Nếu binh lính thực sự không sợ sống chết thì sức mạnh bùng phát của quân đội đó rất khủng khiếp, thậm chí có thể bù đắp chênh lệch trọng thương.
Dùng bộ binh để chống lại kỵ binh cũng không phải không thể.
Ví dụ này đã từng diễn ra trước mặt Cố Nam.
Trận Trường Bình, những binh lính quân Triệu như hổ sói đã chặn đứng thiết kỵ của quân Tần, là nhờ vào tinh thần này.
Chỉ với ba trăm ngàn tàn quân đã kéo quân Tần vào thế cân bằng.
Đây cũng là lý do tại sao Tần Vương cho phép Cố Nam chọn ba trăm tù nhân nhưng cô lại chọn ba trăm tử tù.
Đưa vào chỗ chết để tìm đường sống.
Những người này vốn đã ở vào con đường cùng, không còn đường lui tất nhiên sẽ tiến tới không sợ chết.
Nhưng chỉ không sợ chết thôi vẫn chưa đủ.
Vẫn là quân Triệu làm ví dụ, quân Triệu khó phá vì họ đã ở thế cùng đường, không còn cách nào tệ hơn, nên cứ thỏa sức mà làm.
Nhưng nếu quân đội của nước Triệu không chiến đấu rời rạc mà có sự kết hợp chặt chẽ, tuân lệnh nghiêm chỉnh, phối hợp mà chiến đấu thì quân Tần có thể sẽ gặp tổn thất lớn hơn nữa.
Tất nhiên, điều này rất khó thực hiện, vì quân Triệu có tới hàng chục vạn người, trong thời cổ đại việc truyền tin không thuận tiện, chỉ muốn điều quân thôi cũng đã rất khó khăn, chưa nói đến những mệnh lệnh nhỏ nhặt.
Đảm bảo mọi người nhận được lệnh rút lui thôi đã rất khó khăn rồi.
May thay, Cố Nam chỉ có ba trăm người.
Dù vậy, cô vẫn phải vận nội lực để nói mới đảm bảo mọi người nghe thấy.
“Cấm vệ quân không phải là quân đội bình thường, chúng ta còn là thuộc hạ trực tiếp của Tần Vương.
Cá nhân dũng mãnh không thể thiếu, nhưng các ngươi cũng phải hiểu, một người dũng mãnh có thể không địch nổi trăm người, nhưng ba trăm người dũng mãnh thì có thể địch nổi hàng vạn ngươi.”
“Chúng ta hiểu rồi, vậy ý của tướng quân là chúng ta phải vừa dũng mãnh vừa tuân lệnh.” Một binh sĩ trong ba trăm người nói.
“Đúng.” Cố Nam nhìn ba trăm người, cô nhướn mày.
“Các ngươi đều là tử tù, dù được ta chọn ra nhưng trong cấm quân này, những việc sau này các ngươi làm chắc chắn không trong sạch và đều là những việc nguy hiểm.”
“Nói là chín chết một sống thì có lẽ vẫn còn nhẹ.”
Nói rồi, cô thở dài.
“Ta cũng khuyên các ngươi một câu, nếu muốn chết thoải mái thì vẫn nên quay lại ngục của các ngươi thì hơn.”
“Nơi này, dù sống cũng không thoải mái hơn trong ngục.”
Ba trăm cấm vệ quân thuộc hạ trực tiếp của Tần Vương, nếu không luyện thành còn đỡ.
Một khi thực sự luyện thành, sẽ bị Tần Vương dùng vào việc gì, không cần nghĩ cũng biết.
Cố Nam không nói dối, nếu thực sự làm cấm vệ quân, thì nơi này tuyệt đối không bằng tử ngục.
Sẽ sống không bằng chết.
Ba trăm người cứ nhìn chằm chằm vào Cố Nam, cho đến khi có một người bật cười.
“Hahaha, tướng quân, đừng coi thường chúng ta.” Đó là một đại hán, nhưng hắn cười nhẹ nhàng: “Chúng ta đã là người đi đến đường cùng, còn gì phải sợ chứ?”
“Có gì phải sợ chứ, chỉ là một mạng thôi mà.”
Một câu nói xong, ba trăm tử tù đều cười, tiếng cười vang dội hào sảng.
“Đúng vậy, chỉ là một mạng thôi mà!”
Cố Nam nhìn họ cười, cũng cười theo.
Không biết cười vì cái gì, một lúc lâu cô nhắm mắt lại.
“Cố Nam ta cũng hứa với các ngươi, vẫn là điều đã nói trước đó.
Chỉ cần các ngươi lập được công lao rõ ràng, ta chắc chắn sẽ giúp các ngươi lấy lại thân phận lương dân, trở về gặp người thân.”
Mọi người đều hiểu, đến lúc đó, họ khó lòng rời khỏi doanh trại này.
Dù sống không bằng chết, nhưng nhiều người thực ra chỉ muốn về nhìn một lần.
Xem họ sống ra sao, xem họ còn ở đó không.
“Vâng, cảm ơn tướng quân!”
*
“Nhanh lên! Nhanh hơn nữa! Nôn khan ở đó làm gì!? Là do ta trưa nay không cho các ngươi ăn sao! Chạy lên!”
Cố Nam vắt chân, ngồi trên tảng đá, nhìn binh lính đang chạy thở không ra hơi, tay cầm một quyển trúc giản.
Thời này không có nhiều trò tiêu khiển, thú vui duy nhất của Cố Nam chỉ còn là đọc sách và luyện võ, bên mình thường mang theo một cuốn sách.
Đợi đến khi tất cả binh lính chạy qua vạch đích.
Tất cả đều ngã lăn ra đất, thở hổn hển, lưỡi lè ra ngoài, không muốn động đậy dù chỉ một ngón tay.
“Các ngươi nhìn xem, ai nấy đều yếu xìu, có còn ra dáng gì của cấm quân nữa không?”
Cố Nam ngồi xếp bằng, cầm cuộn trúc giản trong tay.
Cô lắc đầu, rõ ràng không hài lòng.
“Chạy mới có ba mươi vòng mà các ngươi đã mất hơn một canh giờ rồi.”
Không ai đáp lại, cũng không có sức mà đáp, tất cả đều chỉ lo thở dốc.
Ánh mắt họ đều dồn vào cuộn trúc giản trong tay Cố Nam.
Một người hỏi: “Tướng quân biết chữ sao?”
“Tất nhiên, sao thế?” Cố Nam hơi nghi ngờ, tướng quân sao lại không biết chữ cơ chứ.
Thực ra cô không biết, nhiều tướng quân thật sự không biết chữ, quân ký và sách lược đều do văn quan đi theo quân đội viết.
Thời này, người biết đọc sách thật sự rất ít.
Binh sĩ nuốt nước bọt, cười nghiêng đầu: “Không có gì.”
“Tướng quân đúng là nữ nhân đỉnh nhất ta từng gặp, không chỉ dũng mãnh mà còn biết làm văn.”
“Đúng vậy, thật hiếm thấy.”
“Hiếm thấy gì, cả đại Tần này, ta đoán cũng không tìm ra được người thứ hai.”
“Được rồi, được rồi.” Cố Nam đen mặt lại, cắt ngang những lời nịnh nọt của họ: “Có sức nói chuyện như thế chẳng thà các ngươi thở nhiều hơn chút.”
Những binh sĩ nằm trên đất, nở nụ cười, binh sĩ đầu tiên mong đợi hỏi: “Tướng quân, ngài kể cho chúng ta nghe xem ngài đọc cái gì đi?”
Nói xong, ánh mắt của nhiều người đều dồn lại, rõ ràng trong thời đại văn hóa khép kín này, nhiều người cả đời có lẽ không nhìn thấy một cuốn sách.
“Cũng được.” Cố Nam sờ mũi, cúi đầu nhìn cuốn sách trong tay: “Cuốn sách này hơi nhạt nhẽo, chi bằng ta kể cho các ngươi vài câu chuyện.”
“Tốt quá.”
“Rất hay, rất hay.”
Nhìn đám người ồn ào, Cố Nam bất đắc dĩ bĩu môi, mỉm cười đánh nhẹ vào cuộn trúc giản trong tay.
Đường đường là một tướng quân, nhưng lại giống như một người kể chuyện.
Ngồi trước một đám binh sĩ nằm lộn xộn.
“Kể rằng, từng có một quốc gia, tên là Đại Minh.
Trong nước này có một cơ quan quân sự, chuyên trợ giúp việc vua, gọi là: Cẩm Y Vệ!”
***
Cố Nam kể rất lâu, cũng không biết là đã đến lúc nào, chỉ biết trời đã gần tối mới ngừng lại.
Từ sự khởi đầu huy hoàng của Cẩm Y Vệ đến khi nó lụi tàn, cũng được kể lại một cách sống động.
Từ việc nắm giữ mọi chuyện trong thiên hạ, khí phách bao la, tiếc rằng cuối cùng cũng chỉ là công cụ bẩn thỉu của triều đình, đến khi không còn hữu dụng cũng là cành khô cần phải chặt bỏ.
Binh sĩ trên sân tập nghe đến mê mẩn.
“Cẩm Y Vệ!”
Một người giơ tay, nhìn vào lòng bàn tay mình, mỉm cười chua xót.
“Dù có làm chó săn của triều đình cũng phải làm đến mức đó mới là anh hùng!”
“Anh hùng gì chứ?” Một người khác mắng: “Ngươi cũng nói là chó săn, chỉ là kẻ mưu sinh thôi.”
