Quỷ Nghèo, Yêu Nhau Đi?

Edit: Chi

Beta: Tam

Lúc đứng ven đường chờ xe, Trình Vân Lãng nhờ Chu Khởi Thanh lấy áo khoác hắn mang đến đắp trên mặt Trương Chiêu Ngưng, Chu Khởi Thanh nghe theo. Trương Chiêu Ngưng cảm giác trên mặt có cái thứ gì cọ xát khó chịu, đưa tay thử túm lấy, túm được là muốn vứt, may mà Chu Khởi Thanh nhanh tay giành lại.

Trình Vân Lãng nói: “Để tôi đưa cô về trước, cô con gái về một mình không ổn đâu, cô về nhà rồi tôi đưa cậu ta về.”

Chu Khởi Thanh liếc nhìn Trương Chiêu Ngưng bị che đầu còn không chịu yên, “Cậu … Ổn không? Cậu ấy uống say thì hơi bị ầm ĩ.”

“Không sao, tôi ổn.”

Chu Khởi Thanh nghĩ lại ghi thêm thù rồi, nhưng mà dù sao Trình Vân Lãng cũng không đến nỗi bưng Trương Chiêu Ngưng đi bán, chắc không sao đâu.

Chờ xe tới, Trình Vân Lãng ôm Trương Chiêu Ngưng ngồi ghế sau, Chu Khởi Thanh ngồi ghế phụ lái.

Đưa cô nàng về đến nhà, Trình Vân Lãng mới kêu tài xế quay xe lại, đưa hai người về đến nhà thuê của hắn và Trương Chiêu Ngưng.

Trương Chiêu Ngưng ngửa mặt nằm ở ghế sau, cuộn chân lại nằm gối đầu lên đùi Trình Vân Lãng.

Có thể là vì lúc này đang ngủ say, hết lần này đến lần khác muốn xoay người mà cứ bị Trình Vân Lãng xoay lại, cậu tức giận phì phò mấy hơi, nhưng quá hai giây là yên lặng lại.

Đền nhà, Trình Vân Lãng đặt cậu lên giường, hai chân vắt vẻo bên mép giường.

Trong lúc mê mang, Trương Chiêu Ngưng hé mắt thấy trước mặt mình có một cái bóng người mơ hồ lắc lư.

Một giây sau, cậu cảm thấy có người động vào chân mình.

Trộm giày chứ gì? Cậu nhấc chân cái ‘vèo’, ‘kẻ trộm giày’ lập tức với không tới.

Trình Vân Lãng túm hụt thì đứng dậy nắm chân cậu giơ lên cao.

Trương Chiêu Ngưng mơ màng thấy ‘kẻ trộm giày’ đứng lên muốn gỡ giày mình ra.

Cậu ‘véo’ đưa chân sang trái, hé, túm không được nè he.

Trình Vân Lãng nghi cậu cố ý, liếc cậu một cái thì phát hiện mắt cậu đang hé mở, thì ra là tỉnh rồi.

Trình Vân Lãng chống nạnh, ung dung nhìn cậu, nói: “Tỉnh rồi thì tự cởi đi.”

Cởi? Đang lúc nửa tỉnh nửa mê, ý thức không rõ lắm, cậu chỉ nghe được một chữ này. Trương Chiêu Ngưng sững sờ, không phải cướp tiền? Cướp sắc hả?

Trương Chiêu Ngưng: “%¥×@£δг∞ …”

“Gì?” Trình Vân Lãng nghe không rõ, cũng chả hiểu nổi cậu đang nói gì.

“%¥×@£δг∞ …” Trương Chiêu Ngưng dùng giọng tự cho là rất lớn nói, giờ trong đầu cậu cảm thấy mình như đang hò hét ấy.

Thật ra thì không, Trình Vân Lãng nghe vẫn thấy giọng nhỏ hơn muỗi kêu chút xíu thôi.

Hết cách, hắn không thể làm gì khác hơn là kề tai bên miệng Trương Chiêu Ngưng.

Hắn chờ mười mấy giây cũng không nghe Trương Chiêu Ngưng nói gì.

Quay đầu nhìn lại, người ta đang ngủ.

Hắn cười cười, ngồi xổm xuống cởi giày cho cậu.

Hơn hai giờ sáng, Trình Vân Lãng đi WC.

Bỗng nghe thấy tiếng máy điều hòa đặt bên ngoài đang vang lên. Hắn cho là nghe lầm nên kề sát tai trên tường nghe kỹ lại, không sai.

Bây giờ là tháng sáu, phương bắc mặc dù có hơi nóng, nhưng không đến mức cần phải bật máy điều hòa. Có lúc tối ra khỏi nhà còn phải mặc áo khoác mỏng.

Càng nghe càng giống như tiếng điều hòa bên phòng Trương Chiêu Ngưng đang vang lên.

Chỗ mà bọn họ ở chỉ có phòng Trương Chiêu Ngưng có máy điều hoà.

Trình Vân Lãng quyết định đi xem thử.

Vừa đẩy cửa một cái, một luồng hơi lạnh ập tới. Trương Chiêu Ngưng đang nằm giang tay giang chân ra, chăn trước khi đi ngủ Trình Vân Lãng đắp cho cậu bị vứt hết xuống đất.

Quả nhiên là cậu, lúc này trong tay Trương Chiêu Ngưng còn đang nắm ‘chứng cứ phạm tội’ ——  điều khiển từ xa của máy điều hòa.

Trình Vân Lãng hơi bực, tháng sáu mà mở điều hòa?

Hắn bước tới muốn rút điều khiển từ xa ra, ai mà ngờ Trương Chiêu Ngưng nắm rất chặt, hắn càng dùng sức rút ra thì cậu nắm càng chặt.

Trình Vân Lãng vỗ nhẹ lên mặt cậu, “Này, tháng sáu mà mở điều hòa làm gì? Đưa điều khiển từ xa cho tôi, tắt đi.”

Trương Chiêu Ngưng xoay người theo bản năng, lầm bầm: “Làm gì đấy? Đáng ghét.”

Trình Vân Lãng đứng nhìn cậu một hồi, ngồi xổm xuống ôm chăn đập lên mặt cậu.

“Làm gì đấy?” Chăn chặn hô hấp của cậu làm cậu tỉnh lại, tức giận gào lên, trong mắt đều là lửa giận không thể che giấu.

“Tắt điều hòa đi. Cậu không có sự đồng ý của tôi không được tự ý mở điều hòa.” Trình Vân Lãng khăng khăng nhìn cậu.

Trương Chiêu Ngưng vốn có chứng khó chịu khi rời giường, lúc này bị làm tỉnh thì càng khó chịu hơn. Chỉ mới vừa mở mắt đã phải đối diện với một gốc cây vô cảm, cậu càng tức giận hơn.

Nhắm mắt bình tĩnh mười mấy giây, cuối cùng cũng tỉnh táo lại được.

Cậu kiềm chế sự tức giận, cố gắng bình tĩnh nói với Trình Vân Lãng: “Tôi thấy nóng, có thể mở máy điều hòa, bây giờ thương lượng với cậu được không?”

Trình Vân Lãng nhìn vẻ mặt tức giận nhẫn nhịn của cậu, có lý có chứng nói: “Một, bây giờ là tháng sáu, chưa nóng lắm …”

“Tôi nóng, tôi nóng, tôi nóng!” Trương Chiêu Ngưng như phát điên ngắt lời. Cũng lại là chuyện tiền nong, ngày nào cũng lầm bà lầm bầm.

Trương Chiêu Ngưng nói tiếp: “Không mở điều hòa thì sao mà ngủ? Cậu nói xem, tôi đang nóng, nóng lắm.”

Trình Vân Lãng tựa vào cửa không nói lời nào, hắn nhìn cậu một lúc rồi đi ra ngoài, lúc trở lại thì trên tay cầm theo một chậu nước lạnh, trên cánh tay còn vắt một cái khăn lông.

Trương Chiêu Ngưng chớp mắt tắt đài.

“Cậu muốn làm gì? Tôi tự biết tắm.”

Trình Vân Lãng không thèm nhìn cậu, bước tới giành điều khiển tắt điều hòa.

“Đứng dậy.”

Trương Chiêu Ngưng nghe theo đứng đối diện Trình Vân Lãng.

“Cậu đừng nhúc nhích, tôi tự biết tắm.” Nói xong thì cảnh giác ôm tay, Trình Vân Lãng sẽ không cưỡng ép chứ?

Trình Vân Lãng bưng chậu nước đến bên giường.

Trương Chiêu Ngưng: “Tôi sai rồi, tôi sẽ không bao giờ mở điều hòa nữa.”

Nói rồi, cậu co rúm lại lùi ra sau.

Trình Vân Lãng lại nhấc chăn lên, vứt khăn treo trên cánh tay vào chậu nước, thấm rồi vắt một cái, sau đó bắt đầu lau tấm chiếu trên giường Trương Chiêu Ngưng từ đầu đến đuôi.

Đến đây thì không khí ngột ngạt bắt đầu lan tràn, Trương Chiêu Ngưng bỗng ngượng ngùng.

Cậu đứng ở bên tường không biết nên nói gì.

Lau xong, Trình Vân Lãng nói với cậu: “Hai ngày nay mở máy điều hòa thì hơi sớm, cậu sợ nóng thì lau chiếu một lúc là mát thôi.”

Trương Chiêu Ngưng không ngờ Trình Vân Lãng vì muốn tiết kiệm tiền điện lại có thể nghĩ ra được một cách cũ như thế, quả nhiên là keo như kẹo kéo.

Vì thế Trương Chiêu Ngưng bị ép mỗi đêm đều phải lau chiếu, vì Trình Vân Lãng nói bây giờ không được mở điều hòa, quá sớm.

Đợi đến khi hè nóng không chịu nổi mới được mở, lúc ấy Trình Vân Lãng cũng phải quạt, buổi tối ngủ dưới sàn ở phòng mình.

Trương Chiêu Ngưng bỗng muốn rời khỏi cái tên gà mẹ này, phiền quá.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui