Quỷ Nghèo Hai Ngàn Năm FULL


“Bộp.” Chiếc muôi gõ vào cái bát đất, đổ chén nước gạo loãng vào bát.
Nói là nước gạo nhưng thực ra chỉ toàn nước, chỉ có vài hạt gạo.

Lão binh nhận lấy bát đất rồi ngồi xổm một bên, nhìn khẩu phần ăn trong quân lắc đầu, lấy nửa cái bánh gạo khô nứt nẻ ra cắn một miếng, sau đó nuốt cùng nước gạo vào bụng.
Đừng nhìn bọn họ ăn uống kém, thực ra đã là tốt rồi, trong quân đội có thể ăn no đã là may mắn, ai còn quan tâm ăn ngon hay không.
Một binh sĩ khác ngồi xổm bên cạnh lão binh, nhìn trẻ hơn, dùng khuỷu tay chạm vào tay lão binh: “Này, nghe nói chưa?”
Lão binh quay đầu nhìn binh sĩ trẻ, nhướng mày, khuôn mặt khô khốc càng thêm nhăn nheo: “Nghe gì?”
Binh sĩ trẻ cười đắc ý, bí mật ghé sát vào lão binh: “Tướng quân Mông Vũ sẽ giao đấu với đệ tử của Bạch tướng quân vào ngày mai đó.”
Lão binh nhíu mày, có vẻ như hơi bối rối.
“Đệ tử của Bạch tướng quân?”
“Đúng rồi.” Binh sĩ trẻ gật đầu.
“Ngươi không thấy à, cô nương hôm trước đi cùng Bạch tướng quân, gọi là Cố cô nương.

Ôi chao, nàng xinh đẹp vô cùng, nói văn hoa thì là, là cái gì nhỉ, anh dũng phi thường.”
“Ngốc.” Lão binh lườm cậu một cái: “Anh dũng phi thường là tả đàn ông.”
“Hehe, ta đâu có nói sai.” Binh sĩ trẻ trừng mắt: “Ngươi chưa gặp cô nương ấy đó thôi, ta chưa từng thấy ai đẹp như vậy mà mặc áo giáp, tay cầm trường thương dài gần một trượng.”
“Xì.” Lão binh hít một hơi lạnh.
“Trường thương dài gần một trượng (khoảng 3,3 mét)! Ngươi đừng nói bậy, loại trường thương đó ít nhất cũng phải nặng trăm cân, đàn ông không luyện võ cũng khó cầm nổi, cô nương thì cầm sao được?”
“Ta!” Binh sĩ trẻ há hốc miệng, mặt đỏ gay: “Ta có nói bậy hay không ta biết, ngươi không tin đến lúc đó tự đi mà xem.”
Lão binh nhìn bộ dạng tức giận của binh sĩ trẻ, nhếch miệng, trong lòng đã tin bảy tám phần.
“Dù cô nương đó có sức mạnh như vậy, cũng không thể là đối thủ của tướng quân Mông Vũ.” Lão binh bình thản nói.
“Phải biết, tướng quân Mông Vũ là võ nhân, nội lực không bằng người đời trước nhưng cũng là tài năng của thế hệ trẻ, tấn công hết sức phải địch lại người có sức mạnh hơn ngàn cân, không phải người thường có thể đỡ được.”
“Đúng là vậy.” Binh sĩ trẻ suy nghĩ một lúc rồi gật đầu.
Lão binh nuốt nước gạo: “Đến lúc đó nhìn xem thử, nhưng phải nói, Cố cô nương là nữ tử mà dám nhập ngũ cũng thật hiếm thấy.”
“Được Bạch tướng quân thu làm đệ tử thì chắc hẳn cũng không tầm thường.”
Lúc này Cố Nam đang ngồi trong doanh trại của mình, vì cô là nữ tử lại là đệ tử của Bạch Khởi, nên dù không có quân chức cũng được ở trong một doanh trại riêng.
Đại quân đã xuất phát được hai ngày không nghỉ ngơi, người ngựa mệt mỏi.
- --
Cho đến giữa trưa hôm nay, quân đội mới tạm dừng để nghỉ ngơi một ngày.
Chỉ nghỉ ngơi một đêm thôi, ngày mai vẫn phải tiếp tục hành quân.
“Ừm.” Cố Nam nheo mắt nhìn bữa trưa trước mặt.
Nước cơm và bánh khô.
Khô quá khô.
Thứ này thực sự nuốt không nổi, Cố Nam khổ sở nhếch mép.
Không nói đến gì khác, chỉ riêng cái bánh khô bị cái lạnh mùa đông làm cho đông cứng như một viên gạch, vừa rồi cắn một miếng suýt làm gãy răng.
Nhìn ra ngoài, những binh sĩ ngồi không xa ngoài trại cũng đang ăn những thứ này như hổ đói, thậm chí còn phải đề phòng bị người khác cướp mất.
Cố Nam cúi đầu, nuốt một ngụm nước bọt.
Thôi thì người khác ăn được tại sao mình lại không ăn được, hành quân đánh trận chẳng lẽ còn muốn ăn sơn hào hải vị?
Cầm chiếc bánh trắng còn tương đối sạch trên bàn cho vào nước cơm quấy lên, bánh khô ngấm nước cơm cũng mềm đi một chút mới miễn cưỡng có thể nhai được.
“Cạch.” Cố Nam nhai miếng bánh khô, vỡ vụn thành bột, hoàn toàn không có mùi vị, giống như đang nhai đá.
Nước cơm cũng chẳng có mấy hạt, toàn là nước, như nước trắng vậy.
Cố Nam uống một ngụm, bất đắc dĩ cầm lấy quyển binh thư bên cạnh đọc, bụng không no thì lấy đâu ra sức để đánh trận.
Gần đây hành quân không có gì làm, Bạch Khởi hàng ngày cũng bận rộn, cô chẳng có ai để nói chuyện, không có gì làm cũng chỉ biết đọc những cuốn binh thư này.
Nhưng không đọc không biết, mặc dù cô có kiến thức từ ngàn năm sau nhưng trí tuệ của người xưa đủ khiến cô thán phục.
Về bản chất cô không phải người có tư chất tốt, binh pháp chẳng qua là mượn kiến thức của ngàn năm sau để vay mượn lời của người xưa.
Nếu thật sự để cô nói gì đó thì cô cũng không có gì để nói.
Bởi vì Bạch Khởi kiên quyết muốn cô làm tướng để bảo toàn mạng sống trên chiến trường, nên Cố Nam chỉ có thể chăm chỉ đọc binh thư.
Cô cũng không mong mình trở thành một nhà binh pháp lớn, chỉ mong khi cần thì có binh pháp mà dùng.
Những ngày gần đây, nghiên cứu cũng thu hoạch được không ít, cảm thấy đọc binh thư cũng có chút hứng thú, không còn nhạt nhẽo như trước nữa.
Đang đọc thì đột nhiên Cố Nam nhớ ra điều gì, ngẩn ra một chút rồi thở dài thườn thượt.
Cô mới nhớ ra ngày mai có một trận diễn võ với Mông Vũ.
Ban đầu cô định nói với Bạch Khởi miễn cho trận đấu này.
Nhưng Bạch Khởi không đồng ý, theo lời ông, ngoài việc không muốn Mông Vũ đến quấy rầy thì trận diễn võ này cũng là để Cố Nam có thêm nhiều cơ hội giao lưu, sớm tinh tiến võ nghệ, sau này khi chiến đấu có thêm khả năng tự bảo vệ mình.
Ngoài ra, Bạch Khởi còn nhắc nhở cô, Mông Vũ từ nhỏ đã luyện võ, nội lực tinh thuần, nếu dùng hết sức thì ít nhất cũng nghìn cân sức mạnh, nếu không so được thì cứ nhận thua, không có gì xấu hổ cả.
Không có gì xấu hổ ư!
Cố Nam tức giận cắn một miếng bánh khô, phát ra tiếng răng rắc.
Thua là xấu hổ, nếu đã đấu thì không thể mất thể diện.
Nội lực tinh thuần thì sao, sức mạnh nghìn cân cũng chỉ thế thôi.
Nói không phải khoe, Cố Nam dù không dùng nội lực thì cũng có thể đạt được sức mạnh ngàn cân.
Cơ thể cô trời sinh thần lực, dù là thân nữ, không thấy cơ bắp vạm vỡ nhưng sức mạnh là thật.
Ngay cả Bạch Khởi cũng ngạc nhiên, người thường luyện võ mười năm chỉ có thể đạt sức mạnh ba trăm cần, người có thiên phú xuất sắc có thể đạt bốn trăm cân.
Ngay cả Bạch Khởi, nội lực thâm hậu nhưng không tính nội lực, vì tuổi tác lớn cũng chỉ đạt hơn sáu trăm cân.
Kẻ học võ có thể khai sơn phá thạch đều dựa trên nền tảng nội lực.
Mông Vũ có thể đạt sức mạnh ngàn cân nhờ nội lực, nếu không dùng nội lực thì ba trăm cân đã là cực hạn.
Như Cố Nam không có một chút nội lực mà đã có sức mạnh ngàn cân thì đúng là quái vật.
Đôi khi Cố Nam cũng thấy kỳ lạ, thân thể mình rốt cuộc làm sao lại khác người thường.
Vấn đề này ám ảnh cô rất lâu, vài chục năm sau cô mới hiểu được chút ít nguyên nhân, không đơn giản chỉ là trời sinh thần lực.
Nhưng hiện tại, cô chỉ nghĩ mình khác người, chẳng có gì to tát.
Đã hai ngày trôi qua từ lúc hẹn đấu võ, giữa trưa ngày mai là lúc đấu võ, Cố Nam buồn bã vẫy tay, lười suy nghĩ thêm.
Ăn miếng bánh khô trong tay, lắc đầu khổ sở.
Ánh nắng chói chang, mùa đông mà có nắng tốt như vậy thật hiếm thấy, bầu trời trong xanh không gợn mây.
Nhiệt độ vẫn chưa đủ, lạnh đến đỏ cả má.
Lúc này trong quân doanh lại vô cùng rôm rả, hoàn toàn khác biệt với ba ngày trước.
Từng đám người vây quanh một bãi tập tạm thời được mở ra ở trung tâm.
Các binh sĩ ngồi vây quanh nhau cười nói vui vẻ, thời cổ đại ít giải trí, huống chi là trong quân doanh.
Tướng quân diễn võ, đây chắc chắn là sự kiện lớn chưa từng có trong quân doanh, hơn nữa còn có một nữ tướng chưa từng có nên không ai muốn bỏ lỡ cơ hội này.
Có người không tìm được chỗ ngồi chỉ có thể đứng từ xa nhìn, được nhìn rõ đã là may mắn.

Mười vạn người, bao nhiêu người không có chỗ, chỉ có thể ngồi phía sau mà nóng lòng.
Có người còn lập sòng cá cược, đặt cửa thắng thua.
Tất nhiên, đa số đều đặt cược Mông Vũ thắng.
Tiếng ồn ào rộn rã, hai đội người ngựa bước ra từ hai bên bãi tập.
Bên trái là một tiểu tướng mặc giáp đen, cưỡi một con bạch mã, tay cầm một cây trường kích dài khoảng hai mét.

Tiểu tướng không phải tuấn mỹ nhưng cũng đoan chính, khoác giáp trụ, trông rất oai phong.
Khuôn mặt mang nụ cười nhẹ nhàng, trông rất tự tin.
Bên phải là một nữ tướng cưỡi ngựa bước tới.

Chỉ nhìn thoáng qua đã khiến người ta không thể rời mắt, vì nàng cực kỳ xinh đẹp.

Trông chỉ khoảng mười bảy mười tám tuổi, đã bắt đầu trưởng thành, khuôn mặt đã hiện rõ nét kiều diễm của thiếu nữ.


Nhưng đồng thời cũng mang vài phần anh khí hiếm thấy tạo nên một sức hút khó tả.
Một thân binh phục, tay cầm trường thương thanh phong, cưỡi một con ngựa đen, giáp đen áo trắng, thực sự khiến người ta không nỡ rời mắt.
Hai người vừa xuất hiện bầu không khí lập tức trở nên tĩnh lặng, mọi người đều nín thở, còn mang vài phần hồi hộp.
Mông Vũ nhìn nữ tử đối diện thì thoáng xuất thần, sau đó mỉm cười giơ trường kích lên: "Cố cô nương, hôm nay chúng ta diễn võ, tuy là để phân cao thấp nhưng cũng là để học hỏi lẫn nhau, võ sẽ chỉ dừng lại ở mức độ thích hợp."
"Ngươi đừng khinh thường ta." Cố Nam nhíu mày, câu nói dừng lại ở mức độ thích hợp làm cô cảm thấy đối phương đang khinh thường mình.
Trong lòng chợt thấy bực bội, Cố Nam kéo dây cương của Hắc ca: "Hãy dốc hết sức mà đánh."
"Mông Vũ tất nhiên sẽ không nhường, nhưng nghe nói Cố cô nương không biết nội lực nên Mông Vũ cũng không muốn ỷ thế hiếp người, lần này diễn võ, Mông Vũ sẽ không dùng nội lực, chúng ta tốt nhất hãy đấu một trận thật đẹp."
Nói rồi, Mông Vũ dàn thế trận, bạch mã dưới người thở ra hơi nóng, bốn vó không yên như muốn xông tới.
Không dùng nội lực, Cố Nam thoáng ngẩn ra, sau khi phản ứng lại thì khóe miệng nở một nụ cười gian xảo.
Cô không có nội lực nhưng cô tự biết sức mạnh của mình.