“Mắng hay lắm, nhưng chúng ta sau này chẳng phải cũng sẽ như thế sao?”
Cố Nam thu cuốn sách trong tay lại, khẽ ngắt lời họ: “Đều là người sống bằng mạng, nào có khác gì, binh sĩ trên sa trường, cấm quân trong cung, có ai không phải là binh khí của triều đình đâu?”
Nói rồi, cô cười: “Các ngươi, ta đều là hạ nhân, có thể sống sót trong thời loạn thế này đã là may mắn rồi.”
“Sống sót ư?”
Binh sĩ nằm trên đất, muốn sống sót trong thời thế ăn thịt người không nhả xương này?
Sao có thể dễ dàng như vậy?
Đêm rất yên tĩnh, Cố Nam ngồi trên tảng đá nhìn đám tử tù nằm xung quanh.
Cô lại nghĩ đến quân Triệu liều mạng trên chiến trường, và cánh tay dính bùn tuyết chưa được chôn vùi kia.
Lại ngẩng đầu nhìn ánh trăng khuyết lạnh lẽo, lần đầu tiên cô thực sự mong đợi điều mà sư phụ đã cầu nguyện cả đời.
Đánh cược tính mạng, lấy thân làm vật hy sinh mới giành được một tia hy vọng mỏng manh.
Mây đen bên trăng bị xua tan, gió nhẹ cuốn bay tang phục bên trong áo giáp của Cố Nam.
Ba tháng sau đó, có thể nói là ba tháng mà ba trăm binh sĩ không muốn nhớ lại nhất, Cố Nam sắp xếp cho họ những đợt huấn luyện chưa từng nghe đến.
Kỹ năng đánh vũ khí, kỹ năng đánh tay không, hành quân dài ngày, chỉnh đốn đội hình, rèn luyện thể lực, tất cả đều là cơ bản.
Cố Nam dạy cho họ một bộ kiếm pháp giản hóa từ Quỷ Cốc kiếm thuật mà cô tự điều chỉnh, và một bộ thương pháp giản hóa mà Bạch Khởi dạy cho cô.
Cuối cùng là một bộ kỹ thuật thổ nạp đơn giản.
Dù họ đều đã ngoài hai mươi, người già nhất thậm chí đã bốn mươi, kinh mạch cứng nhắc, việc tu luyện nội lực khó mà đạt thành tựu.
Nhưng luyện được một hai phần nội khí thì vẫn được.
Hai thứ này có thể rất đơn giản, nhưng đối với người bình dân thời này thì vốn không thể tiếp xúc được.
Khi nhận được võ học, tâm trạng của mọi người rất phức tạp.
Nghèo văn giàu võ, giá trị của một cuốn sách đã khó mà ước lượng, huống chi là một bộ võ học?
Những thứ này luôn là bí mật trong gia đình, sao có thể dạy cho những binh sĩ xuất thân từ tử tù cơ chứ.
Quan trọng nhất là một bộ võ học đơn giản có thể là mạng sống thứ hai của họ trên chiến trường tương lai.
Ân cứu mạng như cha mẹ tái sinh, với Cố Nam có lẽ không là gì, nhưng với những người cổ đại trọng tình nghĩa thì ân tình của tướng quân này cả đời họ khó mà trả hết.
Đều là những người thô lỗ, miệng lưỡi cũng không thể nói gì chỉ có thể cắm đầu khổ luyện trên sân tập.
Đã là chó săn của triều đình, họ phải trở thành Cẩm Y Vệ, để tướng quân của họ trở thành Cẩm Y Vạn Hộ Hầu.
Đã là tháng ba của năm thứ hai.
Tháng ba năm trước, Cố Nam còn vừa trở về từ Trường Bình với Bạch Khởi.
Cố Nam cưỡi Hắc Ca đứng trước phủ Vũ An Quân.
Con phố lạnh lẽo, trước cửa được quét dọn rất sạch sẽ, chắc là lão Liên thường xuyên quét dọn.
Đã ba tháng vì bận rộn huấn luyện trong quân, Cố Nam khó có thể về nhà, không biết người nhà sống thế nào rồi.
Hắc Ca nhảy nhót xung quanh, những ngày trong quân làm nó buồn chán, không ai dẫn nó đi dạo, nó sắp ốm vì buồn chán, thực sự muốn về nhà rồi.
Cố Nam cười, vỗ nhẹ vào cổ Hắc Ca rồi nhảy xuống khỏi lưng nó.
Cô bước lên phía trước và gõ cửa.
Nghĩ rằng người ra mở cửa chắc chắn là lão Liên, vì phòng của ông ấy nằm ngay cạnh cổng.
Cánh cửa từ từ mở ra, Cố Nam ngẩn người.
Đứng trước cửa lại là một thiếu niên khoảng bảy tám tuổi.
Tóc đen không buộc, không dài lắm, ít nhất là một bên dùng một dây buộc lại sau đầu.
Biểu cảm trên gương mặt cậu ấy có phần lạnh lùng, không giống biểu cảm của một thiếu niên, đôi mắt lại mang chút gì đó khá quen.
Thứ gọi là kiếm ý, cô cũng là người luyện kiếm, vừa nhìn đã nhận ra thiếu niên trước mắt có nội lực, hơn nữa kiếm thuật cũng không tệ.
Ánh mắt cô rơi xuống tay cậu, thấy có vết chai của người luyện kiếm, Cố Nam cũng có nên biết rất rõ ràng.
Thiếu niên đứng trước cô, chỉ cảm thấy bị Cố Nam nhìn một cái như thể bị nhìn thấu toàn thân, cả người chợt ớn lạnh.
Điều này cũng không lạ, nội lực của Bạch Khởi quá mạnh mẽ, cô chỉ là người mới học, luôn không kiểm soát được, toàn thân luôn mang cảm giác sắc bén.
Người không đủ thực lực nhìn cô sẽ cảm thấy áp lực, thậm chí muốn rút kiếm phản kháng ngay lập tức.
Người có thực lực cao nhìn cô thì sẽ cảm thấy cô quá bá đạo.
Cố Nam thu lại khí thế, trong lòng hơi nghi hoặc, từ khi nào mà nhà mình lại có thêm một thiếu niên không quen biết thế này.
Nhưng cô cũng không quá lo lắng, dù sao cũng chỉ là một thiếu niên, thực lực bình thường, có lẽ còn không bằng lão Liên.
Cô cúi đầu nhìn cậu rồi mỉm cười: "Tiểu huynh đệ, ngươi là ai thế?”
Thiếu niên trước mặt hơi lúng túng, rõ ràng không quen bị Cố Nam nhìn chằm chằm như vậy.
Cậu gật đầu, bình thản nói: "Cái Nhiếp.
Ta cũng là khách của gia đình này, nhưng không có chủ nhân nên ở lại đây."
Khách?
Cố Nam ngẩn người, phủ Vũ An Quân mà cũng có khách sao?
Cháu của Vương Tiễn hay Mông Vũ thế?
Cô nhướng mày, mặt nở một nụ cười thật sự: "Người lớn trong nhà ngươi là ai?"
Cái Nhiếp suy nghĩ một chút, dường như đang cân nhắc có nên nói với Cố Nam không, tuổi còn nhỏ mà đã biết xử lý tùy tình huống, thực sự có hơi thú vị.
Cố Nam không vội chờ Cái Nhiếp trả lời, lúc này lão Liên đã bước ra.
"Tiểu thư?" Khuôn mặt già nua của lão Liên lộ ra nụ cười hiếm thấy.
"Người đã về sao không vào nhà, Quỷ Cốc tiên sinh dẫn hai đệ tử đến thăm, vốn muốn đến quân doanh thông báo với tiểu thư nhưng Quỷ Cốc tiên sinh nói rằng đã là công việc thì không nên quấy rầy, nên chờ người về."
***
“Lão Quỷ, không ngờ ngươi lại đến.” Cố Nam cười ngồi đối diện với Quỷ Cốc Tử.
Bên cạnh Quỷ Cốc Tử có hai đứa trẻ đang đứng, một là Cái Nhiếp vừa mở cửa cho cô, một người khác trông hơi quen nhưng cô không nhớ ra.
Nhìn vẻ mặt của cậu ta, dường như hơi không yên.
Cố Nam rót thêm một chén trà cho Quỷ Cốc Tử: “Nơi này đã trở nên lạnh lẽo không ít.”
Có thể gặp lại vị trưởng bối quen thuộc này cô thấy rất vui, ít nhất trong thời chiến quốc này, người có thể khiến cô cảm thấy thân thiết có lẽ chỉ có người trước mặt.
“Lâu ngày không gặp, ngươi vẫn nghịch ngợm như vậy, lãi già Bạch Khởi đó chỉ lo dạy ngươi binh pháp võ nghệ, không biết vứt lễ nghi đi đâu hết rồi.”
Quỷ Cốc Tử cười mắng, cầm chén trà thực ra chỉ là nước lạnh, uống một ngụm.
Đặt chén xuống bàn, thu lại nụ cười hỏi với vẻ nghiêm trọng: “Lão Bạch đã đi rồi sao?”
“Phải.” Cố Nam cười gật đầu, trong mắt lại hơi u ám.
“Ừ.” Quỷ Cốc Tử đánh giá Cố Nam từ đầu đến chân, nội lực dồi dào trong cơ thể cô không thể nào qua được mắt ông.
Chắc chắn lão Bạch kia đã dùng cách này để giải quyết vấn đề nội lực của cô.
Đúng là liều lĩnh, ép buộc truyền nội lực, nếu có vấn đề gì làm sao ông gánh nổi?
May mà không có chuyện gì.
Với tính cách của ông ta thì chắc cũng đã chuẩn bị chu toàn mới dám làm vậy.
Quỷ Cốc Tử nhận thấy sắc mặt Cố Nam không đúng, lắc đầu cười nói.
“Lão già đó chết vì đại nghĩa, chết như thế không cần phải nhớ nhung.”
“Không nhớ.” Cố Nam nhếch miệng, tự rót một chén nước, uống cạn: “Lão già đó chết rồi, không có ai quan ta, tự do tự tại.”
“Haha.” Quỷ Cốc Tử cười híp mắt, cũng không nói gì thêm, vẫy tay không tiếp tục đề tài này.
Ông chỉ vào hai đứa trẻ phía sau.
“Hai đứa này là đệ tử của ta, cũng tính là sư đệ của ngươi, ngươi xem chúng đều rất thông minh, tuyệt đối không thua kém ngươi.”
Ông có vẻ như muốn so sánh, không muốn đệ tử của mình thua kém Bạch Khởi.
“Cái Nhiếp, Tiểu Trang, còn không mau ra bái kiến sư tỷ mà các ngươi ngày đêm mong nhớ?”
Ngày đêm mong nhớ, mặt Cố Nam giật giật, lời này nói nghe kỳ quặc vậy chứ?
Nguyên nhân thực ra là như thế, từ khi Quỷ Cốc Tử truyền cho Cái Nhiếp và Vệ Trang về thuyết Ngũ Kiếm, đã để cho hai người họ tự ngộ ra.
Nhưng thuyết ngũ kiếm kia nói thì dễ, lúc luyện lại không dễ.
Hai người ngày đêm suy nghĩ, cảnh giới mãi không thể vượt qua được cảnh giới Lợi Kiếm, muốn Quỷ Cốc Tử giải thích, nhưng Quỷ Cốc Tử lại không nói.
Nên cuối cùng nghĩ đến Cố Nam, người sáng tạo ra nó, cho nên tất nhiên là ngày đêm mong nhớ.
Cái Nhiếp và Vệ Trang cùng bước lên cúi người bái xuống.
“Cái Nhiếp.”
“Vệ Trang.”
“Bái kiến sư tỷ.”
Cái Nhiếp bái rất gọn gàng, một động tác chuẩn mực của người cầu học, rõ ràng Quỷ Cốc Tử không bỏ sót việc dạy dỗ phẩm chất và lễ nghĩa.
Cũng không biết có phải vì có Cố Nam làm bài học thất bại.
Còn Vệ Trang thì không như vậy, lúc bái thỉnh thoảng liếc nhìn mặt Cố Nam, trong mắt mang theo sự không chắc chắn nhưng lại hơi mơ hồ.
Hôm đó ở chợ nước Tần, có một cô nương tên Cố Nam cho cậu mấy đồng tiền, nhờ đó cậu mới không chết đói.
Nhưng hôm đó mắt cậu đã hoa lên vì đói nên không nhìn rõ khuôn mặt cô nương đó, chỉ nhớ rằng cô nương đó cũng tên là Cố Nam, mặc một bộ áo xanh.
Sư tỷ trước mắt,vô cùng xinh đẹp, mặc một bộ giáp trắng xám nhưng không biết tại sao bên trong lại đệm tang phục.
Cũng gọi là Cố Nam, cũng là người nước Tần, liệu có phải là cô ấy không?
Vệ Trang lộ vẻ do dự khiến Quỷ Cốc Tử chú ý, ông nhíu mày khó hiểu.
"Tiểu Trang có chuyện muốn nói sao?"
Phải hỏi cho rõ ràng mới được.
Vệ Trang gật đầu: "Đúng vậy, ta muốn hỏi sư tỷ, có phải có một lần người đã cho một đứa trẻ vài đồng tiền trên chợ, bảo nó đi mua thức ăn không?"
Lúc cậu hơi, trong mắt có thêm vài phần mong đợi.
Cậu hy vọng là đúng, như vậy lời hứa của cậu khi đó sẽ không bị vô hiệu.
Ân tình ngày đó cậu chắc chắn phải báo đáp.
Nếu không phải là cô thì cậu sẽ tiếp tục tìm.
Chợ ư?
Cho một đứa trẻ tiền?
Cố Nam bị câu hỏi của Vệ Trang làm ngạc nhiên, suy nghĩ lại.
Cô rất ít khi đi chợ, cũng chỉ có hai ba lần, một lần là khi mua Hắc Ca.
Một lần là đi lầu Đông Trâm.
Lần cuối cùng có lẽ là đi mua đồ cho Tiểu Lục.
Những lần khác cô không bị Bạch Khởi quản thúc ở trong phủ Vũ An Quân thì cũng lén ra ngoại thành chơi.
Hai lần sau không gặp trẻ con.
Lần mua Hắc Ca.
Cố Nam trầm tư, dù sao thời gian cũng đã qua khá lâu.
Khi Vệ Trang dần dần thất vọng.
Cố Nam bất chợt đập vào lòng bàn tay.
"Ồ, nhớ ra rồi." Cố Nam nheo mắt nhìn Vệ Trang: "Ngươi là tên nhóc đã trộm tiền của ta sao!"
Đúng là cô ấy rồi.
Vệ Trang vui mừng khôn xiết, nhưng sau đó lại hơi buồn bực.
Sao cô ấy chỉ nhớ mỗi việc mình trộm tiền của cô ấy chứ.
"Đúng là ta, sư tỷ." Vệ Trang cúi đầu: "Ân tình ngày đó, Vệ Trang luôn nhớ, giờ ta vẫn còn tay trắng, sau này Vệ Trang chắc chắn sẽ báo đáp."
Biết ơn trả nghĩa, đúng là đứa trẻ tốt.
Cố Nam vỗ đầu Vệ Trang, động tác này lại khiến cậu càng thêm buồn bực.
Nam tử hán đại trượng phu, sao có thể chịu đựng sự sỉ nhục này, nhưng trước mặt là ân nhân của mình nên cậu mím môi nhịn xuống.
"Báo ơn thì không cần.
Ta mà còn phải trông chờ ngươi báo đáp ư.”
Nhưng âu cũng là một mối thiện duyên.
Quỷ Cốc Tử hiểu rõ thì mỉm cười, vuốt râu.
"Vậy thì." Chào xong hai sư đệ, Cố Nam nhìn lại Quỷ Cốc Tử.
"Lão Quỷ, lần này ngươi đến làm gì? Chẳng lẽ đến chỗ ta để ăn uống miễn phí ư?"
Quỷ Cốc Tử đang uống nước, thì bị câu nói của Cố Nam làm sặc, vỗ ngực ho sặc sụa.
Cái Nhiếp và Vệ Trang nhìn nhau với vẻ mặt kỳ lạ.
Vị sư tỷ này của mình dường như không quá nghiêm túc.
"Nếu lão phu phải đến chỗ ngươi ăn chực uống chực thì chi bằng chết quách cho xong!" Ông thổi râu phì phì: "Nếu ta muốn ăn uống thì đất nước nào cũng đều sẽ tiếp đón ta như thượng khách!"
"Đúng, đúng." Cố Nam bị Quỷ Cốc Tử lườm một cái, lập tức rụt cổ: "Ngài ghê gớm."
Quỷ Cốc Tử hừ một tiếng, thở dài, cũng biết không thể tranh luận với đồ đệ nghịch ngợm này, nếu không sẽ bị tức chết.
"Lão phu lần này đến, một là muốn ngươi gặp gỡ hai sư đệ, chỉ dạy một chút.
Hai là kiểm tra kiếm thuật của ngươi xem có bị tụt lại không.
Còn việc thứ ba!"
Nói đến đây, ông nhìn Cái Nhiếp.
"Tiểu Nhiếp, đi lấy cái đó ra đây."
Cái Nhiếp lễ phép gật đầu, quay người rời đi, không lâu sau, mang theo một cái hộp quay lại.
***
Cái Nhiếp đặt cái hộp lên bàn thấp, Cố Nam tò mò nhìn hộp, hộp dài khoảng một mét, rộng không đến mười centimet, nhìn chung hơi dài và hẹp, không biết là thứ gì.
Quỷ Cốc Tử thở dài, bất đắc dĩ nhìn Cố Nam.
"Tự mở ra xem đi."
Cố Nam nhìn cái hộp không hiểu, đưa tay đặt lên nắp hộp.
Nắp hộp mở ra, bên trong là một thanh cổ kiếm đen tuyền.
Vỏ kiếm bình thường, không có hoa văn gì, kiểu dáng cũng rất kỳ quặc, không có chuôi kiếm, không phân biệt được thân kiếm và cán kiếm.
Trông giống như một cây sắt bị nung cháy.
Điểm duy nhất nhận biết đó là kiếm là một khe hẹp giữa vỏ kiếm và cán kiếm.
Cố Nam kỳ lạ cầm thanh kiếm bình thường này, rút vỏ kiếm ra.
Khác với vỏ kiếm đen tuyền, lưỡi kiếm sáng loáng phản chiếu ánh sáng vào mắt Cố Nam.
Thân kiếm cũng không có hoa văn gì.
Chậm rãi rút kiếm, lưỡi kiếm rất mỏng, nhưng mang lại cho Cố Nam cảm giác rất vững chắc, khi thanh kiếm được rút ra thì không còn giống cây sắt nung nữa.
Sắc bén.
Cô thu kiếm lại vào vỏ, ánh sáng của kiếm lại ẩn mất, Cố Nam đặt kiếm xuống.
Gật đầu: "Kiếm tốt."
"Đúng là kiếm tốt." Quỷ Cốc Tử nói: "Kiếm này là lão phu xin từ một cố nhân.
Ở trong tay hắn cũng không có ích gì nên đã cho lão phu."
"Kiếm không chuôi, không biết niên đại, không biết chất liệu.
Lão phu đã thử rồi, nó vô cùng vững chắc, lại sắc bén."
Nói rồi ông nhìn Cố Nam: "Kiếm pháp của ngươi chú trọng một đòn chí mạng, nhanh, mạnh, chính xác, chiêu nào cũng liều mạng, gần như không có phòng thủ."
Dường như lại nhớ đến lần cuối cùng giao đấu với Cố Nam, ông cười lắc đầu: "Ngay cả việc ném kiếm tấn công ngươi cũng làm được, chỉ công không thủ, nên ta nghĩ rằng, thanh kiếm không chuôi này rất phù hợp với ngươi.
Ngươi cũng không có thanh kiếm vừa tay, lão phu đành nhường lại, tặng cho ngươi."
Cố Nam im lặng một lúc, nhìn thanh kiếm trên bàn.
Trong mắt hơi cảm động, có một người luôn nghĩ cho cô, sao lại không cảm động chứ?
Mỉm cười cầm lấy thanh sắt nung này: "Vậy thì ta không khách sáo."
Cuối cùng, cô bổ sung: "Cảm ơn."
Quỷ Cốc Tử cười vuốt râu: "Muốn nghe ngươi nói một lời cảm ơn thật không dễ dàng.
Đặt tên cho thanh kiếm này đi, sau này cùng ngươi vào sinh ra tử, phải có cái tên."
Cố Nam nhìn thanh kiếm trong tay, hơi xuất thần.
Một lúc lâu, nàng kiên định nói:
“Vậy thì cứ gọi nó là, ‘Thiêu Thiết Côn’(cây sắc cháy) đi!” (Cuối thời Chiến Quốc đã có sắt, nhưng chủ yếu là công cụ nông nghiệp.)
“Rầm.” Vệ Trang và Cái Nhiếp đang quỳ ngồi một bên đều khẽ rùng mình.
Nhưng tiếng “rầm” không phải do họ gây ra, mà là do Quỷ Cốc Tử đập tay lên bàn.
“Không được!”
“Tại sao?” Cố Nam hơi chán nản, tên của Hắc Ca không thể theo ý nàng, giờ đến kiếm này cũng không được sao? Cô không cam lòng, tiếp tục vung tay: “Rõ ràng là rất hình tượng mà.”
Tại sao chứ?
Quỷ Cốc Tử nhíu mày: “Không được là không được!”
“Ừ.” Vì Quỷ Cốc Tử kiên quyết, Cố Nam cũng đành phải nghĩ một cái tên khác.
Ngồi khoanh chân trên ghế, chống tay lên đầu gối nhíu mày.
“Nếu không, thì cứ gọi là ‘Vô Cách’ đi, dù sao cũng không có kiếm cách*.”
*Kiếm cách, biệt danh hộ thủ, kiếm, là bộ phận cấu thành quan trọng của binh khí thường dùng của Trung Quốc cổ đại - kiếm, chỉ thân kiếm và chuôi kiếm làm bộ phận hộ thủ.
Kiếm cách có bốn tác dụng lớn: công tắc xuất đao và thu đao, bảo vệ bàn tay và cổ tay khi chiến đấu, cân bằng chất tâm của đao, tượng trưng cho sự tôn vinh cao quý của địa vị xã hội.
(剑格 - Tìm kiếm Hình ảnh (bing.com))
Vô Cách.
Dù vẫn chưa hoàn toàn vừa ý nhưng đã tốt hơn nhiều so với cái tên “Thiêu thiết côn”, cũng được, dù sao cũng đã tặng cho nàng, cứ vậy đi.
Ông vung tay: “Thế thì cứ vậy đi.”
Nhưng không biết rằng sau này danh hiệu “Vô Cách” của kiếm đen sẽ được định hình như vậy.
Ừ, quả thật là nghe hay hơn “Thiêu Thiết Côn” nhiều.
Khi Cố Nam còn định nói thêm gì đó thì Quỷ Cốc Tử đột nhiên cầm thanh kiếm chỉ thẳng về phía Cố Nam.
Thanh kiếm này không nhanh nhưng khí thế rất mạnh, giống như trời đất bị gói gọn trong bao kiếm hẹp, dần dần đổ xuống theo đường kiếm.
Một kiếm, như thể xé toạc cái gì đó, vang lên tiếng nổ lớn từ vô hình.
Ngay lập tức, Cố Nam chỉ cảm thấy cơ thể bị bao phủ bởi khí lạnh, toàn bộ thế giới chỉ còn lại thanh kiếm, và nàng không có đường thoát khỏi căn phòng.
Vệ Trang và Cái Nhiếp ở bên cạnh lùi lại một bước, họ không thể chịu nổi sức mạnh của một kiếm này, ngay cả khí thế còn sót lại cũng vậy.
Nội công và ý kiếm mạnh mẽ, không phải thứ họ có thể nhìn thấu.
Trong lòng hoảng sợ, họ gần như chưa bao giờ thấy sư phụ của mình thực sự ra tay, nhưng lần này chỉ đứng bên nhìn đã đủ khiến họ không thể chống đỡ.
“Ùm!”
Một âm thanh nhẹ nhàng vang lên, sau đó một luồng ánh sáng lạnh lóe lên chiếu sáng mắt của Vệ Trang và Cái Nhiếp.
Một thanh kiếm nhanh đến mức không nhìn rõ, trong mắt chỉ còn lại một vệt ánh sáng.
Cố Nam cũng không thể chịu nổi sức mạnh này, mặc dù biết Quỷ Cốc Tử sẽ không thực sự tấn công cô, nhưng cô vẫn ra tay theo phản xạ.
Khi ra tay thì lập tức sử dụng hết sức.
Một cú đâm nhanh đến mức cực hạn, Vệ Trang và Cái Nhiếp đứng bên cạnh ngây người, chỉ trong chớp mắt, kiếm đã đánh ra mười hai nhát, là kiếm Vô Cách.
Thật đáng tiếc, mười hai nhát kiếm này đều bị sức mạnh to lớn của Quỷ Cốc Tử làm tan vỡ, chưa kịp tiếp xúc đã bị thu lại.
Cuối cùng, nhát kiếm thứ mười ba, bao kiếm của Quỷ Cốc Tử đã đến trước mặt, Cố Nam bay lùi lại, còn thanh kiếm trong tay lại không lùi mà tiến lên.
Nội công dâng trào, Cố Nam dùng toàn bộ sức lực, nhát kiếm thứ mười ba trở thành một sợi tơ trong vũ trụ to lớn của Quỷ Cốc Tử, giống như ánh sáng rơi xuống.
Mười ba nhát kiếm chỉ trong một hơi thở.
Kiếm đã nhanh đến mức khó tưởng tượng, Cái Nhiếp và Vệ Trang chỉ cảm thấy lạnh cả người, nếu mình bị rơi vào dưới những nhát kiếm như vậy có lẽ chết rồi cũng không biết.
“Choang!”
Hai thanh kiếm cuối cùng chạm nhau.
Đầu kiếm chống lại đầu bao kiếm.
Khác với sự chấn động trong dự đoán.
Cả hai cùng thu lại, chỉ phát ra một âm thanh nhẹ nhàng.
Như thể chỉ là đang múa kiếm.
Quỷ Cốc Tử mỉm cười thu kiếm lại, vừa gật đầu như hài lòng với sự thể hiện của Cố Nam.
Cũng có vẻ như vì đã giải tỏa được sự bực dọc trước đó, lòng chợt thấy thoải mái.
Cố Nam thở phào, lau mồ hôi trên trán, cô đã miễn cưỡng chặn lại được một kiếm này.
Nhìn Quỷ Cốc Tử một cách trách móc: “Quỷ lão đầu, đừng có im lặng mà ra tay, định làm ta gãy gục sao?”
Nói xong, cô lại ngồi xuống, nhớ lại kiếm vừa rồi thì có chút thất thần.
Nhớ đến điều gì đó, cô cười nói: “Kiếm ý của ông đã đột phá chưa?”
“Chưa.” Quỷ Cốc Tử có vẻ tự mãn, dù sao hiện nay cũng có thể coi là đứng trên đỉnh cao của kiếm đạo thời đại này: “Cảnh giới vô kiếm rất sâu xa, lão phu đã khổ công suốt một năm nhưng chỉ lĩnh ngộ được một kiếm này, muốn thực sự vào cảnh giới đó, vẫn còn thiếu một bước.” Nói xong lại tiếc nuối: “Không biết, liệu lão phu có thể đạt được bước đó trong đời này không!”
“Là việc khó cầu gặp.” Cố Nam vui thay Quỷ Cốc Tử, rót thêm một chén trà cho ông: “Cuộc đời của ta không ép buộc phải đạt được những điều này.”
“Không ép buộc.” Quỷ Cốc Tử liếc Cố Nam: “Không ép buộc, thì làm sao tranh đoạt được con đường mình muốn với trời đất? Ta tranh kiếm đạo, sư phụ của ngươi tranh thế đạo sáng sủa, mọi người trong thế gian đều đang tranh đoạt.
Sống một đời vô ích không thấy uổng sao? Tính cách ngươi lười biếng, nếu không thì đã không thế này rồi.”
“Không thì làm sao.” Cố Nam nhướng mày: “Trời sinh đã thế, không thể thay đổi được.”.