Sở lão phu nhân ngược lại cũng không phải nhìn không khá đại phu nhân, có điều bà cùng con dâu không phải làm người ta vui vẻ như vậy. Mấy suy nghĩ của Lão phu, đại phu nhân cũng giống vậy. Lần này xem đại phu kinh ngạc, lão phu nhân trong lòng vẫn là rất vui mừng. Đối với hành vi này của lão phu nhân, đại phu nhân giận đến không được, nhưng lại chỉ có thể nhịn xuống, ai bảo đây là bà không để ý tới! Bà vốn là muốn mượn quan hệ với phủ Thừa Tướng vì hai đứa con trai mình trù mưu mấy phần, thậm chí bao gồm tướng công của bà. Nhưng ai có thể nghĩ Hòa Chân là một đứa ngu xuẩn. Còn chưa xuất giá, trong phủ lại kiêu căng như thế, không nói lão phu nhân, chính là Sở lão tướng quân cũng tuyệt đối không tha cho.
"Phụ mẫu, chuyện Hòa Chân này là con dâu làm sai, con dâu vốn là muốn nàng sẽ phải xuất giá, cũng chẳng qua đang còn ở trong nhà còn lại thời gian ngắn như vậy, nhiều chiếu cố nàng mấy phần, cũng không nghĩ rước lấy những phiền hà này. Là con dâu không đúng!"
Lúc này, Sở lão tướng quân rốt cuộc hài lòng.
Ông chậm chạp nói, "Có một số việc phải hướng lâu dài xem, tên A Đấu nâng lên chẳng nổi, còn không phải là chính là một bãi bùn lầy."
Hòa Chân bị tổ phụ mình nói như vậy, hết sức tức giận, nhưng lại không dám nhiều hơn phách lối. Hòa Linh mắt thấy tất cả, bật cười.
"Tổ phụ không cần phải lo lắng, Sở Hòa Linh cháu nói được là làm được. Hòa Chân ngược lại là có thể nhìn một chút, rốt cuộc là ai chết vào tay ai."
Hòa Chân tức giận, nhưng bởi vì Sở lão tướng quân ở đây, cũng không thể nhiều lời. Lão tướng quân không có nhiều lời, đối với những khác người gật đầu một cái cả nhà tất cả giải tán. Nghĩ đến cùng lão phu nhân có lời muốn nói. Mấy tiểu bối mắt nhìn xuống ngực, tất cả rời đi. Vừa ra khỏi cửa, Lan thị liền tiến tới bên cạnh Hòa Linh cũng muốn hỏi một hai. Có điều Hòa Linh cũng không để ý đến bà, chính là đi thẳng nha. Lan thị không được mặt mũi, nghĩ đến ban đầu là vì chuyện gì mà tạo thành mẹ con hiềm khích như vậy, quay đầu lại nhìn về phía Hòa Tuyết. Hòa Tuyết từ chuyện lần trước bắt đầu biết sợ, hoàn toàn không dám nhiều lời, Hòa Linh mặc dù cười híp mắt không có nhiều hơn vẻ mặt, nhưng lạnh lẽo trong mắt của nàng lại hù sợ Hòa Tuyết. Chịu phạt dạy dỗ mới biết sợ, nói chính là Hòa Tuyết loại này. Mà Hòa Tuyết đích xác là cực sợ, nàng ta chỉ sợ giống như lần trước nữa không thể nói chuyện. Người khác không hiểu loại cảm giác đó, nhưng là nàng ta lại hiểu.
Vì vậy. Lúc Hòa Chân khiêu khích Hòa Linh, nàng ta không dám nói một câu, nếu như là thường ngày đã sớm xông lên trước giúp, dù sao hai người này đều là nàng ta ghét. Nhìn các nàng đánh nhau, mặc kệ là ai bị thua thiệt, nàng ta đều là vui mừng. Nhưng bây giờ lại cảm thấy, quả nhiên không có đi lên mới đúng, ai nghĩ tới, tổ phụ thế nhưng đứng ở cửa, có thể thấy được, mọi việc không phải bọn họ nghĩ đơn giản như vậy! Hòa Tuyết Tâm có sợ hãi, Tứ phu nhân ngược lại có chút cảm thấy đau lòng, nữ nhi một tiểu cô nương hoạt bát như vậy, hiện tại ngược lại an tĩnh. Nhưng suy nghĩ lại, cảm thấy chưa chắc không tốt. Nếu như thật là giống như Hòa Chân như vậy, sợ là sẽ phải xảy ra vấn đề lớn rồi! Có điều chó sủa là chó không cắn, vốn Hòa Chân là một cô nương cỡ nào ôn thuận, trong ngày thường chỉ biết núp ở sau người khác, nhưng bây giờ nhìn, thì ra tất cả là đều là giả bộ! Khi đó bà đối với cô cháu gái này cảm giác cũng không tốt, tuy nhiên nó không giống hiện tại, bây giờ nhìn, chỉ cảm thấy sợ là đại phu nhân muốn đặt trật bảo!
Sở Hòa Chân thông minh như vậy, căn bản cũng không phải là đối thủ của Hòa Linh! Hơn nữa, Hòa Linh lại dám trước mặt mọi người liền dám kêu ồn ào chờ Hòa Chân rời đi Sở gia tuyệt sẽ không nương tay, có thể thấy được nàng cũng không phải là đèn đã cạn dầu. Thật ra thì Tứ phu nhân mơ hồ có một hoài nghi, tại sao Hòa Linh trở nên lợi hại như vậy, nghĩ tới nghĩ lui, càng cảm thấy, bên người nàng là có người giúp! Mặc dù nói không biết cái này trợ thủ là ai, nhưng nhìn Sở Hòa Linh cùng Lục Hàn làm quen thời gian, lại cảm thấy, chính là người giúp nàng! Nghĩ đến chỗ này, Tứ phu nhân càng thêm cảm thấy, Hòa Tuyết hiện tại đàng hoàng nghe lời là đúng! Tứ phu nhân lôi kéo Hòa Tuyết rời đi, đại phu nhân mặt xám mày tro, Nhị phu nhân cũng là giống vậy, Tam phu nhân Lan thị ngược lại cảm thấy không biết như thế nào cho phải! Bà vốn là gọi mình ca ca tới đây làm hòa, có ai nghĩ được, đại ca nhà mình cũng là không biết điều. Hẳn là đem bà mắng cho một trận, sau chính là đi! Người ca ca kia, chỉ biết đau lòng Hòa Linh, căn bản cũng không quan tâm người khác! Nghĩ đến chỗ này, Lan thị tâm tình không lo. Làm con gái, nào có giận cha mẹ mình như vậy! Bây giờ nghĩ lại, thật là khiến trái tim người ta băng giá. Lan thị nghĩ như vậy, tâm tình cũng không tốt đứng lên! Nhưng mà chỉ đúng là nói một chút nàng mà thôi, về phần giận thời gian dài như vậy sao! Còn dám cùng với bà nhăn mặt, nếu như người bình thường, đã sớm chấp hành gia pháp, đánh chết! Khuê nữ không hiểu chuyện như vậy, ông cụ còn nói bọn họ, cảm thấy là bọn y là không đúng, chuyện như vậy huyên náo, làm sao lại không có một người nào biết chuyện! Bất quá là một tiểu nha đầu không đáng giá thôi!
Lan thị vừa đi vừa nghĩ, chạm mặt gặp được Trí An, Trí An khách khí nói: "Chào Tam thẩm!"
Mấy hài tử rong nhà, Lan thị thích nhất chính là Trí An, khách khí có lễ phép, cũng cho tới bây giờ đều không bày ra bộ dáng không nên người kia! Thật ra thì người khác cũng không có xem thường Lan thị, nhưng Lan thị cảm thấy chuyện là như thế này, bà đối với thân phận nữ Thương Hộ của mình đã sâu tận xương tủy không thể giải thoát!
Lan thị mỉm cười: "Trí An hôm nay tại sao trở lại?"
Trí An nói: "Thật ra thì, cháu là tính toán về trong phủ ở!" Dừng lại một chút, Trí An nói: "Tiên sinh cũng là ý tứ như vậy! Còn chưa tới nửa năm công phu, cháu suy nghĩ về trong phủ hình như càng tốt hơn một chút, dù sao, an tĩnh. Hơn nữa cũng là chỗ của mình, tìm được cái sách gì tham khảo cũng là dễ dàng!"
Lan thị vừa nghe, liền vội vàng hỏi: "Còn có ý kiến như vậy sao! Ta xem Trí Ninh ngược lại không có nói như vậy, cũng không biết cái vị tiên sinh kia có nói cho y biết đạo lý này hay không."
Trí An suy nghĩ một chút, mỉm cười: "Mỗi tiên sinh thói quen đều là bất đồng. Tiên sinh của bọ cháu môn sinh khắp thiên hạ, mỗi lần kỳ thi cuối năm nhân số cũng không ít, vì vậy có kinh nghiệm hơn một chút!" Thấy Lan thị vẻ mặt thay đổi, y tiếp tục nói: "Đương nhiên, Tiên sinh của Trí Ninh tốt hơn, nhưng ông ấy chủ yếu vẫn là dạy hoàng thân quốc thích nhiều hơn chút, lời nói bây giờ, hoàng thân quốc thích, nơi nào cần thi cử! Vì vậy đại khái cũng không thể nghĩ đến điểm này!"
Lan thị gật đầu: "Ngươi nói thật đúng là cái đạo lý như vậy. Còn phải đa tạ Trí An nhắc nhở tam thẩm như vậy!"
Trí An giọng nói hết sức thân thiết: "Đều là cần phải vậy. Nếu như Trí Ninh có thể đậu khoa cử, người làm ca ca như cháu đây cũng cảm thấy kiêu ngạo! Mọi người đều là người một nhà, dĩ nhiên là tuy hai mà một!"
Lan thị vui mừng, "Cái đứa trẻ này, thật là hiểu chuyện! Được rồi, tam thẩm cũng không làm trễ nãi ngươi! Mau trở về học tập."
Trí An cáo từ, Lan thị trong lòng hài lòng, nghĩ như vậy, vội vàng đi tìm Sở Phi, muốn cùng y nói một chút chuyện Trí Ninh. Vợ chồng bọn họ đối với đứa con trai này thật sự là quan tâm quá ít! Mà Trí An rời đi vẻ mặt còn lại là tràn đầy châm chọc. Rốt cuộc là nữ tử, chính là hơi lừa dối mấy phần sẽ trúng kế. Thật ra thì bọn họ Triệu tiên sinh đúng là nói để cho bọn họ trở về phủ học tập, đối với y như vậy tốt hơn. Nhưng cái này cũng không thích hợp Trí Ninh, Trí Ninh vốn chính là năm nay mới chuyển tiên sinh. Hơn nữa Trí Ninh tiên sinh cùng bọn họ tiên sinh tính tình bất đồng, thích tán nói, nếu như khiến Trí Ninh trở về phủ học tập, như vậy tất nhiên sẽ để cho y biểu hiện càng thêm kém! Nghĩ tới đây, Trí An càng cười lạnh. Không thể không biết chính mình tính toán đệ đệ nhỏ nhất có gì không đúng! Có điều mang theo nụ cười rét lạnh! Y biết được, Lan thị là có tiền bạc, y nói như vậy, Lan thị tất nhiên cực kỳ cảm kích! Y không phải thằng ngốc Sở Trí Tín kia, thật cho là tiền tài đều là vật ngoại thân, phải biết, bên ngoài ăn mặc ngủ nghỉ, loại nào không cần bạc, thật sự là tiền bạc vì cặn bã, đó mới là ngu không thể ngu nữa!