Sức mạnh ngàn cân không thể so với nội lực của Mông Vũ, nhưng chẳng lẽ còn không bằng ba trăm cân lực của Mông Vũ?
Hai chân nhẹ nhàng kẹp Hắc ca, Hắc ca lạnh lùng liếc nhìn bạch mã đối diện, vết sẹo trên mặt nhăn lại, lộ ra vài phần khinh miệt.
Cố Nam nâng cây trường thương dài ba mét trong tay lên, trường thương nặng trăm cân nhưng trong tay cô lại nhẹ như không.
Không dùng nội lực ư? Vậy ngươi chuẩn bị thua đi.
Ta mà giáng cây trường thương ba mét này xuống thì ngươi phải gọi là cha.
***
Mông Vũ cầm trường kích, mắt nhìn chăm chú vào Cố Nam phía trước, tuy hắn không nghĩ rằng Cố Nam có thể đánh bại mình, nhưng hắn vẫn không dám khinh địch.
Sư tử bắt thỏ, cũng phải dùng hết sức.
Nghĩ vậy, tay cầm trường kích của Mông Vũ càng thêm căng thẳng, chỉ đợi Cố Nam tấn công trước rồi sẽ hết sức phản kích.
Chờ ta tấn công sao?
Cố Nam nheo mắt, mũi trường thương trong tay vừa nhấc lên, Hắc ca dưới người như hiểu ý, đột ngột xông tới.
Như ngươi mong muốn.
Chỉ thấy bụi đất bay mù mịt, Mông Vũ thoáng ngạc nhiên, Cố Nam đã mang theo người và ngựa xông đến trước mặt hắn.
Một cây trường thương lạnh lẽo, mang theo tiếng gió rít đâm thẳng vào ngực hắn.
Cưỡi ngựa nhanh quá!
Mông Vũ kinh hãi toát mồ hôi lạnh.
Hắn thậm chí còn chưa nhìn thấy Cố Nam thúc ngựa, chiến mã dưới người Cố Nam đã xông tới.
Bạch Khởi đứng không xa nhìn Cố Nam trong trường đấu, vuốt râu gật đầu.
Xem ra kỹ thuật cưỡi ngựa của nha đầu này không bị bỏ quên, thậm chí còn thành thạo hơn nhiều.
Đáng tiếc Bạch Khởi và Mông Vũ đều không biết, hoàn toàn không phải do Cố Nam thúc ngựa mà là Hắc ca tự chạy.
Cố Nam chỉ thuận thế giương thương mà thôi.
Trong giây phút ngàn cân treo sợi tóc, Mông Vũ giơ trường kích lên đỡ lấy trường thương của Cố Nam.
"Keng!!"
Một tiếng binh khí va chạm kêu ong ong gần như làm rung chuyển không khí xung quanh, các binh sĩ ngồi hàng đầu cảm thấy tai đau nhói, vội vàng bịt tai lại.
Trường thương của Cố Nam va vào trường kích của Mông Vũ, hai bên tiếp xúc, trong chốc lát đã phân rõ cao thấp.
Sắc mặt Cố Nam không thay đổi, khuôn mặt Mông Vũ đỏ bừng, hai mắt hơi lừ đừ, hai tay run rẩy.
"Xì!!"
Bạch mã dưới người Mông Vũ cuối cùng không chịu nổi, phát ra tiếng kêu thảm thiết lùi lại mấy bước.
Trường kích trong tay Mông Vũ rung động không ngừng, mồ hôi lạnh chảy trên trán.
Hai tay suýt nữa không cầm nổi trường kích, vừa giao thủ một lần, hắn đã phát hiện, Cố Nam có sức mạnh cả nghìn cân.
Hoàn toàn không cảm nhận được dao động nội lực, điều này chứng tỏ Cố Nam thật sự không có nội lực, hoàn toàn dựa vào sức mạnh thân thể đánh ra một đòn đó.
Nhìn nữ tử trước mặt mặc giáp nhưng thân hình vẫn thon thả, Mông Vũ nuốt nước bọt.
Đùa gì vậy, cô nương này lấy đâu ra sức mạnh như thế!?
Thân thể như vậy, so với võ tướng nhất đẳng cũng không kém là bao.
Chẳng lẽ thật sự có người trời sinh thần lực sao? Lại còn là một nữ tử?
Không nói đến Mông Vũ bên này kinh ngạc đến không thốt nên lời, Cố Nam bên kia thật sự vô cùng thoải mái.
Lâu lắm rồi mới có một trận đấu sảng khoái như vậy.
Cô liếm môi, hào sảng nói: "Mông huynh! Lại đây!"
Khí phách như vậy khiến các binh sĩ xung quanh vỗ tay tán thưởng, lớn tiếng nói: "Hay!"
"Cố cô nương đúng là anh kiệt!"
Cố Nam nâng thương lên.
Lần này cô thật sự muốn đánh thật.
Vừa rồi Hắc ca xông nhanh, Cố Nam chưa kịp dùng hết sức, chỉ dựa vào sức xông của Hắc ca.
Nhưng nếu Cố Nam dốc hết sức, phối hợp với Hắc ca, thì sức mạnh ngàn cân cũng thừa sức.
"Hừ!"
Hắc ca hí lên một tiếng, lão đến như một cơn gió đen, mang theo Cố Nam chạy nhanh trong trường đấu.
Một hơi thở đã vượt qua mấy chục mét, chưa kịp để Mông Vũ phản ứng cây thương thứ hai đã lao tới.
Trường thương của Cố Nam dài ba mét, một cây thương dùng để công thủ toàn diện, khi vung lên, quanh người mấy trượng đều là ánh sáng lạnh lẽo, kín như bưng.
Huống hồ cô còn tinh thông đâm thương, vung ngang chém dọc thì dễ đỡ, nhưng một đòn đâm mới là sát chiêu.
"Keng keng keng keng!!!"
Tiếng binh khí va chạm liên tiếp vang lên gần như kinh động cả chim chóc nơi xa.
Mông Vũ chỉ cảm thấy hối hận trong lòng, với sức mạnh thế này thì dù hắn có dùng nội lực cũng phải vất vả chiến đấu.
Huống chi bây giờ hoàn toàn là tình thế một chiều, hắn dựa vào kinh nghiệm chiến trường nhiều năm mới miễn cưỡng chống đỡ được vài chiêu của Cố Nam, hai tay đỏ bừng, thậm chí không cầm nổi trường kích.
"Keng!" Lại một lần giao thủ, Mông Vũ bị đánh lừa một chiêu, lui lại lau mồ hôi trên trán.
Lúc này không thể nói đến chuyện gì là mất mặt nữa, nếu không thì để thua mới là mất mặt nhất.
Toàn bộ quân doanh đều đang nhìn vào!
Lúc này Mông Vũ hét lên: “Cố cô nương có thần lực trời sinh, ta không thể địch nổi, chắc phải dùng nội lực để đấu rồi, cô nương hãy cẩn thận!”
Cố Nam cười khẽ, với chút sức lực của Mông Vũ thì cô đánh cũng chẳng thấy thỏa mãn: “Mông huynh cứ việc tới đây!”
Thấy đối phương ngầm đồng ý việc mình vi phạm quy tắc, Mông Vũ cảm kích nhìn Cố Nam một cái, đây vốn là chuyện rất xấu hổ nhưng đối phương lại bỏ qua, cô nương này quả đúng là hào khí.
“Ha ha, tốt! Vậy cô nương hãy đón chiêu này!” Mông Vũ hét lớn.
Trường kích trong tay hắn lóe lên một tia sáng, nội khí dày đặc tỏa ra tạo thành những làn sóng không tầm thường.
“Đón kích!” Mông Vũ kéo dây cương, bạch mã dưới người phi nước đại.
Cố Nam cảm nhận được luồng gió mạnh thổi rát mặt, trong lòng dâng lên một cảm giác hăng hái khiến cô trở nên phấn khích.
Trường thương xoay tròn, dứt khoát đâm về phía trước.
“Vù!”
Âm thanh vang dội khắp nơi.
Cuộc diễn võ này kéo dài đến tận trưa, suốt hơn một canh giờ.

