chiếc bánh khô, cắn một miếng, phải thừa nhận rằng những ngày ăn uống miễn phí luôn làm người ta rất dễ chịu.
Dù thời tiết ở sa mạc thay đổi thất thường nhưng phần lớn thời gian ban ngày chỉ thấy một vầng mặt trời chói chang làm người ta muốn ở trong nhà cả ngày không ra ngoài.
Ánh nắng có chút chói mắt, Cố Nam híp mắt nhìn sang một bên.
Sau đó, cô nhìn thấy một người đang đứng bên cạnh một căn lều trong doanh trại, nhìn chăm chú vào thùng nước.
Người đó mặc giáp không phải trang phục của binh lính thường và diện mạo cũng rất quen thuộc.
Cố Nam dừng chân nhìn kỹ, mới nhận ra người đó chính là Cao Trường Cung, người đã mời cô vào quân đội.
lúc này hắn đang ngắm nghía bản thân trong thùng nước.
Không hiểu tại sao, hình ảnh này bất chợt mang lại cho Cố Nam cảm giác quen thuộc như đã từng thấy ở đâu đó nhưng bất chợt không nhớ ra.
“Cao tướng quân?”
Tiếng gọi từ phía sau, hành động của Cao Trường Cung khựng lại, cứng ngắc quay đầu lại thấy Cố Nam đang đứng sau lưng hắn.
Cao Trường Cung ngượng ngùng ho khan một tiếng, nói: “Hóa ra là Cố huynh đệ.”
“Ừm.” Cố Nam cầm chiếc bánh khô mới ăn một nửa, khẽ cúi chào, nhìn vào thùng nước phía sau Cao Trường Cung, kỳ lạ hỏi: “Cao tướng quân vừa nãy đang làm gì vậy?”
Câu hỏi của cô khiến mặt Cao Trường Cung càng thêm ngượng ngùng, nhìn quanh không thấy ai, mới tiến gần Cố Nam, khó xử cười nhỏ giọng nói.
“Cố huynh đệ, ta hỏi ngươi một chuyện, ngươi không được cười ta đấy.”
Chẳng lẽ trong thùng nước này có điều gì khó nói sao? Cố Nam nhìn Cao Trường Cung tiến gần rồi lại nhìn thùng nước một lần nữa.
“Cao tướng quân cứ nói, ta không phải là người cười nhạo người khác.”
“Cố huynh đệ.” Cao Trường Cung cười khổ, đặt tay lên vai Cố Nam, chỉ vào mặt mình.
“Ngươi nói xem, ta mang diện mạo này lên chiến trường giết địch, có phải là không có uy phong không?”
Ánh nắng chiếu vào mặt Cao Trường Cung, Cố Nam giật mình.
Cô dường như hiểu tại sao trước đó mình lại có cảm giác quen thuộc này.
“Cao tướng quân!”
“Cố huynh đệ, ngươi cứ nói thật đi.” Cao Trường Cung nhìn vẻ mặt khó xử của Cố Nam, thần sắc có chút uể oải, hắn cũng biết diện mạo của mình thật sự thiếu uy nghiêm.
Sau một lúc lâu, Cố Nam nhíu mày, chậm rãi nói: “Hay là, tướng quân mang một chiếc mặt nạ đi?”
“Mặt nạ?” Cao Trường Cung ngạc nhiên.
“Đúng vậy như mặt nạ ác quỷ hay thú dữ, có thể có tác dụng đe dọa quân địch.”
*
Không biết có phải vì nghe theo lời Cố Nam hay không, ngày hôm sau, Cao Trường Cung lệnh cho người chuẩn bị một chiếc mặt nạ.
Đó là một chiếc mặt nạ quỷ, mặt đỏ, mắt trắng, trên đầu có hai chiếc sừng cong của quỷ.
Lông mày nhăn lại như đang giận dữ nhìn người đeo mặt nạ, miệng há rộng, lộ ra những chiếc răng nhọn sắc trắng xóa.
Khi đeo chiếc mặt nạ đáng sợ này, Cao Trường Cung trông như thật sự hóa thành quỷ dữ khiến người ta nhìn thấy mà kinh hãi.
Vài ngày sau, quân lệnh đến đúng hạn, binh mã đóng trại cuối cùng cũng bắt đầu hành quân.
Trên sa mạc, đại quân di chuyển, cuốn theo gió cát, người cưỡi ngựa phía trước mang một chiếc mặt nạ, ác như quỷ dữ.
Cấu trúc quân đội của người Đột Quyết có thể được chia thành ba bộ phận: kỵ binh cận vệ, kỵ binh thiện xạ và quân đội tinh nhuệ.
Kỵ binh cận vệ có thể gọi là phó ly, ban đầu là thân binh của gia tộc A Sử Na, vì có công lao to lớn, được tổ chức thành đội cận vệ của khả hãn.
Tuy nhiên, số lượng của họ không nhiều, khả hãn Đột Quyết chỉ dựa vào một số ít thân binh không thể đông chinh tây thảo.
Thành phần chủ yếu của quân đội Đột Quyết thực sự là binh lính phụ trợ của các bộ tộc phụ thuộc, loại quân đội này được gọi là kỵ binh thiện xạ.
Cuối cùng, quân đội tinh nhuệ chủ yếu là lính của chín họ Chiêu Vũ.
Ba loại quân đội này tạo thành tổng thể quân đội Đột Quyết, tung hoành khắp miền Bắc.
Vì vậy, muốn tấn công vào trung tâm của Đột Quyết, trước hết cần tiêu diệt các bộ lạc rải rác xung quanh.
Dù chỉ là binh mã ở ngoại vi nhưng nếu để họ quấy nhiễu xung quanh cũng sẽ gây trở ngại nhất định cho quân Ngụy.
Gió cuốn cát bụi thổi vào mặt người khiến người ta không tự giác nheo mắt lại, má cũng có chút đau rát.
Gió sa mạc đôi khi giống như lưỡi dao, nếu không như vậy thì những người thường trú ở đây cũng không cần phải luôn khoác áo chống gió.
Trên cồn cát có thể thấy một doanh trại đơn sơ, nhìn kích thước của doanh trại, có khoảng vài nghìn binh mã bên trong.
Một con ngựa không cao lớn nhưng rất khỏe mạnh đứng trên một bãi đất trống ngoài doanh trại, lắc lư đầu, trên lưng ngựa, một binh lính Đột Quyết nhìn về phía xa.
Họ là binh mã của bộ lạc gần đó, thời gian này luôn nhận lệnh tuần tra bên ngoài, trong đó cũng có ý nghĩa phòng thủ.
Nghe tin quân Ngụy từ phía Nam sắp đến, ngoài họ còn có binh mã của một số bộ lạc khác đã tăng cường cảnh giác, họ chỉ là một phần trong số đó.
Dù đóng trại ở đây nhưng phần lớn binh lính Đột Quyết không coi trọng quân đội Ngụy sắp tiến lên phía Bắc.
Trong mắt họ, ở miền Bắc sa mạc này, người Ngụy yếu ớt không có khả năng chiến đấu với họ.
Không có thành trì kiên cố và pháo đài, họ chỉ là những người như vậy.
Thực tế, ấn tượng này của họ về người Ngụy đã có từ trăm năm trước, khi trước đó họ không thuộc Đột Quyết mà thuộc Nhu Nhiên.
Vì hiệp ước ký kết giữa Nhu Nhiên và Ngụy từ lâu, trong một thời gian dài họ chỉ đứng cùng với Ngụy mà không thực sự giao chiến.
Vì vậy, trong ấn tượng của họ, người Ngụy là kẻ yếu đuối, không có khả năng chiến đấu.
Còn việc ở trong nước Ngụy xảy ra chuyện gì, họ không hề biết.
Mãi đến mười năm gần đây, Đột Quyết lật đổ Nhu Nhiên, mới xảy ra những chuyện sau này.
Trong mười năm này, Đột Quyết thường xuyên nam hạ xâm lược biên giới của nước Ngụy nhưng nước Ngụy luôn chỉ cảnh báo, không thực sự phản công, điều này càng làm sâu sắc thêm ấn tượng của họ về nước Ngụy.
Thật đáng tiếc là những kẻ tự nhận mình là sói không hiểu rằng, đôi khi sói không ăn con mồi không phải vì không thể ăn mà là vì đã no rồi nên để dành thôi.
Kỵ binh Đột Quyết cưỡi trên lưng ngựa bỗng như nhìn thấy gì đó, nhíu mày nhìn về phía trước, nơi đó bụi mù cuồn cuộn, bụi mù càng lúc càng gần, mồ hôi lạnh nhỏ xuống từ trán hắn.
Vì hắn nhận ra, đó là dấu hiệu của kỵ binh đang chạy, nhìn quy mô bụi mù, ít nhất phải có hàng nghìn kỵ binh.
Sau đó, hắn nhìn thấy một lá cờ, trên lá cờ có một chữ mà hắn không nhận ra nhưng hắn biết đó đại diện cho điều gì.
Hắn hét lên một tiếng quái dị, kéo đầu ngựa quay lại, chạy về phía doanh trại của mình.
Vừa chạy, hắn vừa vẫy tay hét lớn về phía doanh trại.
- --
Binh lính trong doanh trại nhìn thấy dáng vẻ của hắn, vội vàng gõ lên một cái trống lớn bên cạnh.
Tiếng trống vang lên, âm thanh trầm đục đập vào màng nhĩ của mỗi người, binh lính trong doanh trại Đột Quyết vội vàng cầm lấy vũ khí bên cạnh mình, leo lên ngựa.
Tiếng trống này chỉ có thể đại diện cho một điều, đó là địch tấn công.
Một vị tướng Đột Quyết cao lớn vén tấm da cừu trên lều lên, bước ra từ trong lều, nhìn xung quanh các binh lính đang chạy chuẩn bị chiến đấu, gầm lên một tiếng dữ tợn.
Hắn đưa tay rút ra một thanh đao cong từ thắt lưng của mình, lưỡi đao sắc bén phản chiếu khung cảnh hoang vu của miền Bắc.
Họ chuẩn bị chiến đấu rất nhanh, một nhóm binh lính Đột Quyết đã đứng trước doanh trại, tay cầm cung tên, kéo dây cung, mũi tên nhắm vào đội kỵ binh đang tiến đến gần hơn.