Quả nhiên, Trí An chính là nhận được Lan thị đưa tới tổ yến, mặc dù không phải là tiền bạc, nhưng như vậy tốt hơn, nghĩ đến chỗ này, Trí An đắc ý cười! Càng cảm thấy trong phủ này người tốt đắn đo!
Mà lúc này, Trí Ninh đang ngồi ở trong phòng tỷ tỷ của mình, y chậm rãi hỏi "A tỷ, tỷ nói chuyện như vậy...... Đệ làm sao lại cảm thấy như vậy rất…! Không phải lừa đệ chứ?" Hôm nay phụ thân cùng y nói chuyện, nói là sắp khoa cử rồi, có điều thời gian mấy tháng, hi vọng y có thể trở về phủ học tập, Trí Ninh hết sức không muốn. Bọn họ tiên sinh là hạng người gì, nếu như không có ở đây bên cạnh y, sợ là sẽ phải bỏ qua rất nhiều!
Hòa Linh hiện tại cũng lười phải cùng phụ mẫu của y nói chuyện, hoàn toàn cũng chưa có đầu óc, nói nhiều rồi, bọn họ cũng vốn không hiểu, ngược lại dứt khoát không nói được, có điều đợi tin lời của người khác sẽ phải cái hố con trai mình, đây thật là đủ đủ rồi!
Hòa Linh nhìn Trí Ninh, hỏi "Đệ cảm thấy cha mẹ là hạng người gì?"
Cũng không biết nàng vì sao đột nhiên hỏi tới cái này, Trí Ninh suy nghĩ một chút, nói: "Hết sức thương ta, nhưng là không có thấy xa, rất dễ dàng bị người nắm mũi dẫn đi!"
Hòa Linh gật đầu: "Trí Ninh nói rất đúng, quả thật như thế!"
Trí Ninh: "Ý của Tỷ tỷ là? Ta có chút không hiểu!" Êm đẹp vì sao phải hỏi cái này!
Hòa Linh nhíu mày: "Nếu bọn họ không có gì thấy xa lại dễ dàng bị người dắt mũi đi, tại sao ngươi phải nghe bọn họ! Lúc này, ngươi không phải đi tìm tổ phụ lại tới tìm ta làm cái gì đấy! Đem tất cả mỗi một việc từng món một phân tích một chút. Chuyện như vậy chính là tự có tổ phụ vì ngươi làm chủ, có tốt dùng là không có người dùng ngược lại muốn mình phiền não, không phải người tinh minh gây nên!"
Trí Ninh gật đầu: "Tỷ tỷ nói rất đúng." Lập tức liền đứng lên, xoay người muốn đi, hình như hết sức vội vàng. Có điều không đợi ra cửa, y rồi xoay người: "Tỷ tỷ kia cảm thấy, cái người cùng mẫu thân nói chuyện này là ai?"
Hòa Linh cười lạnh: "Nếu như chút chuyện tình này đệ đều không nghĩ ra, như vậy ta ngược lại thật ra cảm thấy, đệ không cần phải tham gia khoa cử rồi. Không có ý nghĩa."
Trí Ninh cúi đầu, ngay sau đó ngẩng đầu, nghiêm túc nói: "Tỷ tỷ, ta biết rồi!" Dừng lại một chút, y cười khổ: "Thật ra thì trong lòng đệ đã nghĩ đến, có điều mình không dám thừa nhận, lời của tỷ tỷ ngược lại thức tỉnh đệ!"