Người ngựa đan xen, thương kích giao tranh, thật sự vô cùng mãnh liệt.
Cuối cùng khi Mông Vũ và Cố Nam đều đã mệt mỏi, trận đấu mới kết thúc trong hòa bình.
Sau khi giải tán, binh sĩ vẫn bàn tán về trận đấu của hai người, và không ngớt lời khen ngợi.
“Uống nước!” Cố Nam uống một hơi dài, sau hơn một canh giờ chiến đấu, miệng cô đã khô khốc.
Uống vội quá, nước từ túi trượt khỏi miệng làm ướt cổ áo, Cố Nam đặt túi nước xuống lau miệng, cười rạng rỡ: “Thật sảng khoái.”
Đã lâu rồi cô không thấy thoải mái như vậy.
Kể từ khi trở thành đệ tử của Bạch Khởi, dù hàng ngày luyện võ, nhưng nói đến giao đấu chỉ vài lần đánh kiếm với Quỷ Cốc Tử, chênh lệch thực lực quá lớn không thể tận hưởng được.
Lần này thì khác, Mông Vũ và Cố Nam tương đương nhau, cuộc giao đấu này thực sự khiến Cố Nam cảm thấy dễ chịu.
Cảm giác này trước đây cô chưa từng có, có lẽ chỉ trên chiến trường mới có được cảm giác này.
“Thật sảng khoái!” Mông Vũ đứng bên cạnh Cố Nam, uống nước ừng ực.

Uống xong bèn cười lớn.
“Ta từng nghe về cô nương được Võ An Quân nhận làm đệ tử là người thế nào, hôm nay thật sự còn mạnh hơn ta nghĩ nhiều.”
Cố Nam phất tay: “Quá khen, ngươi và ta cũng chỉ ngang nhau, không phân cao thấp.”

Mông Vũ cười lắc đầu: “Hôm nay phải cảm ơn Cố cô nương không trách ta phá quy tắc thì với thần lực của cô nương thì ta thật sự không chống nổi.”
“Không cần cảm ơn, không sao cả.” Cố Nam không để ý nhún vai: “Ngươi có biết quan hệ thân thiết nhất giữa đàn ông là gì không?”
“?” Mông Vũ ngẩn người: “Là gì?”
Cố Nam cười bí ẩn, giơ ba ngón tay lên: “Cùng nhau uống rượu, cùng nhau chơi gái, cùng nhau ra trận.”
Nói xong rồi chỉ vào hai người: “Ngươi và ta là đồng chí, cùng ra trận, trong quân doanh này là huynh đệ.

Huynh đệ với nhau tính toán gì chứ?”
“À?” Mông Vũ ban đầu ngẩn ra, sao lại thành giữa đàn ông với nhau rồi?
Nhưng sau đó lại bị lời của Cố Nam làm cho cười lớn, liên tục gật đầu: “Ha ha, đúng, huynh đệ, Cố huynh đệ đúng là một người thú vị!”
“Nào, cạn một chén.” Cố Nam giơ túi nước lên chuẩn bị uống một ngụm, nhưng nhận ra đó là túi nước.
Quân doanh cấm rượu, Cố Nam buồn bực chỉ biết gãi đầu.
“Quân doanh cấm rượu, đúng là không thông cảm chút nào.”
“Không sao, trở về Hàm Dương ta sẽ mời ngươi!”
“Là ngươi nói đấy, đừng quên nhé.”
“Không đâu, chắc chắn sẽ không quên.”
“Thịch thịch thịch thịch.”
Tiếng bước chân vang vọng trong thung lũng, Cố Nam cưỡi trên lưng Hắc ca đi bên cạnh Bạch Khởi.
Phía sau là một đội kỵ binh, mặc áo giáp đen, trên mặt còn phủ một lớp mặt nạ sắt.
Tiếng vó ngựa đều đặn, không nhanh không chậm, nhưng khiến người ta cảm thấy áp lực vô hình.

Sau kỵ binh là bộ binh, bộ binh đi chậm hơn, nên kỵ binh cũng cố tình điều chỉnh tốc độ.
Thời gian hành quân khá nhàm chán, Cố Nam lơ đãng quay đầu nhìn đội kỵ binh theo sau.
Thiết kỵ được coi là lực lượng mạnh nhất của Đại Tần.
Khác với binh sĩ vô hồn trong quân doanh hôm trước, tất cả kỵ binh đều đeo mặt nạ sắt, không thấy được biểu cảm.

Chỉ lộ ra đôi mắt bình tĩnh không có bất kỳ cảm xúc nào.
Dưới ánh nắng, trường kích trong tay họ tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo.
Toàn thân họ đều mang sát khí.
“Nam Nhi, hôm qua con diễn võ rất tốt.” Bạch Khởi cưỡi ngựa đi bên cạnh Cố Nam, cười nói.
“Đúng vậy, nếu không phải vì sư phụ thì con cũng không cần phải đánh trận đó.” Thấy Bạch Khởi nhắc lại chuyện này, Cố Nam lườm ông.
Trận đó tuy đánh rất sảng khoái, nhưng tay cô đến giờ vẫn còn cứng và đau, còn Mông Vũ thì bây giờ vẫn đang nghỉ ngơi ở hậu quân.
“Người trẻ tuổi làm gì cũng không nên tính toán chi li, lòng dạ phải rộng mở.” Nụ cười của Bạch Khởi hơi cứng ngắc, cười ha hả.
“Nhưng Nam Nhi, lần này cũng không được kiêu ngạo, tuy có thiên phú dũng mãnh, nhưng cuối cùng vẫn có nội lực, nếu không cần thiết thì trên chiến trường nhớ đừng tranh cường hiếu thắng.”
Lại nữa rồi.
Cố Nam nghe Bạch Khởi dạy bảo, bất lực lắc đầu, nhìn cảnh vật hai bên, hoàn toàn không để tâm đến lời Bạch Khởi nói.
“Con phải nhớ, hấp tấp thì sẽ hỏng việc, kiêu binh tất bại.” Bạch Khởi nói một lúc, chợt phát hiện Cố Nam đang nhìn chim bay trên trời ngẩn ngơ.
Nhóc con này!
Bạch Khởi gõ hai ngón tay lên đầu Cố Nam.
“Á đau con!” Cố Nam kêu lên một tiếng.
“Nghe lão phu nói cho đàng hoàng.”
Nhìn dáng vẻ của Võ An Quân và Cố Nam, ngay cả những kỵ binh Đại Tần luôn lạnh lùng đi phía sau cũng nhìn nhau, ánh mắt lộ ra vài phần ý cười.
“Haha.” Vài người phát ra tiếng cười khẽ.
Trên đường đến chiến trường Trường Bình, bầu không khí hiếm khi yên bình như vậy.
***
Trường Bình, nằm ở tỉnh Sơn Tây, bắt đầu trở lạnh từ tháng Mười hàng năm, đến cuối năm, thời tiết càng lạnh thấu xương.
Khi Cố Nam và đồng đội đến đây là đúng vào thời điểm tuyết rơi dày đặc, họ khoác lên mình những chiếc áo lông đã chuẩn bị sẵn.

Gió rất mạnh, từng cơn gió thổi qua khiến họ cảm thấy lạnh thấu xương.
Quân doanh của quân Tần đóng trên một ngọn núi, có gần năm mươi vạn quân, cộng thêm hơn mười vạn quân do Bạch Khởi dẫn đến, quân Tần tổng cộng có sáu mươi vạn người.
Trên dãy núi và đồng bằng nối tiếp nhau, có một doanh trại lớn được xây dựng.

Chỉ riêng bức tường ngoài đã cao hàng chục mét, khó mà tưởng tượng được phải tốn bao nhiêu nhân lực để xây dựng.
“Quân Triệu vẫn luôn cố thủ không ra ngoài.”
Bạch Khởi khoác một chiếc áo lông thú, tay cầm một cuốn sách tre.
Trong lều trại có một bếp lửa, ánh lửa sáng rực.
“Đúng vậy, quân Triệu tuy đã thay tướng nhưng Triệu Quát hiện vẫn đang sử dụng chiến thuật của Liêm Pha, cố thủ không ra.

Hơn nữa, không biết tên nhóc đó dùng phương pháp gì, quân Triệu dù thiếu lương thực nhưng sĩ khí lại tăng cao, những lần tấn công doanh trại gần đây đều chịu tổn thất không nhỏ.”
Ngồi bên cạnh Bạch Khởi là một lão tướng quân, trông có vẻ trẻ hơn Bạch Khởi.
Đôi mắt dài và hẹp trông không mấy thân thiện.

Nhưng giọng nói lại vô cùng nghiêm túc.
“Thưa lão tướng quân, từ khi vào đông, tình hình vận chuyển lương thực qua sông thế nào?” Bạch Khởi lật cuốn trúc giản, hỏi nhẹ nhàng.
Lão tướng đó chính là vị tướng thống lĩnh trước đây của Bạch Khởi, họ Vương.
Nghe câu hỏi của Bạch Khởi, Vương tướng quân nhíu mày, cười khổ: “Từ khi vào đông, sông ngòi thường xuyên bị đóng băng, cuối năm càng nhiều hơn, hàng ngày đều phải cử binh sĩ ra đập băng, khai thông sông ngòi.

Hiện tại, lương thảo vẫn được cung cấp đủ.”
Trong lều trại ngoài hai vị lão tướng và cả Cố Nam.

Ban đầu, cô được Bạch Khởi gọi đến để học binh pháp, không ngờ Vương tướng đột ngột đến báo cáo tình hình quân sự, nên Bạch Khởi giữ cô lại để cùng nghe.
“Đường tiếp tế lương thực của quân Triệu thường xuyên bị quân ta quấy nhiễu, nguồn lương thực không ổn định, dù cố thủ cũng không thể trụ lâu.”
Nghe tướng Vương nói xong, Bạch Khởi gật đầu.

Nếu thực sự như vậy, dù quân Triệu cố thủ sau vài tháng bị vây hãm Trường Bình cũng có thể tự bại.
Nhưng Trường Bình đã kéo dài quá lâu, làm tổn hại gần như toàn bộ quốc lực của hai nước, nói gì thì nước Triệu đã không chịu nổi, nước Tần cũng đã gần kiệt sức.
Kéo dài thêm vài tháng nữa thì không phải tin tốt với nước Tần.
Dù có thắng cũng sẽ tổn thất nặng nề.
Đột nhiên Bạch Khởi nhìn về phía Cố Nam đang cúi đầu tránh mặt.
“Nam Nhi, nếu con là Triệu Quát thì con sẽ làm thế nào?”
Cố Nam vốn định tránh một kiếp, đành phải ngẩng đầu lên.
Đối diện với ánh mắt của hai vị lão tướng, cô mím môi suy nghĩ một lúc: “Đáng lẽ từ sớm phải tích trữ lương thực, bây giờ quân Triệu thiếu lương thực, lòng quân không yên, thay tướng giữa trận, quân đội dao động, không hợp lòng người.”
“Quân Triệu giỏi kỵ binh, nhưng ngoài trận địa của quân Triệu thì Trường Bình đa phần là núi non, kỵ binh tiến thoái lưỡng nan khó mà ra khỏi vòng vây, không lợi về địa thế.”
“Hai năm Trường Bình, quốc lực nước Triệu đã cạn kiệt, không thể chịu đựng thêm, chắc hẳn Triệu Vương mới muốn nhanh chóng kết thúc chiến tranh, đổi sang Triệu Quát như vậy là đã mất thời cơ.”
Nói xong, Cố Nam lắc đầu: “Trận chiến mất lòng người, không lợi địa thế, đã mất thời cơ, nước Triệu chắc chắn bại.

Nói gì đến Triệu Quát, dù là thần tướng cũng vô lực.”
“Sư phụ đang làm khó con.” Cố Nam buồn bã nhìn Bạch Khởi: “Nước Triệu đã không có hy vọng thắng, chỉ xem chúng ta làm sao để thắng mà thôi.”
Tướng Vương ngồi bên cạnh, đôi mắt sâu thẳm nhìn vị đệ tử của Bạch Khởi từ đầu đến giờ chưa nói câu nào.

Ban đầu, nghe tin Bạch Khởi nhận một nữ đệ tử ông còn định trêu chọc người bạn già này một phen.
Nhưng vừa rồi khi cô nương này nói ra những lời đó, thì ông không dám coi thường nữa.
Chỉ mới đến trận chiến chưa đầy nửa tháng đã nhìn thấu được tình hình chiến sự như vậy, ngay cả ông cũng khó mà làm được.
Hài lòng.

Không thể hài lòng hơn.
Bạch Khởi vốn có ý định để Cố Nam thể hiện trước mặt Vương tướng để mình được nở mặt nở mày.
Cố Nam hoàn toàn làm đúng ý ông.
Ông vuốt râu thoải mái, liếc nhìn tướng Vương ngồi bên cạnh với vẻ nghiêm túc, suýt nữa không nhịn được cười.
Cố nén sự đắc ý trong lòng, Bạch Khởi khẽ gật đầu, tỏ vẻ bình thản.
“Ừ, cũng khá, nhưng tầm nhìn vẫn hơi hẹp.”
Như thế này mà vẫn hẹp?
Vậy còn ông thì sao?
Vương tướng quân giật giật môi, nhận ra Bạch Khởi cố tình khoe khoang trước mặt mình, tức giận hừ một tiếng.
“Được rồi.” Bạch Khởi cười tươi hơn, ngay cả giọng nói cũng mang theo ý cười: “Ngươi nói xem, quân ta làm sao đánh để thắng đẹp nhất?”
Cố Nam chợt không nghĩ ra kế sách nào hay, nhưng cô ít nhiều biết về trận chiến Trường Bình trong lịch sử.
“Sư phụ, đệ tử nghĩ không ra, chỉ có thể nói là cắt đứt đường lương thực, chặn hậu lộ, dồn vào đường cùng mà giết, có lẽ khả thi.”
Lời này nói mơ hồ, thực ra cũng chẳng phải kế sách gì, chỉ là một gợi ý, muốn thực hiện thực sự không phải chỉ vài câu nói là xong.
Cắt đứt lương thực, chặn đường, bao vây.
Ba điều này không điều nào là dễ dàng, mỗi điều đều cần bố trí chặt chẽ mới có thể thực hiện.