Khoảng cách giữa hai quân đã đến mức có thể nhìn rõ nhau, trong mắt người Đột Quyết, đội kỵ binh đó là một màu đen kịt như đàn sói đang lao tới, áo giáp trên người họ chỉ nhìn thôi cũng thấy nặng nề, mỗi bước tiến của móng ngựa đều vang dội đinh tai.
Họ cầm trong tay những cây trường mâu, chỉ thẳng vào doanh trại.
Đầu mâu có hình dạng đáng sợ, có ba cạnh, mỗi cạnh còn có một rãnh máu dài và mảnh, thậm chí có thể tưởng tượng được nếu bị thứ đó đâm vào, sẽ là một cảnh tượng thảm khốc như thế nào.
Kỵ binh chưa lao đến nhưng tiếng vang lớn và những bộ giáp cùng vũ khí đó đã khiến binh lính Đột Quyết toát mồ hôi lạnh.
Họ không thể ngờ rằng, đội kỵ binh hàng nghìn người này lại mặc giáp nặng gần như toàn thân.
Sống ở miền Bắc sa mạc lâu năm, họ tự nhiên không biết kỹ thuật luyện sắt của nước Ngụy đã phát triển đến mức nào, còn trang bị trong quân đội đã đạt đến trình độ nào.
Nhưng mũi tên đã đặt trên dây cung thì không thể không bắn, khi đội kỵ binh đó tiến vào tầm bắn, binh lính Đột Quyết buông dây cung.
“Vút vút!” Một loạt tiếng mũi tên rít lên, mũi tên nhanh chóng xuyên qua không trung, bắn về phía kỵ binh.
“Leng keng!” Tiếng va chạm liên tiếp vang lên, ít có mũi tên nào xuyên qua được lớp giáp trên người kỵ binh, một trận mưa tên xuống chỉ có rất ít mũi tên có thể cắm vào giáp của đối phương nhưng cũng nhanh chóng mất lực, mắc kẹt trong các mảnh giáp.
Tốc độ của kỵ binh hầu như không chậm lại, binh lính Đột Quyết ngơ ngác thậm chí quên mất kéo dây chướng ngại, chỉ có vài hàng bộ binh đứng dựa vào hàng rào đơn sơ ngoài doanh trại.
Tướng Đột Quyết đứng trong doanh trại cũng ngỡ ngàng nhìn phía trước, hắn thấy một đội quân gần như không thể đánh bại, còn đáng sợ hơn cả kỵ binh Đột Quyết.
Đó là người Ngụy, người Hán.
Tiếng ngựa hí vang lên, kỵ binh đã lao đến trước doanh trại.
Một con chiến mã lao lên trước, nhảy cao, vượt qua hàng rào.
Binh lính Đột Quyết trong doanh trại đều ngẩng đầu lên, nhìn người trên lưng ngựa.
Đó là một người mặc giáp tướng, đeo một chiếc mặt nạ, mặt nạ đỏ như nhuốm máu người, đôi mắt trừng trừng như đang nhìn chằm chằm từng người trong họ, khuôn mặt dữ tợn như ác quỷ nở nụ cười hung ác.
Hắn phá vỡ gió cát, một cây trường mâu trực tiếp đâm bay binh lính cản đường, máu tươi văng khắp nơi vài giọt rơi lên mặt nạ làm nó trông càng đỏ hơn.
Mọi thứ như đang nói với họ, đó không phải là người mà là một con quỷ La Sát bò ra từ cửu u.
Con quỷ La Sát này giơ cao cây trường mâu trong tay, hét lên một câu làm tan biến lòng can đảm cuối cùng của họ.
“Xông vào trận!!”
Nhìn Cao Trường Cung đã xông vào trận địch, Cố Nam khẽ quay đi, đột nhiên nghĩ rằng mình ngày xưa chắc cũng có dáng vẻ như vậy, chẳng trách ngay cả trẻ con nhìn thấy cô cũng bị dọa khóc.
Cúi đầu nhìn cây trường mâu trong tay, cô đã rất lâu không sử dụng thứ này, không biết còn dùng được không.
Trong tiếng vó ngựa, cô theo kỵ binh xông vào doanh trại.
Trong mắt người khác, cây trường mâu trong tay cô hóa thành một ánh sáng lạnh lẽo, trong chớp mắt đã tạo nên một làn sóng máu, những giọt máu bắn lên khóe mắt cô, trượt xuống theo má làm cho khuôn mặt vốn dĩ anh tuấn càng thêm vài phần lạnh lẽo.
Trong thời gian rất ngắn, đội kỵ binh đã hoàn toàn xông vào doanh trại Đột Quyết với số quân lên đến hàng ngàn người.
Binh lính Đột Quyết cầm đao cong, nhìn vị tướng lĩnh đeo mặt nạ quỷ ở không xa, không dám tiến lên, họ đã mất hết ý chí chiến đấu.
Thấy vị tướng lĩnh đó lao đến, mặt mày họ tái mét, quay người muốn chạy trốn nhưng khi họ quay lại thì lại nhìn thấy một cảnh tượng khác.
Họ thấy một nữ tử cưỡi ngựa từ bên cạnh đi tới, trên người mặc áo giáp đen có lấm tấm màu đỏ có lẽ là máu.
Cô khác với vị tướng lĩnh đeo mặt nạ quỷ kia, cô không có vẻ mặt đáng sợ, thậm chí còn rất đẹp, lại có chút lạnh lùng như mặt trăng trong đêm sa mạc.
Trong những lúc bình thường, nữ tử này đủ để khiến bất kỳ ai đều phải mê mẩn.
Đáng tiếc, bây giờ nữ tử này đang cầm một cây trường mâu nhuốm máu, khiến họ sợ hãi đứng tại chỗ.
Đột nhiên, một binh lính thấy thanh kiếm bên hông của nữ tử, đó là một thanh kiếm đen không có chuôi.
Đồng tử của hắn co rút lại, chỉ vào thanh kiếm và gần như hét lên kinh hoàng: “Lệ quỷ, lệ quỷ!” (tiếng Đột Quyết).
Ngay lập tức, một loạt binh lính Đột Quyết hoảng sợ nhìn vào thanh kiếm bên hông của nữ tử.
Họ vốn là người sống ở các bộ lạc lân cận và trong hai năm qua, đối với người Đột Quyết, có một chuyện tuyệt đối không muốn nhắc đến ở sa mạc biên giới, chính là về thanh kiếm đen không chuôi này.
Người ta đồn rằng nó được cầm bởi một lệ quỷ, sẽ giết chết mọi người lạc trong sa mạc.
Dù là cướp ngựa hay binh lính Đột Quyết.
Ban đầu, chỉ có vài người tiến vào biên giới nước Ngụy bắt người Hán mất tích một cách bí ẩn.
Nhưng có một lần, lệ quỷ đó dùng thanh kiếm giết chết gần cả ngàn kỵ binh tiến vào từ phương Nam.
Sau đó, theo báo cáo của những người sống sót, họ mới hiểu rõ chuyện này.
Khi quay lại điều tra, họ thấy cả một vùng sa mạc bị nhuốm đỏ và những bộ xương bị chôn vùi một nửa trong cát.
Từ đó, họ giảm mạnh số lần tiến xuống phương Nam và thanh kiếm đen không chuôi gần như trở thành một truyền thuyết cấm kỵ giữa các bộ lạc Đột Quyết gần biên giới này.
Dáng vẻ của nữ tử trước mắt và thanh kiếm đen bên hông cô khiến binh lính Đột Quyết nhớ lại truyền thuyết này.
Một binh lính Đột Quyết run rẩy, đứng giữa lệ quỷ và vị tướng lĩnh đeo mặt nạ quỷ, hắn buông đao, đôi chân mềm nhũn, khóc lóc quỳ xuống đất.
"Đoàng!" Một tiếng động mạnh vang lên, đao cong bị cây trường mâu đánh bay, xoay tròn rơi ra xa, rơi xuống vô lực ở đó.
Tướng Đột Quyết ngồi bệt xuống đất nhưng không dám động đậy, vì một cây trường mâu đang chĩa vào trước mặt hắn.
Đầu mâu truyền đến khí lạnh, hắn kinh hãi ngẩng đầu lên thấy chiếc mặt nạ đỏ hung dữ đang cúi xuống nhìn hắn để lộ những chiếc răng nhọn như đang cười quái đản, chế giễu hắn.
Nhìn thấy cây trường mâu sắp đâm xuống.
"Đừng, đừng giết ta, xin, xin ngài." Tướng Đột Quyết ngồi bệt xuống đất, dùng tiếng Hán lắp bắp nói.
Cây trường mâu dừng lại ở cổ họng hắn, gió kèm theo thổi qua má, trên đầu tướng Đột Quyết rơi xuống một giọt mồ hôi lạnh, mắt nhìn chằm chằm vào cây trường mâu đang dừng nguy hiểm.
"Ngươi biết nói tiếng Hán?" Người đeo mặt nạ trên lưng ngựa hỏi.
Tướng Đột Quyết vội vàng trả lời: "Biết, biết một chút."
Trong mắt hắn, chiếc mặt nạ quỷ xấu xí và hung ác gật đầu, thu hồi cây trường mâu, nhìn thẳng vào hắn, chậm rãi nói.
"Vậy ta không giết ngươi, ngươi mang lời này về."
Mặt nạ quỷ nhìn chằm chằm vào hắn, ngay cả giọng nói phía dưới cũng như từ âm phủ vọng lên, mang theo sức mạnh làm kinh hồn.
"Nói rằng ta đã đến."
"Vâng, vâng."
Tướng Đột Quyết không dám nhìn thẳng vào mắt của mặt nạ quỷ, né tránh ánh nhìn, cúi đầu trả lời, tay chân run rẩy đứng dậy từ dưới đất.
Trước khi đi, hắn nhìn lại doanh trại lần cuối.
Doanh trại im lặng, binh lính Đột Quyết hoặc đầu hàng hoặc đã bị giết, chỉ còn những kỵ binh mặc áo giáp đen cưỡi trên lưng ngựa, đứng xung quanh nhìn hắn, có người cầm trường mâu nhuốm máu đỏ tươi, có người giẫm lên thanh đao gãy, có người đang lau máu trên tay.
Đây nào phải là quân Ngụy, đây căn bản là một đám la sát, dẫn theo một lũ ác quỷ.
Không dám dừng lại chút nào, tướng Đột Quyết nhảy lên ngựa, ra sức thúc ngựa chạy về phía xa.
Sau đó, trong quân đội Đột Quyết lan truyền một tin tức, quân Ngụy đã đến, họ muốn giết hết mọi người trên thảo nguyên miền Bắc, thậm chí cả bò và cừu, lời mô tả khủng khiếp khiến ai nghe cũng biến sắc.
Nghe những lời này, một vị tướng quân khác còn đặc biệt viết một bức thư cho Cao Trường Cung, hỏi hắn có phải đã làm chuyện gì.
Khiến Cao Trường Cung một phen đau đầu, hắn chỉ bảo người Đột Quyết kia mang lời về mà thôi, ai ngờ lại truyền thành như vậy.
Họ nào phải ác quỷ gì làm sao đến mức giết cả dân thường và bò cừu chứ.
Trong đêm sa mạc, một đống lửa trại tỏa ra ánh sáng ấm áp màu cam đỏ vài người ngồi xung quanh đống lửa để sưởi ấm, câu nói “ban ngày như mùa hè, ban đêm như mùa thu lạnh” dùng để miêu tả nơi này quả đúng là thích hợp nhất.
Khi Cao Trường Cung dẫn đội kỵ binh trở về quân doanh, hắn cho các đơn vị tự mình chỉnh đốn lại.
Trận đầu thắng lợi, dù chưa đến mức mở tiệc ăn mừng nhưng bầu không khí trong doanh trại cũng đã trở nên hiếm hoi sôi nổi hơn phần nào.
Thậm chí bữa ăn tối cũng tốt hơn khá nhiều.
Hầu hết binh lính đều tụ tập thành nhóm ba ba, bốn bốn ngồi quanh lửa trại, uống một bát canh nóng, cùng nhau trò chuyện.
Ở nơi không có việc gì làm thế này, nếu không nói chuyện được vài câu thì có lẽ sẽ khiến người ta phát điên mất.
Chủ đề trò chuyện thì có vô số như cô gái nhà ai xinh đẹp, dùng loại phấn son gì.
Nhà ai từng có câu chuyện cười, xảy ra chuyện gì thú vị.
Nhà ai còn có người thân đã chờ đợi bao năm.
Dù vui hay buồn, luôn có chuyện để nói.
Tuy nhiên cũng luôn có một, hai người chẳng biết nói gì.
Cố Nam như thường lệ ngồi một mình ở rìa doanh trại, quay lưng lại với đống lửa và những người đang tụ tập, tay cầm một miếng bánh khô và súp ăn.
"Tại sao không đến chỗ nhiều người hơn mà ăn, không phải sẽ huyên náo hơn sao?" Một giọng nói vang lên từ phía sau.
Cố Nam không quay đầu lại, cô đã nghe thấy tiếng bước chân từ trước nên không ngạc nhiên, cúi đầu ăn tiếp và thản nhiên trả lời.
"Không quen."
“Xoạt.”
Tiếng áo choàng cọ xát, Cao Trường Cung cầm bữa ăn của mình ngồi xuống bên cạnh Cố Nam, cắn một miếng và vừa nhai vừa nói.
"Hôm nay ta thấy huynh trên trận địa, huynh giết địch rất giỏi, thật sự không cân nhắc vào quân đội sao có lẽ huynh sinh ra đã thuộc về chiến trường."
Có lẽ cô sinh ra đã thuộc về chiến trường.
Câu nói của Cao Trường Cung khiến động tác của Cố Nam dừng lại một chút, một lúc sau, cô nuốt thức ăn trong miệng.
"Trước đây ta đã từng như vậy nhưng giờ thì không."
Nói xong, cô tiếp tục lặng lẽ ăn uống.
Cao Trường Cung có chút không hiểu lời của Cố Nam nhưng cũng không để ý lắm, cười nhún vai, không khuyên Cố Nam nữa.
Một lúc sau như nhớ ra điều gì, hắn lấy ra một vật.
"Đúng rồi, còn chưa cảm ơn huynh vì cách huynh chỉ trước đây, mang theo vật này vào trận thực sự rất hữu dụng."
Trong tay hắn là một chiếc mặt nạ, kiểu dáng giống hệt với chiếc hắn đeo vào trận nhưng nhỏ hơn một chút.
"Cái này là tặng huynh."
Đưa mặt nạ cho Cố Nam, Cao Trường Cung cười chỉ vào mặt cô.
"Ta nghĩ huynh cũng sẽ dùng đến nó nên đã bảo người chuẩn bị một chiếc cho huynh."
Ánh mắt Cố Nam dừng lại trên chiếc mặt nạ, im lặng một lúc rồi mới đưa tay nhận lấy.
"Cảm ơn."
"Haha không cần cảm ơn đã ở trong quân thì đều là huynh đệ."
Cao Trường Cung vẫy tay, hắn dường như nhận ra Cố Nam không muốn nói về chuyện trên chiến trường, bèn chuyển sang chuyện khác.
"Cố huynh, huynh đã lấy vợ chưa?"
"Chưa."
"Vậy có muốn ta giới thiệu không, chẳng nói đâu xa, chỉ cần nhìn dung mạo huynh thế này, e là tiểu thư kinh thành đều sẽ xếp hàng muốn gả cho huynh."
Hai người ngồi trên khoảng đất trống trò chuyện rất lâu, Cao Trường Cung rất khéo léo trong việc trò chuyện.
Hắn nhận thấy Cố Nam có tâm sự nên cố gắng tránh những chủ đề nhạy cảm, chủ yếu nói những chuyện nhẹ nhàng và hài hước.
Về sau, thậm chí Cố Nam cũng đôi khi mỉm cười nhè nhẹ, Cao Trường Cung nhìn nụ cười của cô, lắc đầu và trêu đùa.
"Cố huynh nên là nữ tử, vừa rồi một nụ cười đủ làm lu mờ mọi sắc hoa."
Sau bữa ăn, Cố Nam cầm chiếc mặt nạ, suy nghĩ một chút và hỏi Cao Trường Cung.
"Cao tướng quân, bây giờ đã có hỏa khí chưa?"
Cảm thấy khô miệng, Cao Trường Cung tháo túi nước từ thắt lưng xuống, uống một ngụm lớn, nghe câu hỏi của Cố Nam, hắn lau miệng rồi hỏi lại.
"Hỏa khí là gì?"
Chưa có sao, Cố Nam gật đầu một cái, không nói thêm gì mà chỉ mơ hồ giải thích.
"Một thứ tương tự như pháo vậy, chưa có thì thôi."
Cô chỉ đơn giản muốn tìm hiểu, nếu chưa có thì không cần nói thêm.
"Nói đến thứ giống như pháo."
Cao Trường Cung ngửa đầu nhìn bầu trời đêm sa mạc, cười nói.
"Cố huynh ở quan ngoại có thể không biết, những năm gần đây thực sự có một vật mới gọi là pháo hoa.
Khi đốt, sẽ có một quả cầu lửa bay thẳng lên trời, kèm theo tiếng nổ lớn, lửa bùng nổ, trong chốc lát như chiếu sáng cả trời đất, che khuất cả sao trời nhưng chỉ trong chốc lát, nó sẽ lặng lẽ biến mất."
Cầm túi nước trong tay, hắn giơ tay lên, chỉ vào không trung.
"Mỗi năm vào cuối năm, ở Hứa Xương đều bắn pháo hoa vào ban đêm, khi đó bầu trời trên thành sẽ đầy ánh lửa, pháo hoa tuyệt đẹp, có thể gọi là cảnh đẹp nhất nhân gian."
Cố Nam nhìn vào khoảng không đêm tối mà Cao Trường Cung chỉ như thể thấy được cảnh sắc tuyệt đẹp của nhân gian mà hắn mô tả, ngẩn người ra.
Thật buồn cười, một vật giống như pháo nhưng lại có thể hiện ra sự phồn hoa của nhân gian, còn một vật khác thì lại dùng để lấy mạng người.
Cao Trường Cung lại uống một ngụm nước, cảm thán nói.
"Thật tiếc, ở sa mạc không thể thấy được cảnh tượng đó.
Cố huynh, nếu một ngày nào đó huynh trở về Quan Trung, đừng quên đến Hứa Xương xem thử, ta sẽ dẫn huynh đi xem những pháo hoa rực rỡ trên bầu trời."
Đó là lúc nhân gian đạt đến đỉnh cao của sự phồn vinh cũng chính vì đã thấy cảnh tượng đó, hắn thề rằng sẽ cống hiến cả đời mình để báo trả lời sự thịnh vượng của thế gian này.
Đêm đó, quân đội đóng quân trong sa mạc trò chuyện với nhau, có lúc nói chuyện vui vẻ, có lúc nhớ quê hương, có lúc than phiền về sự bất ổn của biên giới.
Trong doanh trại có tiếng mắng mỏ, tiếng cười và có lẽ còn có một hai tiếng nghẹn ngào.
Súp nóng ấm từ miệng giúp đêm lạnh trở nên dễ chịu hơn, bánh khô trong miệng khá cứng nhưng đêm đó họ vẫn ngủ rất yên bình, dù biết rằng ngày mai họ lại tiếp tục bước lên con đường viễn chinh ở Bắc Mạc.
Sáng hôm sau, khi mặt trời mọc, đội quân sắp xếp lại đội hình và tiến về phía tây bắc trong sa mạc.
Không ai biết con đường phía trước ra sao, giáo mác trên vai, mũ sắt nặng trĩu trên trán, họ chỉ tiếp tục tiến bước, càng xa rời quê hương mà đêm qua còn hồi tưởng, không nghĩ đến con đường về nhà.
Không phải vì lý do gì, chỉ đơn giản là vì họ là quân đội, phần lớn thời gian họ không có sự lựa chọn.
Tuy nhiên có lẽ khi bước lên con đường này, trong lòng họ vẫn còn một chút nhiệt huyết, một chút hào khí và một vài tiếng không thắng không về.
Còn nhớ người lính già đã đề nghị so tài với Cố Nam không? Hắn có một vết sẹo từ khóe miệng kéo dài đến dưới mắt.
Thực ra, công trạng của hắn đã đủ từ lâu, Cao Trường Cung từng muốn điều hắn sang một đơn vị khác làm sĩ quan nhưng hắn không đi.
Khi nói chuyện với Cố Nam về việc này, hắn cười chỉ vào vết sẹo trên mặt mình: “Mạng của ta là do tướng quân cứu, trước khi trả xong món nợ này, ta không thể rời đi.”
Cố Nam theo quân đội Vệ lên phía Bắc, những trận chiến lớn nhỏ trên đường đã không còn nhớ rõ, chỉ nhớ có một lần cô hỏi Cao Trường Cung.
"Đoàn quân các ngươi lên phía Bắc sẽ đến đâu?"
Cao Trường Cung suy nghĩ một lúc, nhìn về phía tây bắc rất lâu rồi bỗng cười.
“Đến Phong Lang Cư Tuyết thì sao?”
Như Hán triều Bạo Kỵ Tướng Quân Hoắc Khiết Bình, một đường giết chóc khiến người Đột quyết khiếp sợ, không dám bước vào đất Hán một bước nào nữa.
Cố Nam nâng lông mày nhìn về phía mà Cao Trường Cung đang nhìn.
“Con đường này không gần đâu.”
Nhưng Cao Trường Cung lại nói: “Ta còn muốn đi xa hơn nữa.”
Tiếp tục dẫn quân đi, đến khi toàn bộ thế gian đều trở thành đất của vua.
Cuối năm sau, người Đột Quyết đã rối loạn hoàn toàn, họ truyền nhau một bài hát, nội dung đại khái như sau.
“Tiếng vó ngựa của ác quỷ vang lên, những chiến binh đi mà không trở lại, trên thảo nguyên chỉ còn những con ngựa chiến không người cưỡi, những người phụ nữ mất chồng khóc lóc, tiếng khóc vang vọng giữa những ngọn núi vào ban đêm.”
Đó là chiến tranh, vốn không có đúng sai chỉ có thắng thua, quân đội Đột Quyết liên tiếp rút lui.
Nhưng ngay lúc này một chiếu lệnh từ Quan Trung truyền đến, yêu cầu tất cả quân đội ở Bắc Mạc lập tức rút về Quan Trung.
Quân đội Vệ dừng lại rồi rút lui về Quan Trung dưới ánh mắt của những người Đột Quyết sống sót.
Họ cuối cùng không đạt được mục tiêu Phong Lang Cư Tuyết.
Ngoài biên giới.
Đi thêm khoảng mười dặm nữa là đến địa phận Quan Trung, quân đội dừng lại.
Cố Nam không định trở về Quan Trung, hoặc nói chính xác hơn là không định trở về cùng Cao Trường Cung.
Khi gia nhập quân đội, cô đã nói rằng khi đến lúc ra đi, cô sẽ đi, giờ đây cũng đã đến lúc đó.
Khi rời đi, Cao Trường Cung ra tiễn, mang theo một vò rượu, ném cho Cố Nam một cái chén rượu.
“Cố huynh, thật không định cùng chúng ta trở về sao?”
Cao Trường Cung hỏi, dù biết rõ câu trả lời của Cố Nam nhưng vẫn hỏi một câu.
Cố Nam nhận chén rượu, lắc đầu: “Không cần.”
Hai người cùng một vò rượu, đây chỉ là một cuộc chia tay đơn giản nhưng đối với cô thì lại là vừa đúng.
Cô đã trải qua nhiều lần chia ly, đơn giản hơn một chút sẽ khiến người ta ít lưu luyến hơn.
Cao Trường Cung mở nắp vò rượu, rót rượu cho Cố Nam rồi rót cho mình một chén.
Khi nâng chén, hắn cười với Cố Nam.
“Vậy ta không khuyên nữa nhưng Cố huynh, sau này đừng quên đến Hứa Xương một lần, ta sẽ dẫn huynh đi xem pháo hoa ở Hứa Xương.”
Cố Nam nở một nụ cười nhạt, nâng chén của mình chạm vào chén của hắn.
“Có cơ hội, ta sẽ đến.”
“Hứa nhé.”
"Hứa"
Hai chén rượu được nâng lên, uống cạn một hơi, Cố Nam đặt chén xuống và lau miệng.
Đột nhiên, cô cười và nói với Cao Trường Cung: “À, Cao huynh, có một việc ta chưa nói với hắn.”
“Ồ?” Cao Trường Cung ngờ vực hỏi: “Việc gì vậy?”
Cố Nam buông lỏng sức mạnh đang nén ở cổ họng, giọng nói không còn là âm thanh nặng nề của nam giới mà trở lại giọng nói vốn có, mang theo chút cười nói.
“Ta thực ra là một nữ tử.”
Nói xong, cô đặt chén rượu xuống, khoác áo choàng lên người, quay lưng đi xa, vừa đi vừa chậm rãi vẫy tay về phía sau.
Chỉ còn lại Cao Trường Cung đứng ngây ngốc tại chỗ, cầm chén rượu trong tay.
Cuối thời Ngụy, quân Thát Đát xâm phạm biên giới, Ngụy phát binh lên phía bắc, đánh bại Thát Đát, tiến thẳng vào Trung đình ở Mạc Bắc.
Tuy nhiên, ngay lúc đó, triều đình biến loạn, đại thần tạo phản, triều đình gấp rút điều quân về kinh thành, dẹp yên loạn sự.
Dù vậy, loạn sự này vẫn làm tổn hại nghiêm trọng đến căn cơ của nước Ngụy.
Sau khi dẹp loạn, các đạo binh mã trở về kinh, Ngụy Đế lần lượt ban thưởng.
Khi gặp Cao Trường Cung, nhìn thấy mặt nạ trên mặt y, Ngụy Đế tán dương, ngoài việc phong thưởng như lần trước, còn ban thêm một mặt nạ vàng.
Khi đó, đúng vào cuối năm.
Vài ngày sau vào ban đêm, Hứa Xương như mọi năm, mở chợ đêm, tổ chức hội họp trong thành.
Nhiều người tụ tập trên phố, người đứng bên đường xem biểu diễn và lễ cúng trên đài cao, người đi dạo xung quanh mua các món đồ nhỏ tại các quầy hàng, người ngồi tại quán trà uống trà, chờ đợi màn pháo hoa ban đêm.
Một thanh niên bước đi trên phố, vẻ ngoài tuấn tú của chàng khiến các thiếu nữ hai bên đường không tự chủ được mà quay lại nhìn.
Lúc đó, một tiếng nổ vang lên, một ánh lửa bay lên bầu trời đêm: “Phụt!" Ánh lửa bùng nổ, rực sáng bầu trời, soi sáng cả thành phố, chiếu rọi gương mặt của những người đi đường.
Ngay sau đó, vô số ánh lửa khác nối tiếp nhau bay lên, không ngừng, chiếu sáng bầu trời đêm cùng với sao và trăng khiến mọi người đều dừng lại, nhìn lên.
Cảnh tượng đó, thực sự là tuyệt đẹp nhất trần gian.
Chàng thanh niên tuấn tú cũng dừng lại, ngẩng đầu nhìn pháo hoa, ngắm nhìn cảnh sắc thịnh thế, trong lòng nghĩ nhiều điều.
Năm 574 Công Nguyên, Ngụy Tuyên Đế băng hà, Ngụy Linh Đế kế vị nhưng vị vua mới này hoang dâm vô độ, không lo triều chính.
Triều Ngụy vốn đã kiệt quệ vì nhiều cuộc viễn chinh dưới thời Tuyên Đế, lại thêm sự loạn lạc trước đó khiến quốc lực suy giảm nhiều.
Giờ lại gặp phải vị vua hoang dâm khiến dân chúng và quan lại đều bất mãn.
Năm 580 Công Nguyên, trọng thần Dương Kiên với danh nghĩa phục vụ nhân dân nổi dậy, dẫn binh tiến vào kinh thành.
Quân binh nước Ngụy không có ý chí chiến đấu, nhiều binh sĩ và dân chúng theo Dương Kiên khiến thế lực của hắn ngày càng lớn mạnh, cho đến khi công phá Hứa Xương.
Bên ngoài đại điện, âm thanh chém giết vang lên, mùi máu tanh lẩn khuất trong không khí.
Trước cửa hoàng cung, một người đứng dưới cổng vàng đỏ, tay cầm thanh kiếm sắc bén không vỏ, mũi kiếm chạm đất.
Trên người y khoác bộ giáp vàng, bên trong là chiếc áo choàng đen nghiêm trang, theo gió bay phấp phới.
Y đeo một chiếc mặt nạ, mặt nạ vàng khắc họa hình ảnh một quỷ dữ, mặt mày dữ tợn.
Nhưng sau chiếc mặt nạ dữ tợn ấy, lại là đôi mắt bình thản, lặng lẽ nhìn về phía tường thành.
Âm thanh chém giết trong hoàng cung càng lúc càng gần, khi những âm thanh đó dừng lại, một đội quân tiến vào.
Họ cầm đao kiếm, mình đầy máu, tiến về phía hoàng cung.
Dưới cổng cung, tướng quân đeo mặt nạ nâng kiếm khỏi mặt đất, bước xuống bậc thang, đi về phía đội quân, áo choàng phía sau chậm rãi kéo dài trên bậc thang.
Trong đội quân tiến vào hoàng cung, một người bước ra, nhìn tướng quân đeo mặt nạ đang tiến đến, cao giọng nói:
"Cao Trường Cung, ngươi hà tất vì nước Ngụy sắp diệt vong này mà làm đến mức này.
Nếu ngươi lúc này đầu hàng, ta cũng sẽ không tính toán chuyện cũ, trọng dụng ngươi!"
"Ta sẽ không đầu hàng." Người đeo mặt nạ vàng vừa đi vừa nói, không nói lý do, trả lời án chỉ có mình y biết.
Y từng thề sẽ dùng cả đời để phục vụ một cảnh thịnh thế, dù lúc này cảnh tượng đó đã không còn.
Thấy y không chịu khuất phục, người trước đội quân không nói thêm lời, nâng tay lên.
Cao Trường Cung dừng bước, đối diện đội quân, giơ kiếm lên.
Trên mặt nạ vàng, quỷ dữ nhe răng nanh.
Dưới mặt nạ, y khẽ mỉm cười.
"Giết!!" Tiếng hô giết đột ngột vang lên, chấn động trời đất.
Trước hoàng cung, người ấy cầm kiếm xông vào đội quân.
Họ lao vào chém giết, máu tươi bắn lên mặt nạ vàng, nhuộm đỏ chiếc mặt nạ quỷ, giống như năm xưa nơi biên giới.
Huynh đệ à, ngươi chưa từng đến Hứa Xương, cảnh sắc khi pháo hoa bùng nổ đẹp đẽ thế này, tiếc rằng ta chưa từng cùng ngươi ngắm nhìn..