Hòa Linh chậm rãi nói: "Đệ biết ta thích uống trà chứ? Nhưng đệ biết không? Không phải tất cả trà đều là một phương pháp pha, giống như là hiện tại Trúc Diệp Thanh này, Trúc Diệp Thanh là không thể dùng nước sôi pha, nếu như pha, bảy tám phần nóng mới phải tốt nhất! Có lúc đối với người, cũng là cái đạo lý như vậy, người bất đồng, đệ phải dùng bất đồng biện pháp. Không phải mỗi người cũng có thể làm cho đệ thoải mái, nhưng đệ muốn đối phó người khác, sẽ phải nắm giữ tốt độ lửa, cùng pha trà một dạng! Có người, nên kịch liệt trực tiếp sử dụng nước sôi; mà có người, thong thả ung dung mới phải nghiêm chỉnh! Lại nói, nếu như còn nhỏ tuổi liền Phong Mang Tất Lộ, sẽ có điều càng nhiều người phòng bị ngươi. Chưa chắc là công việc tốt đấy!"
Hòa Linh chỉ tốt ở bề ngoài mà nói một lần, nói xong, mỉm cười: "Được rồi, đi thôi!"
Trí Ninh hòa hoãn một chút, hình như suy nghĩ hiểu rõ, gật đầu nói: "đệ biết rồi!"
Y vốn là muốn ở trước mặt tổ phụ cho nhị ca thượng chút nhãn dược, nhưng tỷ tỷ nói ra lời nói này lại làm cho y bỏ đi chú ý! Cho nên nói, nhị ca chính là Trúc Diệp Thanh, phải từ từ tới mà không một lần là xong sao!
Trí Ninh mang theo trầm tư rời đi!
Liền nghe ngoài cửa sổ truyền đến giọng nam, "Mỗi lần tới đây, đều có thể nhìn thấy Tiểu Linh Đang tính toán kế người, quả nhiên là để cho ta mở rộng tầm mắt!"
Hòa Linh trợn trắng cả mắt, đi tới bên cửa sổ, nàng đẩy cửa sổ ra, ngoài cửa sổ đứng chính là Lục Hàn, mà lúc này, Sở Vân chủy thủ chống đỡ ở cổ Lục Hàn, Lục Hàn cũng không phản kháng, còn cười híp mắt giễu cợt Hòa Linh!
Hòa Linh liếc y, hỏi "Huynh thật ra càng lớn mật, rõ ràng cũng không đem người của ta để ở trong mắt, huynh cho rằng Sở Vân thật không thể xuống tay với huynh sao?"
Lục Hàn: "Ta hiểu biết rõ sẽ không!"
Hòa Linh: "Ha ha!"
"Bản thân mình nhưng chắc là sẽ không, chúng ta là giúp đỡ lẫn nhau hợp tác cùng có lợi, đã có quan hệ như, nàng làm chi muốn cho ta không thoải mái chứ! Mọi người tốt, mới là thật tốt, nàng nói đúng không?" Lục Hàn khí định thần nhàn, Hòa Linh nhìn y dáng dấp lạnh nhạt, luôn là cảm thấy y và lúc trước thật ra thì có chút bất đồng. Liền từ hôm đem mưa to, y lại bất đồng, nhưng nếu như nói bởi vì sao, Hòa Linh lại không dám nhiều hơn tính toán!
"Sẽ không phải là...... Mai Cửu tới chứ?" Hòa Linh hỏi!
Hôm qua mới gặp qua nàng, tất nhiên không phải là vì chuyện Lâm quý phi, như vậy có khả năng nhất, nhất định là Mai Cửu!
Quả nhiên, Lục Hàn gật đầu, y đẩy chủy thủ của Sở Vân: "Vật này nên lấy ra chứ?"
Sở Vân nhìn về phía Hòa Linh, Hòa Linh gật đầu.
Lục Hàn đi vào bên trong nhà, cảm khái nói: "Nhà nàng thế nào chỉ muốn chết lại chọc giận nàng mất hứng, nang nói, ta tới giúp nang xử lý!" Thật là một bộ dáng
//