Lời của Cố Nam, đến hai từ gợi ý cũng hơi miễn cưỡng.
“Tốt.” Bạch Khởi đặt cuốn sách tre xuống, ông cũng không mong Cố Nam có thể nói ra kế sách gì, có tầm nhìn chiến lược như vậy đã là rất tốt rồi.
Xét theo thời gian thì Cố Nam cũng chỉ mới học binh pháp vài tháng, nói là sơ học binh pháp cũng còn quá sớm.
Có được tầm nhìn như vậy đã làm Bạch Khởi rất hài lòng rồi.
Phải biết lúc mới học chữ, Cố Nam còn không biết đọc, có được thành tựu như hôm nay thì đã thật khó tin rồi.
Nghĩ lại, Nam Nhi chắc chắn đã bỏ ra nhiều công sức, thật tội nghiệp cho cô bé.
Bạch Khởi nghĩ vậy, rồi hoàn toàn quên mất những lần Cố Nam lười biếng.
“Được rồi, ta còn chuyện muốn bàn với Vương bá bá, con đi nghỉ trước đi, buổi học hôm nay coi như cho con qua.” Bạch Khởi mỉm cười nói, vẫy tay nhẹ nhàng với Cố Nam.
"Vâng." Cô thở phào nhẹ nhõm, đứng bật dậy, vội rời khỏi đó như trốn chạy.
"Cô bé này, thực sự không kiên nhẫn chút nào." Nhìn thấy dáng vẻ hối hả của cô, Bạch Khởi cười và lắc đầu, trách móc.
"Ông già đủ rồi đó." Vương tướng nhăn nhó nói: "Cứ thích khoe khoang trước mặt ta có gì vui?"
"À? Ha ha, cũng hơi thú vị."
Cố Nam và đoàn của cô đã đến Trường Bình vào cuối tháng mười hai, bây giờ đã là hơn một tháng một/
Nhiệt độ không thay đổi gì nhiều, theo phán đoán của Cố Nam thì khoảng dưới âm hai mươi độ.
Gió tuyết lạnh cắt da, giáp áo để ngoài trời bị đóng băng, chạm vào cảm giác như bị đông cứng, thỉnh thoảng vài cơn gió lạnh lùa vào cổ áo khiến cả người run lên, rất khó chịu.
Tối nay thời tiết khá hơn một chút, gió tuyết nhỏ.
Rời khỏi doanh trại, Cố Nam kéo chặt tấm áo lông thú khoác trên vai, cảm thấy ấm áp hơn một chút rồi mới bước đi.
Cô định đến chuồng ngựa dắt Hắc Ca ra dạo một vòng.
Chuồng ngựa trong quân đội quản lý rất nghiêm ngặt, mấy ngày trước Hắc Ca còn phàn nàn với cô rằng nó buồn chán, phàn nàn thức ăn không ngon, phàn nàn ban đêm chật chội, cô nghĩ tranh thủ tối nay không lạnh lắm nên muốn dắt Hắc Ca ra ngoài dạo chơi một chút.
Đừng hỏi làm sao cô hiểu được ý của Hắc Ca, sự thông minh của Hắc Ca cô không giải thích được, nhưng cô luôn có thể cảm nhận được ý của Hắc Ca, giống như Hắc Ca luôn hiểu được lời cô nói vậy.
Con ngựa này thực sự là rắc rối.
Thổi hơi vào tay, một làn hơi trắng bốc lên, Cố Nam xoa xoa lòng bàn tay.
Lúc đến chuồng ngựa, cô đã là khách quen nên lính canh ngựa không cản mà để cô đi vào.
Hắc Ca đứng giữa đám ngựa, nghe thấy tiếng bước chân thì ngẩng đầu, nhìn thấy Cố Nam đi tới, nó gõ móng.
"Đến rồi đến rồi." Cố Nam cười khổ đi lên trước, tháo dây cương của Hắc Ca, vỗ vỗ đầu nó.
"Mày quý hóa quá, trong quân doanh sao mà nuôi nổi mày đây?"
Hắc Ca kêu lên một tiếng, chạy nhanh ra khỏi chuồng.
Thở dài, Cố Nam kéo chặt thanh kiếm đồng thau đeo bên hông, dù sao cũng phải ra khỏi doanh trại, dù không định đi xa nhưng vũ khí phòng thân vẫn cần mang theo, nếu có gặp phải sói hay gì đó, cô cũng không sợ.
Cô bây giờ cũng được coi là có tài năng và dũng cảm rồi.
Gió tuyết không lớn lắm, Cố Nam dắt Hắc Ca, đưa cho lính canh cửa giấy thông hành rồi thong thả bước ra khỏi đại doanh.
Việc dắt ngựa đi dạo cô đã báo trước với Bạch Khởi, dù Bạch Khởi thấy kỳ quái nhưng vẫn cho cô giấy thông hành nên lính canh cửa cũng không can thiệp nhiều.
Không định đi xa, Cố Nam chỉ dắt Hắc Ca đi dạo quanh một ngọn đồi gần đó, tuyết trên đỉnh đồi rơi dày, nhưng không hiểu sao dưới lớp tuyết cỏ vẫn xanh.
Hắc Ca đã ăn chán cỏ khô trong quân, nếu Cố Nam dắt nó ra ngoài nó chắc chắn lại muốn đến đó.
Gió kéo tấm áo lông thú trên vai Cố Nam phát ra tiếng phật phật.
Rời khỏi đại doanh của quân Tần hơn bảy dặm, đi được nửa canh giờ, không biết từ lúc nào Hắc Ca đã cõng cô chạy xa hơn một chút, Cố Nam ngồi trên một tảng đá trên sườn đồi, tầm nhìn rất tốt, ngồi ở đây có thể nhìn thấy doanh trại của quân Triệu từ xa.
Không thể đi xa hơn nữa, đi thêm bảy tám dặm nữa là đến doanh trại của quân Triệu rồi.
Hai doanh trại đều cao vút, từ xa cũng có thể thấy rõ, nước sông Đan chảy giữa hai doanh trại, yên lặng trôi, mặt sông phủ một lớp băng mỏng phản chiếu ánh trăng.
Cố Nam thả dây cương của Hắc Ca, Hắc Ca vui vẻ chạy đến một bên, gạt tuyết trên sườn đồi, lộ ra lớp cỏ xanh bên dưới, bắt đầu ăn.
Con ngựa này thực sự biết tìm thức ăn.

Cố Nam bất lực nhìn Hắc Ca, tháo túi nước đeo bên hông xuống uống một ngụm.
Trong đêm gió tuyết, đột nhiên vang lên tiếng vó ngựa.
Không phải của Hắc Ca.
Sắc mặt Cố Nam căng thẳng, cau mày, cất túi nước đi, tay đã đặt lên chuôi kiếm.
Nơi này gần doanh trại của quân Triệu Quát, và là trung tâm của hai quân.
Lúc này nghe thấy tiếng vó ngựa, không phải là điều tốt.
Nhìn lén Hắc Ca một cái, Hắc Ca cũng ngẩng đầu lên, ánh mắt sắc bén nhìn về phía xa.
Theo tiếng vó ngựa đến gần, bóng dáng một người và một ngựa xuất hiện trong tầm nhìn của Cố Nam và Hắc Ca.
Đó là một thanh niên, có thể do trời lạnh nên khuôn mặt hắn hơi xanh xao.

Tóc chải gọn gàng, mũi cao mày kiếm, trông rất anh tuấn.
Con ngựa bên cạnh cũng không tầm thường, ít nhất không phải là ngựa của người thường.
Nhưng đó không phải là điểm quan trọng, điểm quan trọng là đối phương mặc áo giáp của quân Triệu, bên hông đeo một thanh kiếm dài, một tay đang đặt trên chuôi kiếm.
Hai người cứ đứng đó, lặng lẽ nhìn nhau.
Không khí căng thẳng, như thể bị đóng băng bởi gió tuyết.
Rất lâu sau, người thanh niên lên tiếng trước: "Ngươi là ai?"
Thực ra cả hai đều rất rõ đối phương là ai, một bên là người nước Tần, một bên là người nước Triệu.
Cố Nam nheo mắt, một lúc lâu sau nói: "Đi ngang qua, đến đây để thả ngựa." Nói xong nhìn về phía Hắc Ca đang đứng cách cô một khoảng.
Hai người lại không nói gì nữa.
Cứ giằng co như vậy, cho đến khi người thanh niên lại lên tiếng.
"Ta cũng chỉ đi ngang qua thả ngựa, ngươi và ta không liên quan gì đến nhau?"
Nhìn trang phục của đối phương cũng không phải là lính bình thường, ít nhất là một tiểu tướng, Cố Nam cũng không chắc, suy nghĩ một lúc bèn buông kiếm ra.
Sảng khoái nói: “Không liên quan."
Người thanh niên im lặng một lúc rồi gật đầu, tay phải từ từ buông chuôi kiếm, ngồi xuống một tảng đá cách Cố Nam vài bước.
Thả dây cương ngựa, con ngựa bên cạnh liếc nhìn Hắc Ca một cái rồi đi sang một bên.
Hắc Ca kêu lên một tiếng, cúi đầu tiếp tục ăn cỏ.
***
"Phù phù."
Gió kéo tung áo, Cố Nam dựa vào tảng đá, hai tay ôm sau đầu, vẻ mặt thảnh thơi.
Thời tiết ở Trường Bình tuy lạnh, nhưng cô dù sao cũng là một võ sĩ nên không dễ bị đông lạnh như vậy.
Còn người thanh niên đối diện cứ liên tục nhìn chằm chằm vào cô, tay phải luôn đặt gần chuôi kiếm.
Dù đã nói không liên quan, nhưng hắn vẫn không dám lơ là cảnh giác với Cố Nam.
Đối phương là quân Tần, nửa đêm xuất hiện ở đây, lý do chỉ là thả ngựa thì không thể đơn giản như vậy.
Dù vậy, hắn thực sự chỉ đến để thả ngựa.
"Ta nói ngươi đừng quá căng thẳng như vậy.

Nói là không liên quan thì ta sẽ không thất hứa."
Dù thời tiết gió tuyết, lại vào ban đêm, Cố Nam không thể nhìn rõ hình dạng của đối phương, chỉ có thể mơ hồ thấy được trang phục và nét mặt.
Nhưng cô vẫn cảm nhận được ánh mắt của đối phương dừng lại trên người mình.
Cố Nam cười khẩy, nghĩ thầm người này thật nhát gan.
Người thanh niên ngồi đối diện Cố Nam giật mình, sau đó lộ vẻ xấu hổ, lời của đối phương thẳng thắn mà dễ chịu, xem ra mình đúng là đã nghĩ quá hẹp hòi rồi.
Hắn chắp tay nói: "Đúng là ta đã làm trò cười."
Nói xong hắn mới có tâm trí nhìn kỹ người Tần đang ngồi đó.

Trời đêm rất tối, chỉ có ánh trăng lấp lánh trong gió tuyết.


Hai người cách nhau khoảng bảy tám mét.
Có thể thấy đối phương đang dựa vào một tảng đá nhưng không thấy rõ mặt mũi, giọng nói hơi trung tính, thậm chí còn giống như là nữ nhân.
Không, sao có thể.

Người thanh niên tự cười bản thân, trong quân đội làm gì có nữ nhân?
Bây giờ lời đã nói ra, không khí giữa hai người thoải mái hơn nhiều.
Người thanh niên suy nghĩ một chút.
Hắn chắp tay, cười nói: "Tại hạ Triệu Thích, người nước Triệu, huynh đài quả thật biết chọn chỗ, cỏ ở đây hoang dã mà lạnh, xung quanh mười dặm có lẽ chỉ có ngọn đồi này ngựa mới ăn được cỏ xanh."
"Ngươi thật dám nói, người nước Triệu, không sợ ta ra tay ngay bây giờ sao?" Cố Nam trêu đùa.
Người này thật thú vị, vừa nãy còn nhát gan, bây giờ nói gì cũng dám.
"Ta tên là Cố Nam, người nước Tần."
Trong lòng Cố Nam tự nhủ, Triệu Thích, cái tên này không quen thuộc, chắc là một tiểu tướng của quân Triệu.
Người nước Triệu, người nước Tần, báo ra hai danh xưng này ở địa bàn này, thường là không thể yên ổn mà kết thúc.
Nhưng cả hai đều không có động tĩnh gì.
Triệu Thích cười khẽ, giọng của "người này" không thô lắm, nhưng tính cách lại rất thô, hắn lại thích người thô lỗ, nói chuyện không rườm rà.
"Huynh đài thoải mái như vậy, ta mà tiếp tục thế này chắc sẽ bị khinh thường mất."
"Ừ." Cố Nam đáp một tiếng, im lặng, dù sao hai người thuộc hai phe khác nhau, nói nhiều mất khôn.
Trên cánh đồng đen kịt, vài ngọn đồi nhỏ cũng bị chôn vùi trong gió tuyết, từ xa chỉ thấy ánh lửa le lói từ doanh trại của quân Tần và quân Triệu.
"Gió lớn quá." Tiếng gió thổi trên đồi, bên tai còn nghe tiếng ngựa gặm cỏ, Cố Nam nửa nhắm mắt nghỉ ngơi.
Trong lúc hành quân chiến trận, có thể tranh thủ một lúc thư giãn cũng là điều may mắn.
"Ùng ục."
Một âm thanh lạ đột nhiên vang lên trong tai Cố Nam khiến cô cau mày.
Nhìn sang Triệu Thích ngồi bên cạnh, mặt cô hiện lên vẻ kỳ lạ.
"Ùng ục."
Lại một tiếng nữa.
Cố Nam nhướn mày.
Sắc mặt Triệu Thích hơi khó coi, là tiếng bụng của hắn, hôm nay hắn chỉ ăn hai bữa, đều không đủ no, thật sự là đói lắm rồi.

