Tần Vương rời đi cùng ba thị vệ.
Cố Nam bước vào phòng, Bạch Khởi vẫn quỳ ngồi đó, trên mặt mang nụ cười nhạt, có lẽ với ông đây là kết cục tốt nhất.
Bạch Khởi nhìn Cố Nam, Cố Nam cũng nhìn Bạch Khởi.
“Sư phụ, thật sự đáng để làm đến mức này sao?”
Ánh sáng xuyên qua cửa phòng chiếu xuống, rọi sáng một vùng trước cửa nhưng trong phòng vẫn u tối.
Cố Nam đứng trong vùng sáng, Bạch Khởi ngồi trong bóng tối.
Ông nheo mắt, bóng dáng Cố Nam trong nắng như một hình cắt.
Ông cười thoải mái.
“Đáng!”
“Đại trượng phu sống như vậy, sao lại không đáng chứ?”
“Haha.”
Tiếng cười dù đang bệnh nặng của Bạch Khởi già nua mà mạnh mẽ.
Rất lâu sau, tiếng cười của Bạch Khởi mới ngừng lại.
Ông thì thầm.
“Chỉ là hơi không cam lòng.” Ông ngẩng đầu, ánh mắt như xuyên qua mái nhà nhìn lên bầu trời vô tận.
“Chỉ là không cam lòng.”
Ánh mắt ông bộc lộ sự tiếc nuối không nói thành lời, đôi mắt đục ngầu: “Lão phu cuối cùng cũng không nhìn thấy được thời đại huy hoàng đó.”
Đó là nỗi niềm sâu sắc thế nào mà khiến Bạch Khởi vượt qua sự sống chết của chính mình.
Cố Nam không thể hiểu, cô rốt cuộc vẫn không thể hiểu.
Cô không sinh ra trong thời loạn lạc này, tất nhiên không thể hiểu được.
Vì vậy cô không hiểu được về nguyện vọng cả đời, đã gần trong gang tấc, lại xa không với tới và sự tiếc nuối của Bạch Khởi.
Trong phòng ánh sáng rõ ràng, ánh sáng chiếu lên lưng Cố Nam, làm bóng lưng cô rực sáng.
Hôm sau, Tần Vương sai người gửi tới một quân thư, là lệnh bổ nhiệm Bạch Khởi để ông xuất chinh.
Lần này Bạch Khởi không từ chối, vì ông hiểu đây là đoạn đường cuối cùng Tần Vương tiễn đưa ông.
Ông làm tướng cả đời, chết trên đường xuất chinh cũng coi như là một kết cục tốt.
Bạch Khởi mặc giáp, áo giáp làm thân hình gầy gò của ông trông lại cường tráng, mảnh giáp lạnh lẽo trải khắp, khi di chuyển phát ra tiếng kêu leng keng như mang theo tiếng binh khí.
Ngụy Lan dắt ngựa của Bạch Khởi, đỡ ông lên ngựa, vỗ nhẹ vào bụng ngựa.
“Ông đi trước đi, ta cũng lười tiễn!”
Giọng Ngụy Lan rất nhẹ, Bạch Khởi ngập ngừng một chút rồi đưa tay nhẹ nhàng chạm vào mặt Ngụy Lan.
“Bạch Khởi ta đời này có lỗi nhất, là bà và Trọng nhi, nên không dám giận bà, nhưng luôn làm bà tức giận.
Kiếp sau, đừng mù quáng mà tìm ta nữa.”
Nói xong, ngồi thẳng người kéo dây cương, quay người, giơ tay.
“Xuất chinh rồi, không cần tiễn.”
Cố Nam lên ngựa đi bên cạnh Bạch Khởi.
Cùng như năm đó, Ngụy Lan đứng nguyên tại chỗ nhìn Bạch Khởi đi xa.
Năm mới gặp ông bà cũng đứng nhìn theo vị tướng quân anh dũng đi rất xa.
Cho đến không thể nhìn thấy nữa, Ngụy Lan mới thu ánh mắt lại, cùng Tiểu Lục và Họa Tiên trở về phủ Vũ An Quân trống trải đó.
Bạch Khởi và Cố Nam ra khỏi thành, đi dọc theo con đường nhỏ đến nơi xa xa, khoảng vài nghìn binh lính đứng hai bên đường quê.
Họ lặng lẽ đứng đó, như hai hàng tượng đá.
Khi Bạch Khởi đi tới, tất cả cùng giơ cao giáo, mũi giáo hướng thẳng lên trời.
“Tiễn, Vũ An Quân!”
Một binh lính bước tới trước Bạch Khởi, quỳ xuống dâng một thanh kiếm lên.
Bạch Khởi nhận lấy kiếm, xuống ngựa tiếp tục đi dọc con đường nhỏ.
Cố Nam lặng lẽ theo sau Bạch Khởi.
Trên cánh đồng hoang, Bạch Khởi cầm kiếm, hướng về bầu trời, từ từ quỳ xuống.
Ông cười nhìn lên bầu trời, chầm chậm rút kiếm mà Tần Vương ban đặt ngang trước mình.
“Nam nhi.”
“Con hứa với sư phụ một chuyện được không?”
Cố Nam hơi ngạc nhiên, cười khổ: “Chỉ cần có thể thì con sẽ làm.”
“Tốt!”
Bạch Khởi dường như buông bỏ gánh nặng suốt cuộc đời ông.
Hít một hơi thật sâu, nhẹ nhàng nói: “Nhìn thế giới thái bình thay sư phụ.”
Đến chết, cũng không thể quên được sao? Đúng là lão già cố chấp.
“Vậy thì đi xem thử.”
Cố Nam cúi đầu thật thấp.
“Cung tiễn sư phụ.”
Sau đó quay người rời đi, không quay đầu lại.
“Haha.” Phía sau vang lên tiếng cười.
Sau đó là âm thanh máu phụt ra.
“Bịch.” Cuối cùng là tiếng người ngã xuống.
Sư phụ, lời dặn này của người quá nặng nề rồi.
(nghe đồn vì câu này mà bả sống 2000 năm á)
Ngước nhìn bầu trời cao không một gợn mây, Cố Nam thở dài chậm rãi bước đi xa.
Khí thế trên người cô dần dần thay đổi theo từng bước đi, dũng mãnh tiến lên không ngừng.
Ba ngày sau khi Bạch Khởi qua đời, Tần Vương ban chiếu thư thông báo khắp thiên hạ.
Các nước có ý đồ rục rịch nhưng lại không có cớ để liên minh tấn công, không ai muốn làm kẻ đi đầu.
Cuộc tấn công vào Tần bị trì hoãn.
Ngày thứ tư, Ngụy Lan qua đời trong giấc ngủ, rồi không tỉnh lại nữa.
Cố Nam thực sự không có đủ tiền tài, không thể lo liệu một lễ tang tốt.
Nhưng nghĩ lại Bạch Khởi và Ngụy Lan cũng chưa chắc sẽ thích điều đó.
Cuối cùng, chỉ yên lặng an táng họ cạnh nhau.
Ngoài Vương Tiễn đến viếng thì còn có một nam nhân tên là Mông Ngao, người còn lại chỉ có Tần Vương.
Phải nói rằng, nhân duyên của Bạch Khởi thật không tốt.
Phủ Vũ An Quân thật sự không còn ai, chỉ còn lại Lão Liên, Tiểu Lục, Họa Tiên, và Cố Nam.
Cố Nam mặc đồ trắng ngồi uống trà bên cây cổ thụ trong tiểu viện.
Cô dự định để tang cho Bạch Khởi và Ngụy Lan ba năm.
Dù việc để tang thường là con cái làm cho cha mẹ, nhưng hai kiếp cô đều là cô nhi, Bạch Khởi và Ngụy Lan đối với cô không khác gì cha mẹ.
Để tang, đó là lời của Nho gia, nếu nhớ không nhầm thì phải đến thời Hán mới thành quy tắc, còn bây giờ Đại Tần vẫn chưa có lễ tục này.
Cố Nam ngồi dưới gốc cây, tay cầm cuốn nội lực thuật mà Bạch Khởi đưa cho cô.
Không có tên, không phải công pháp như Cố Nam tưởng tượng, chỉ là ba quyển văn bản đơn giản, nói về kỹ thuật điều tức vận hành, trước sau chưa đến vài nghìn chữ nhưng rất phức tạp.
Cố Nam xem mấy ngày, vẫn chưa hiểu rõ.
“Châu thiên khí chuyển, quy lưu nhi hư?” Cố Nam đọc nhẹ nhàng, giọng hơi bối rối: “Viết khó hiểu thế này thì sao đọc hiểu được?”
Lắc đầu: “Thôi, đến lúc đó, hỏi sư phụ là được.”
Rồi lại nhớ ra điều gì đó nhìn quanh tỏa phủ rộng lớn trống trải.
Hỏi sư phụ.
Một chiếc lá khô từ cây cổ thụ rơi xuống rơi vào chén trà của Cố Nam, tạo nên một gợn sóng nhỏ.
***
Cung Tần Vương.
Tần Vương ngồi trước bàn, nhìn đống văn thư trên bàn, đặt bút xuống.
Gọi một thái giám tới.
“Đại vương.” Thái giám cúi mình, đứng trước mặt Tần Vương.
Tần Vương ngập ngừng hỏi.
“Phủ Vũ An Quân, mấy ngày nay thế nào rồi?”
“Hồi bẩm đại vương.” Thái giám cúi đầu: “Vẫn như thường lệ, ít người ra vào, Cố cô nương dường như chuẩn bị để tang cho Vũ An Quân và phu nhân.”
“Để tang ư?” Tần Vương ngạc nhiên, rồi phản ứng: “Lễ pháp của Nho gia.”
Hơi buồn cười: “Cô ta học lễ pháp từ đâu, Bạch Khởi còn dạy lễ pháp sao?”
Cười chưa được bao lâu thì Tần Vương lại thở dài.
“Cũng coi như hiếu thảo, không uổng công Bạch Khởi coi nàng như con ruột.”
“Nghe nói nàng có tài, về binh pháp cũng có cái nhìn riêng!”
Thái giám im lặng, ít nói làm nhiều luôn là quy tắc bảo mệnh.
Tần Vương tùy ý phất tay, đứng lên.
“Bày giá, cô đi xem nàng.”
“Vâng.”
Lão Liên đang dắt Hắc Ca đi dạo, trong tiểu viện chỉ có tiếng móng ngựa nhẹ nhàng của Hắc Ca, thỉnh thoảng phát ra vài tiếng phì phò.
Lão Liên cúi đầu vuốt ve bộ lông mượt mà của Hắc Ca.
Phủ này gần như không còn chút sinh khí, khẽ thở dài rồi đột nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa.
Lão Liên nghi hoặc nhíu mày, lúc này mà ai đến thăm thế?
Thả dây cương của Hắc Ca, ông không sợ Hắc Ca chạy đi vì con ngựa này có linh tính, không chạy lung tung.
Đi đến cửa, Lão Liên đặt bàn tay chai sần lên cửa đẩy mở ra.
Nhìn thấy người ngoài cửa, người luôn điềm tĩnh như Lão Liên cũng lộ vẻ hoảng hốt, vội vã cúi lạy: “Bái kiến đại vương, không đón từ xa xin đại vương thứ tội.”
“Không sao.” Tần Vương giơ tay: “Nhà này cũng không còn mấy người, không cần quá chú trọng lễ tiết.”
Tiếp đón từ xa ư, phủ Vũ An Quân chỉ có bốn người, tất cả ra đón thì cũng có thể đón thế nào được.
Tần Vương ngẩng đầu nhìn, phủ Vũ An Quân có hơi tiêu điều.
Quay đầu lại nhìn Lão Liên: "Đệ tử của Bạch Khởi đâu?"
"Đại vương xin theo ta."
Lão Liên dẫn đường phía trước, thân vệ không vào cửa chỉ đứng ngoài cổng canh giữ, hai người đi đến tiểu viện của Cố Nam.
Qua cổng viện nhìn vào, thấy một người mặc áo trắng đang ngồi dưới gốc cây xem một cuộn trúc giản.
Cây cổ thụ không biết đã bao nhiêu tuổi nhưng rất lớn, trên cành vẫn còn vài chiếc lá chưa rụng hết.
Người dưới cây uống một ngụm trà, dáng vẻ như một công tử tuấn tú.
Có lẽ vì đang chăm chú xem sách quá nên không phát hiện ra Tần Vương đứng ngoài viện.
Gió nhẹ và áo trắng như một bức tranh tĩnh lặng.
Bước vào trong, đứng sau lưng Cố Nam, Tần Vương hỏi.
"Đang xem gì vậy?"
Giọng nói già nua nhưng trầm ấm.
Cố Nam lúc này mới giật mình, quay đầu thấy Tần Vương, trong lòng mang theo sự ngạc nhiên.
Giờ đây cảm quan của cô đã khác trước, có thể nói nếu có một con chuột vào tiểu viện cô cũng có thể cảm nhận được.
Dù vừa rồi cô mất tập trung nhưng việc Tần Vương có thể bước vào tiểu viện mà cô hoàn toàn không hay biết rõ ràng cho thấy võ học của Tần Vương cũng rất thâm sâu.
Tần Vương đã đến.
Dù cô không rất muốn gặp lão già này nhưng cũng không thể thất lễ, bèn đứng dậy.
"Bái kiến đại vương."
Nhưng chỉ dừng ở đó, không nói gì thêm.
Tần Vương híp mắt cười: "Thất lễ như vậy cũng không xin lỗi ta, xem ra ta đã quá đánh giá cao sư phụ ngươi rồi, cuối cùng vẫn chưa dạy ngươi lễ nghi."
Nói xong, liếc nhìn cuốn sách trong tay Cố Nam, vuốt râu: "Nội tức thuật?"
"Đúng." Cố Nam khẽ gật đầu: "Sư phụ giao cho ta nghiên cứu nhưng chưa giảng giải."
"Cuốn sách này thực sự rất khó hiểu." Tần Vương trầm mặc một lúc rồi cười: "Nói xem có chỗ nào không hiểu, ta giảng cho ngươi nghe."
Sắc mặt Cố Nam hơi kỳ lạ.
Vị Tần Vương trước mắt này luôn không thể nhìn ra ông là người như thế nào.
Trong điện thì nóng nảy vô thường, khi ra lệnh thì quyết đoán và cứng rắn, nhưng lúc riêng tư lại thường hay cười nói, lần này lại muốn giảng giải sách cho cô.
Nghĩ lại thì cũng đúng, người làm vua, yêu cầu tối thiểu là không biểu lộ cảm xúc, không hiện trên mặt, không phát ra lời.
Chỉ có người như vậy mới có thể đảm bảo được uy nghiêm.
"Nói đi, ta ít nhiều cũng có thể giảng giải một số điều."
Do dự một chút, Cố Nam nói: "Chu thiên khí chuyển, quy lưu nhi hư, đoạn này vẫn chưa rõ."
"Vậy à, đây là đạo vận khí chu thiên làm kỳ, ngươi có biết chu thiên không?" thấy Cố Nam lắc đầu, Tần Vương giảng giải: "Chu thiên, tức là chu kỳ nội khí, bao gồm mười hai kinh mạch, bảy mươi hai huyệt đạo chạy quanh cơ thể, đó là một chu thiên cũng là một tiểu chu thiên!"
Giảng giải của Tần Vương rất chi tiết, có lý có chứng, gần như nêu ra mọi chi tiết mà Cố Nam có thể chưa biết, khi hứng khởi còn nói đùa vài câu.
Nếu không làm vua thì có lẽ ông sẽ là một giảng sư rất giỏi.
Một buổi giảng giải từ sáng đến trưa.
Từ giảng giải chuyển thành trò chuyện.
"Ta và sư phụ ngươi cũng được coi là bạn cũ." Tần Vương nhận một tách trà, thong thả nói.
"Bạch Khởi gọi ngươi là Nam nhi, vậy ta cũng gọi ngươi là Nam nhi."
"Đại vương cứ tùy ý." Cố Nam thu cuộn trúc giản, cuốn này đã được giảng giải kỹ lưỡng, không còn chỗ nào không hiểu.
Tần Vương cầm tách trà, trong ngày lạnh, chén nước trà ấm áp trong tay thật thoải mái.
Ông dường như đang cân nhắc điều gì đó.
Một lúc sau, ông nói: "Nam nhi, có phải ngươi trách ta hại chết sư phụ ngươi không?"
Dường như đã cân nhắc điều gì, nghiêm túc nói: "Cứ nói thẳng đi, bây giờ ta không tính là Tần Vương, mà tính là bác của ngươi."
Cố Nam đặt cuộn trúc giản sang một bên.
Nếu nói không trách thì không thể, nếu không phải Tần Vương quyết tâm bắc tiến thì Bạch Khởi sẽ không phải đi đến bước này.
"Cuối cùng vẫn là lựa chọn của sư phụ, không thể trách ai khác." Cố Nam thở dài.
Không chết vì tự sát trên con đường phong tước nhờ công cao hơn vua đã tốt lắm rồi.
Thiếu niên mới hơn hai mươi tuổi này lại khiến Tần Vương có cảm giác như đang nói chuyện với một người cùng tuổi.
Tâm tính và tài học đều xuất sắc, Tần Vương đánh giá Cố Nam, tiếc rằng không còn sự nhiệt huyết của tuổi trẻ.
Thực ra, sau khi Bạch Khởi chết, Cố Nam muốn rời khỏi nước Tần, đi du lịch khắp nơi.
Nhưng vì đã hứa với Bạch Khởi, sẽ ngắm nhìn thời đại thái bình nên cuối cùng Cố Nam vẫn chọn ở lại nước Tần, nơi mà sư phụ cô đã chiến đấu cả đời.
Cô biết không lâu sau, sẽ xuất hiện một người có thể quét sạch sáu quốc.
Người đó tên là Doanh Chính.
"Nam nhi, ta muốn ngươi làm tướng quân thống lĩnh một đội cấm quân." Tần Vương uống trà, đột nhiên nói.
Thống lĩnh cấm quân không phải là chức quan lớn, nhưng làm tướng quân cấm vệ cần phải thường xuyên ở bên Tần Vương.
Như vậy ông sẽ dễ xem xét, Cố Nam có thể dùng được hay không.
Cố Nam nhíu mày: "Đại vương, trong thời gian để tang ba năm không thể làm quan được."
"Ta muốn dùng ngươi, mặc kệ những lễ nghi tầm thường đó đi.” Tần Vương cười: "Thế này đi, ta tạm không cho ngươi quân chức, coi như giúp ta huấn luyện một đội cấm quân.
Được chứ?"
Nói xong, Tần Vương hạ giọng: "Ngươi thấy đấy, phủ này cũng không còn nhiều tài sản, việc ăn ở đi lại, nếu không có tiền thì không làm được gì."
Nghe lời Tần Vương nói, Cố Nam cảm thấy bất đắc dĩ, cô mới nhận ra phủ Vũ An Quân dường như đã hết tiền rồi.
***
Tiểu Lục chỉnh lại áo khoác cho Cố Nam, cô mặc một bộ giáp màu xám trắng, bây giờ vẫn trong thời gian để tang, đây là bộ giáp mà Tần Vương đặc biệt gửi tới.
Nói áo trắng là áo tang, dù là thường phục hay chiến giáp cũng thế.
Với quan điểm như vậy, Cố Nam tất nhiên không có gì để nói, nhưng đã được đưa tới nên không mặc cũng không phải.
Cô vẫn đồng ý với quyết định của Tần Vương, dù sao người ta quyền cao chức trọng, chủ yếu là cho cô tiền.
Phủ Vũ An Quân vốn không nên nghèo như vậy, nhưng phần lớn lương của Bạch Khởi đều để làm văn thư cho phủ, sách thời này đều là bản chép tay, mỗi cuốn đều là giá trên trời.
Bạch Khởi khi còn sống, dưới quyền có hộ ăn hộ mặc nên không lo chuyện không có cơm ăn, nhưng sau khi Bạch Khởi qua đời, thì các hộ đất của ông đã bị Tần Vương thu lại.
Đây cũng là quy định, dù sao Cố Nam không phải quan chức, không có tước vị, sao có thể giữ các hộ đất của đất nước được.
Thế là phủ Vũ An Quân trở thành cái vỏ rỗng, lương thực và tài sản còn lại cũng chỉ còn một ít, chẳng bao lâu nữa thật sự không còn gì để ăn.
Cố Nam liếc nhìn, phát hiện tiểu Lục đứng sau lưng, ánh mắt có phần u sầu.
“Sao thế?” Cố Nam buộc dây lưng, nghiêng đầu nhìn tiểu Lục.
“Nhìn em như người mất hồn ấy.
Chẳng lẽ đã để ý đến chàng trai nào rồi sao?”
“Cô nương đừng nói lung tung.” Tiểu Lục đỏ mặt, lơ đãng kéo thẳng áo choàng của Cố Nam: “Em chỉ nghĩ rằng, cô nương cuối cùng thật sự đã gia nhập quân đội rồi.”
Tiểu Lục cũng biết Cố Nam định làm gì, Cố Nam đã nói với cô ấy.
Dù không có chức quan chính thức nhưng có thực quyền, giúp Tần Vương huấn luyện ba trăm cấm vệ, hưởng lương quân hầu (tướng nghìn người).
Đồng thời ba trăm cấm vệ này không chịu sự quản lý của vệ úy, trực thuộc Tần Vương.
Đối với Cố Nam thì điều kiện này có thể nói là tốt đến không tưởng.
Có lẽ Tần Vương đã theo ý của Bạch Khởi, ngầm chăm sóc Cố Nam và Bạch Trọng, đồng thời cũng có ý thử thách Cố Nam.
Xét như vậy, Cố Nam cũng thật sự trở thành một người trong quân đội.
Cố Nam khẽ cười: “Sao, ta gia nhập quân đội làm em không vui à?”
“Không.” Tiểu Lục cúi đầu: “Chỉ là, tiểu Lục biết nhiều người trong quân đội, đa phần đều không có kết cục tốt.”
Tiểu Lục nói không nên lời.
Trong mắt cô ấy, người như lão gia và cô nương nên sống một đời bình yên.
Cố Nam hiểu tiểu Lục muốn nói gì, đưa tay gõ nhẹ vào mũi tiểu Lục.
“Đừng nghĩ linh tinh, ta chỉ đi huấn luyện binh lính, không có chuyện gì đâu.”
Nói rồi chỉnh lại cổ áo của mình.
“Được rồi, đừng nghĩ lung tung nữa, ta đi trước đây.”
Ngục thành Hàm Dương ở Đông thành, sau cải cách Thương Ưởng, Tần quốc chủ yếu áp dụng học thuyết Pháp gia để trị quốc.
Ngục lớn và hình phạt nghiêm khắc, điều này khiến ngục ở Tần quốc trở thành công cụ trị quốc hiệu quả.
Chỉ cần phạm một việc nhỏ cũng có thể vào ngục, ngục lớn đến mức khó tả.
Ngoài ngục, có một người mặc áo giáp trắng cưỡi ngựa đen chầm chậm đi tới, trông rất nổi bật.
Ngay cả vệ binh đứng ngoài cổng cũng không tự chủ mà nhìn thêm hai lần.
Người đó mặc áo giáp trắng, không phải màu bạc sáng chói mà là màu xám trắng như bị phủ bụi.
Áo giáp trắng này mang đến cảm giác rất kỳ lạ, như áo tang nhưng mặc trên người này lại rất uy phong.
Mũ trên đầu người đó có mặt nạ đồng hình thú, không rõ diện mạo, răng nanh dữ tợn.
Người đó cưỡi ngựa đen có một vết sẹo trên mắt, trông rất dữ tợn.
“Người đến xin dừng lại!”
Đến khi người đó đến trước cổng cung, hai vệ binh mới phản ứng bước lên một bước.
Cố Nam giữ dây cương, nhảy xuống khỏi lưng ngựa.
“Xuất trình thông lệnh.”
Cô khẽ gật đầu, lấy ra lệnh bài từ thắt lưng mà Tần Vương đưa cho cô một lần với áo giáp.
Vệ binh quét mắt qua lệnh bài, chắp tay: “Lang quân xin đợi chút, chúng ta còn phải thông báo.”
Cố Nam mặc trang phục tướng quân, vệ binh vô thức coi cô là nam nhân.
“Không sao, chỉ là thủ tục thôi.”
Giọng nói người này sao lạ vậy?
Vệ binh không nghĩ nhiều, nhưng cũng không thể nghĩ nhiều, việc của cấp trên nghĩ nhiều quá không tốt.
Quay người vào ngục thông báo, một lúc sau mới ra ngoài.
“Xin lỗi lang quân, đã làm mất thời gian của ngài rồi, đã thông báo xong, xin mời vào.”
Vệ binh chắn trước mặt Cố Nam cũng tránh ra.
“Cảm ơn.” Cố Nam cất lệnh bài dắt ngựa đi vào.
Dẫn Cố Nam đi xa rồi, vệ binh liếc nhìn người kia.
“Áo bào trắng tiểu tướng quân mặc sao ta thấy không đúng, rất ít thấy tướng quân nào mặc áo bào trắng.”
“Ta thấy giọng của hắn cũng không đúng, như là giọng nữ.”
“Nữ nhân? Không thể nào, làm gì có nữ nhân làm tướng quân.”
“Tướng quân đến đây cũng là chuyện lạ.”
“Dạo này chuyện lạ nhiều ghê.”
“Đúng vậy.”
Hai vệ binh dựa vào tường, khi không có ai thì tranh thủ nghỉ ngơi, đó là phong cách của vệ binh, người ngoài không hiểu được.
Cố Nam bước vào ngục, cũng như mọi ngục khác, nơi này luôn mang lại cảm giác lạnh lẽo ẩm ướt, còn có một mùi khó tả.
Thực ra bên trong khá khô ráo.
Một viên quan ngục tiến tới chào Cố Nam: “Không biết tướng quân đến, chậm trễ tiếp đón, không biết tướng quân đến đây có việc gì không?”
Trong thời chiến, chức tướng quân thường có địa vị cao hơn, dù là quan văn cùng cấp cũng thấp hơn một bậc.
Nên quan ngục đã quen, thấy người mặc áo giáp tướng quân, đều chào trước, không bao giờ sai cả.
Cố Nam lấy ra một văn thư đưa cho ngục quan: “Tại hạ phụng mệnh đến đây trích ba trăm tử tù.”
Trích ba trăm tử tù?
Ngục quan ngẩn ra, việc này là sao?
Nhận lấy văn thư, quả thực là công văn, nhưng ngục quan vẫn có phần do dự.
“Việc này, tướng quân ngài đến gấp gáp, ba trăm tử tù không ít, không biết phía trên…”
Ngục quan chỉ lên, coi như ám chỉ Cố Nam.
“À, ngươi không cần lo lắng.” Cố Nam vẫy tay: “Đây là công văn chính thức, đình úy đã thông báo rồi.”
“Xin tiên sinh đưa cho ta xem các án thư của tử tù, ta sẽ chọn người.”
Thực tế, dù không thông báo gì, nhưng nếu Tần Vương cần người thì đình úy không dám không cho?
“Vậy à.” Ngục quan cười gượng, coi như yên tâm phần nào: “Hạ quan biết rồi, xin mời tướng quân theo ta.”
Trích ba trăm tử tù, yêu cầu của Tần Vương, đội cấm vệ mà ông giao cho Cố Nam huấn luyện là dùng ba trăm người này.
***
Trong cung điện vang lên tiếng bước chân vội vã, một kỵ vệ mặc giáp đen cầm một văn thư, bước vào đại điện.
Tần Vương đang xem xét chính sự, cảm nhận được kỵ vệ tiến vào nhưng không tỏ ra ngạc nhiên.
Không ngẩng đầu lên, tay cầm bút viết.
"Đại vương." Kỵ vệ bước nhanh đến trước mặt Tần Vương, quỳ xuống.
"Ừm." Tần Vương nhướng mày: "Chuyện ta bảo ngươi chú ý thế nào rồi?"
Cúi đầu đưa trúc giản đến trước mặt Tần Vương, kỵ vệ nói.
"Cố cô nương đã đến đại lao trích ra ba trăm tử tù."
"Trong đó xem xét án thư của tử tù, ba trăm tử tù đều phạm tội giết người."
"Ba trăm kẻ giết người?" Tần Vương ngẩn ra, nhếch mép cười: "Cố Nam đang nghĩ gì, những kẻ hung ác này nàng có quản nổi không?"
"Thôi, dọn trống ba trăm doanh trại bên phải cung, cô nương này càng ngày càng thú vị."
Tần Vương vẫy tay với kỵ vệ.
Kỵ vệ lập tức gật đầu rút lui.
Chỉ bảo cô trích tù, cô lại đưa ta ba trăm tử tù?
Làm việc quyết đoán, có vài phần phong cách của sư phụ cô, nhưng không biết cô ấy đã học được bao nhiêu về binh pháp?
Tần Vương cười lắc đầu, không nghĩ thêm, cúi đầu lấy ra quyển sách tiếp theo ra.
***
Từng người mặc áo tù bị dây thừng dày trói chặt, vài binh sĩ áp giải họ vào sân.
Một doanh trại nhỏ bên phải cung, so với các doanh trại có hàng ngàn người thì doanh trại ba trăm người này thật không đáng kể.
Tù nhân bị đẩy vào giữa sân.
Theo lệnh trên, binh sĩ mở trói cho họ rồi rời đi.
Ba trăm kẻ sát nhân bị thả ở đây, không ai quản lý, binh sĩ cũng cảm thấy rùng mình, dù có chuyện gì xảy ra họ cũng không ngạc nhiên, mở trói xong là vội vã rời doanh trại ngay.
Trên sân lát sỏi, ba trăm tử tù nhìn nhau.
Xung quanh không một bóng người, họ bị thả ở đây nghĩa là gì?
"Này, ở đây không có ai, chúng ta không bị trói, chi bằng chúng ta chạy đi?"
Một người trẻ tuổi nói đầu tiên nhìn quanh, dường như muốn tìm người cùng chạy trốn.
"Muốn chạy thì cứ chạy đi." Một người trung niên tầm ba, bốn mươi tuổi bên cạnh nhíu mày.
"Đừng nhìn nơi này không có ai canh giữ, chúng ta là tử tù, ngoài cửa có thể có một đội quân lính, nếu bị bắt lại thì cùng lắm là tội chết, nhưng không chỉ đơn giản là chém đầu đâu."
Người xung quanh nghe suy đoán của ông ta thì rùng mình, chém đầu chỉ là một vết sẹo to bằng cái bát, một nhát là xong, những người này đều là kẻ liều mạng nên không ai sợ.
Nhưng nếu là những hình phạt khác: xé xác, ngũ hình.
Nghĩ đến thôi cũng đủ rợn người.
"Vậy nói xem, phải làm sao đây?" Một người hỏi.
"Chờ." Người trung niên chỉ nói một chữ, nhắm mắt lại.
Không ai nói thêm gì về chuyện chạy trốn, im lặng.
Nắng lên đỉnh đầu, nhưng thời tiết cuối năm nên không ai cảm thấy nóng.
Ba trăm người ngồi bệt trên đất, không ai biết tại sao mình bị đưa ra khỏi ngục tử tù, nhưng hiểu rõ tình hình nên họ cũng không nói gì thêm.
Cùng lắm là trích tội, chết sớm hay chết muộn cũng đều là chết, chết trước còn tốt hơn chờ chết, họ hiểu cảm giác này, cũng dễ dàng chấp nhận.
Ngồi chờ hơn một canh giờ, cho đến khi họ thấy một bóng người từ cửa doanh trại chậm rãi bước tới.
Người đó mặc trang phục tướng quân màu xám trắng, áo choàng trắng nhẹ nhàng lay động theo bước chân, trên mặt mang mặt nạ đồng xanh, tay cầm một cây trường thương dài đáng sợ.
Áo bào trắng?
Tử tù ngồi trên sân trường nhếch mép, tướng quân mặc áo bào trắng chỉ có thể là những thiếu niên trẻ tuổi, có lẽ là chưa từng thấy người chết.
Ai có chút kiến thức đều biết, mặc áo bào trắng ra chiến trường chẳng khác nào tự tìm chết.
Chưa kể, mũi tên, lưỡi đao chắc chắn đều nhắm vào ngươi.
Không vì gì khác, chỉ vì ngươi quá nổi bật.
Vài tên từng làm mã tặc, nhìn cây trường thương dài trong tay người đó, càng cười khinh bỉ, đùa sao, cây trường thương dài như thế, có thể sử dụng trên lưng ngựa được là tài giỏi rồi.
Điều duy nhất làm họ thấy kỳ lạ là áo bào trắng này lại có vẻ u ám, không phải màu bạc sáng mà là một màu trắng tang.
Vị tiểu tướng chậm rãi bước tới, bên cạnh dắt một con ngựa đen, cuối cùng đứng trước mặt ba trăm tử tù.
Cố Nam nhìn lướt qua đám người trước mặt, ai cũng mang vẻ mặt dữ tợn, luật pháp Tần Quốc nghiêm khắc nhưng thực tế cũng có chỗ sáng suốt.
Tội giết người ở Tần Quốc chia làm hai loại: cố ý và vô ý, giết người vô ý không bị tử hình.
Ngươi ngồi ở đây rõ ràng không phải là người tốt.
Cố Nam đơn giản nói: "Xem ra đủ người rồi."
Không ngoài dự đoán, giọng vị tướng quân này nghe như giọng của người trẻ lại mang vài phần nữ tính.
Ngay lập tức đám tử tù cười rộ lên.
Tiểu tướng quân này giả vờ trước mặt họ, họ không sợ vì đã là người sắp chết, ngoài những hình phạt phi nhân tính thì chẳng có gì phải lo.
Với một tiểu tướng quân như vậy, họ tất nhiên không thèm sợ hãi.
"Haha, tiểu tướng quân, giọng ngươi nghe như giọng nữ nhân vậy?" Một gã to lớn vỗ đùi, cười lớn.
"Cai sữa chưa?" Một người nhếch mép, chế giễu nhìn Cố Nam: "Giọng này nghe còn ngọt ngào? Hử, đeo mặt nạ như thế, không biết còn tưởng ngươi là nữ."
"Tiểu tướng quân, chúng ta ở đây đều có vài mạng người trong tay, khuyên ngươi nên gọi người lớn ra đây đi."
Cố Nam đứng yên lặng, đợi họ cười xong, tiếng cười dần lắng xuống.
Nhìn xung quanh rồi gật đầu.
Sau đó đưa tay lên từ từ tháo mặt nạ xuống.
Vẻ mặt nàng bình thản.
"Ta đúng là nữ nhân."
Nhìn nữ tử trước mắt sau khi tháo mặt nạ đồng xanh, dung mạo thanh tú lộ ra.
Lần này đến lượt đám tử tù câm lặng, từng người một trố mắt nhìn Cố Nam.
Nữ tử làm tướng quân, họ chưa từng thấy bao giờ.
Vừa rồi đa phần chỉ là trêu đùa, ai ngờ đây thực sự là một nữ tử.
Hơn nữa, khí thế của nữ tử trước mắt toát ra đè nặng lên mỗi tử tù, khiến họ hơi khó thở, nuốt nước bọt.
Vẻ mặt bình thản và sát ý kia đều nói rõ với họ rằng, đây tuyệt đối không phải là một kẻ non nớt không hiểu chuyện.
Mà là một chiến tướng thực sự trên sa trường..