Không ngờ bụng lại không biết xấu hổ như vậy.
Thật mất mặt.
"Triệu huynh… đói sao?" Cố Nam ngần ngại hỏi.
"Ừ." Mặt Triệu Thích lộ vẻ khổ sở: "Đúng vậy, làm huynh đài chê cười rồi."
"Đây.”
Cố Nam mò trong túi, lấy ra một cái bánh khô.
Đây là cái bánh cô không ăn nổi vào buổi trưa, không phải vì no mà là vì răng cô không chịu nổi.
"Nếu không chê, ta có một cái bánh khô chưa ăn."
Cố Nam đưa cái bánh ra.
Triệu Thích nhìn cái bánh, một lúc sau mới nhận lấy.
Nhìn Cố Nam với ánh mắt biết ơn: "Cảm ơn huynh đài."
"Không có gì." Giọng Cố Nam nhẹ nhàng: "Chỉ là một cái bánh khô thôi mà."
Triệu Thích không đáp lại, chỉ có tiếng nhai bánh chậm rãi.
Thỉnh thoảng, còn nghe thấy tiếng ho nhẹ.
Chắc cái bánh khô quá.
" Quân Triệu các ngươi, thiếu thốn lương thực như vậy sao? Nhìn trang phục của ngươi, chắc là tiểu tướng, sao lại không đủ ăn?" Cố Nam hỏi nhỏ.
Nhưng dường như nhận ra mình không nên hỏi vấn đề này, cô nói thêm: "Nếu không tiện trả lời thì ngươi không cần nói."
Triệu Thích nuốt miếng bánh: "Không có gì phải giấu, cũng không phải bí mật.

Quân Triệu chúng ta thiếu thốn lương thực, binh lính đều không đủ ăn, ta làm sao có thể ăn no một mình được?"
"Vậy sao."
Cố Nam gật đầu: "Ngươi đúng là một vị quan tốt."
"Quá khen." Triệu Thích nói, nhìn nửa cái bánh còn lại trong tay, nuốt nước bọt, rồi lặng lẽ cất vào túi.
Trong gió tuyết, Cố Nam nhìn vị tiểu tướng cất nửa cái bánh, lắc đầu.
"Không đủ ăn, sao lại đi đánh trận?"
Triệu Thích ngạc nhiên, không ngờ đối phương lại nói vậy.
Một lúc sau, hắn cười khẽ: "Ai muốn đánh trận chứ? Chỉ là bảo vệ gia đình thôi."
"Sau Trường Bình là đến Hàm Đan, cả gia đình ta đều ở đó, nếu bị quân Tần các ngươi chiếm thì ta sẽ mất tất cả."
Nói xong Triệu Thích im lặng.
Cố Nam giải lấy túi nước ở thắt lưng ra uống một ngụm: “Là chúng tôi có lỗi với các người.”
Triệu Thích vẫy tay: “Đâu có chuyện đó, mỗi người đều vì chủ của mình mà thôi.”
Nói rồi thở dài.
“Nếu không có chiến tranh thì tốt biết mấy.” Cố Nam không biết tại sao, lại buột miệng nói ra một câu.
Triệu Thích nghe câu nói ngây thơ này thì nhún vai: “Có con người thì không thể không có chiến tranh.”
“Tại sao không thể cùng làm một nước?” Cố Nam có lẽ vì nhàn rỗi nên tiếp tục trò chuyện với Triệu Thích.
“Cùng làm một nước?” Triệu Thích lắc đầu, khi bàn đến chuyện quốc gia đại sự, thái độ của hắn nghiêm túc hơn vài phần: “Cùng làm một nước thì phải có vua, có vua thì phải tranh giành, tranh giành thì có chiến loạn.”
“Nếu không có vua thì sao?” Cố Nam đột nhiên nghĩ đến các phương pháp cai trị của hậu thế.
“Không có vua?” Triệu Thích ngạc nhiên, đây là lần đầu tiên hắn nghe thấy suy nghĩ báng bổ như vậy, nếu lời này bị một chư hầu nào đó nghe thấy thì Cố Nam sẽ khó lòng mà yên ổn.
Hơn nữa, không có vua thì làm sao được?
“Không có vua thì thiên hạ sẽ đại loạn.”
“Vậy lấy dân làm gốc thì sao?”
“Lấy dân làm gốc?” Triệu Thích chợt không hiểu được.
“Đúng vậy.” Cố Nam nghĩ đến cảnh tượng của hậu thế, gật đầu nhẹ nhàng, nửa nằm nhìn bầu trời đêm tuyết rơi.
“Lấy dân làm gốc, lấy dân trị quốc.

Thiên hạ không có thế gia, không có vua.

Ruộng tốt chia cho dân, sách vở phổ biến cho mọi người cùng học.

Dân bầu quan lên trị quốc, nếu quan không có năng lực thì dân sẽ thay thế bằng người khác.

Chính quyền vì dân, quốc gia do dân quản lý, thiên hạ đại đồng.

Như vậy thì thế gian không có vua.

Thiên hạ có loạn không?”
Triệu Thích chỉ cảm thấy đầu óc mình trở nên hỗn loạn, chợt mất hồn.
Kiểu cai trị này như này, liệu có thể không còn loạn lạc không? Không, không có vua thì quốc gia không thể tồn tại được một ngày.
Những lời của Cố Nam đã phá hủy hoàn toàn quan niệm về quân chủ từ nhỏ của hắn.
Nếu như vậy thì thiên hạ có thể thực sự ổn định không?
Triệu Thích muốn phản bác nhưng lại không biết phản bác thế nào.
Bởi vì nếu như vậy, có lẽ nhân dân có thể an cư lạc nghiệp, thế gian có thể thực sự bình yên.
Trong mắt Triệu Quát lóe lên tia sáng, nhưng một lúc sau ánh sáng đó lại tắt.
Nói thì dễ, nhưng thực hiện được thiên hạ như vậy thì sao có thể dễ dàng được?
Xa vời quá.
Lấy dân làm gốc sao?
Triệu Thích bất lực dựa vào: “Cố huynh đệ, suy nghĩ của ngươi rất hay, nhưng không thể thực hiện được.

Chiến loạn của chư hầu, lấy đâu ra thiên hạ của dân.”
“Ai mà biết được?” Cố Nam cười nhạt, lẩm bẩm: “Có lẽ một ngày nào đó thực sự sẽ thực hiện được thì sao?”
“Đó sẽ là một thiên hạ mới.”
Cuộc trò chuyện của hai người dừng lại ở đây không tiếp tục nữa, đợi đến khi Hắc Ca ăn xong cỏ.

Cố Nam kéo dây cương của Hắc Ca, quay đầu nhìn vị tiểu tướng tên Triệu Thích.
Sau đó quay đầu cưỡi Hắc Ca dẫm tuyết mà đi.
Chỉ để lại Triệu Thích đứng đó một mình.
Triệu Thích quay đầu, nhìn tuyết bay đầy trời, hơi suy tư.
“Nếu đời này Triệu Quát có thể nhìn thấy thế giới đó thì chẳng có gì hối tiếc.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận