Xe ngựa rất nhanh đã đến Tự Miếu, thật ra thì hiện nay người tới dâng hương không nhiều, dù sao, sẽ sớm đến thi Hương, tự nhiên sẽ có một ít nữ quyến tới đây cầu phúc, lại không nói lão phu nhân lớn tuổi như vậy, chính là lão giả tuổi lớn hơn đều có, Hòa Linh đi theo lão phu nhân vào bên trong, ngược lại cũng không hành động một mình, nàng quy củ vô cùng. Mọi người hết sức thành kính, tham bái sau, chính là ngồi ở hậu viện nghe giảng.
Hòa Linh cũng không đi một mình, mặc dù nghe giảng có chút nhàm chán, nhưng ngược lại cũng thành thành thật thật, có điều Hòa Linh ngồi yên, những người khác ngược lại chưa chắc, nhìn mấy tiểu cô nương cũng có chút dáng vẻ mệt mỏi, lão phu nhân nói: "Các ngươi tất cả ra ngoài đi!"
Quả thật, bình thường dưới tình huống, đều là lão giả nghe giảng, rất ít có tiểu cô nương cũng ngồi ở lại chỗ này. Mọi người cũng đều thành thói quen, chờ ra cửa, Hòa Linh vuốt vuốt cổ.
Nhìn nàng như vậy, Lý Mộng mang nét cười nói: "Mệt không?"
Hòa Linh gật đầu: "Đúng nha, có điều ngược lại cũng không có cái gì. Dù sao năm nay Trí Ninh sẽ tham gia khoa cử!"
Lý Mộng cười: "Trí Ninh tuổi còn nhỏ, thật ra thì cũng không có cái gì, còn nhiều thời gian." Cũng coi là trấn an, Hòa Linh nghe, gật đầu nói: "Thật ra thì muội cũng cảm thấy như vậy, bất quá mặc kệ thi thế nào, luôn luôn cầu xin chút trong lòng mới an ủi."
Lão ma ma đưa các vị tiểu thư an trí ở một cái thiện phòng nghỉ ngơi, Hòa Linh nhìn mấy lão ma ma, thật sâu cảm khái, thật ra thì lão phu nhân cũng sợ xảy ra điều gì xấu sao? Nếu không, sẽ không để ma ma một mình sang đây xem bọn họ. Thật ra thì nhìn chỗ ngồi mấy tiểu thư cũng có thể thấy được người nào cùng người nào quan hệ tốt. Hòa Linh cùng Lý Mộng ngồi ở một chỗ, tới gần một chút. Mà Hòa Tuyết chỗ ngồi còn lại là đến gần Hòa Ngọc, chi thứ hai hai cô nương Hòa Khánh cùng Hòa Chân ngồi chung một chỗ! Hòa Linh thấy cách cục như thế, không nhịn được cười, có điều ngoắc ngoắc môi, không có coi đó là vấn đề!
Mấy người cũng đều không nói chuyện, lúc này cửa truyền đến thùng thùng tiếng gõ cửa, một ma ma vội vàng đi qua mở cửa, người tới mỉm cười nói: "Tại hạ là Trần ma ma túc thành Hầu phủ, trưởng công chúa nhà ta nghe nói Sở phủ đúng lúc cũng ở đây, nên sai bảo lão nô tới đây mời Ngũ Tiểu Thư đi qua ngồi một lát."
Lão ma ma quần áo tinh sảo mang theo nụ cười khách khí, lão ma ma vội vàng nói: "Ta sẽ bẩm tiểu thư."
Hòa Linh thật ra thì đã nghe được lời nói, trưởng công chúa túc thành Hầu phủ, đây không phải là mẫu thân của Lục Hàn sao! Không riêng gì Hòa Linh, những người khác vẻ mặt cũng có mấy phần lộ vẻ xúc động, cũng không kiềm hãm được nhìn về phía Hòa Linh. Hòa Linh nói: "Ma ma theo ta đi qua đi!"
Hòa Linh gật một cái với ma ma ở cửa, mỉm cười nói, nếu như lúc này từ chối nhã nhặn, thì không thỏa đáng đấy! Hòa Linh biết được, mặc kệ là lão phu nhân có biết hay không, người ta sai người tới đây kêu, bọn họ không đi mới là không khéo léo! Trần ma ma Túc thành Hậu phủ khách khí mang theo xa cách, rất nhanh đã đến một chỗ nghỉ ngơi khác, đợi Trần ma ma bẩm rồi, Hòa Linh mang theo Xảo Âm cùng một vị lão ma ma vào cửa, mà Sở Vân còn lại là chờ ở cửa.
Thiện phòng cũng bố trí đơn giản, Hòa Linh sau khi vào cửa thấy trưởng công chúa ngồi ở chỗ đó, ung dung hoa quý lại có mấy phần anh khí. Hòa Linh không phải lần đầu tiên gặp trưởng công chúa, vội vàng thỉnh an, trưởng công chúa nhìn lên nhìn xuống đánh giá nàng, nói: "Đứng lên đi!"
Đợi Hòa Linh đứng lên, trưởng công chúa nhìn lên nhìn xuống đánh giá, sau nói: "Ngược lại là một tiểu mỹ nhân, không trách được Hàn Mộc hết sức cam tâm cùng ngươi."
Mặc dù nói như vậy, nhưng lại nghe không ra ý tứ đến tột cùng là cái gì, càng thêm nghe không ra hỉ nộ.
Hòa Linh nhàn nhạt cười: "Trưởng công chúa quá khen rồi, có điều Lục công tử cam tâm tiểu nữ, lời này cũng không biết vì sao lại nói thế." Hòa Linh mềm dẻo nói: "Tiểu nữ vẫn luôn cho là cùng Lục công tử khó có thể bạn tốt, nếu như điểm này khiến cho trưởng công chúa hiểu lầm, vậy cũng không được thỏa đáng."
Trưởng công chúa cẩn thận suy nghĩ một chút, Hàn Mộc cũng chưa từng nói muốn cưới Sở Hòa Linh, có điều hai người quan hệ mật thiết, cũng là nhìn ra được!
Khóe miệng bà hiện lên nhất mạt cười lạnh: "Bạn tốt. Ta ngược lại thật ra không biết, giữa nam nữ cũng sẽ có loại bạn tốt này."
Hòa Linh không kiêu ngạo không tự ti: "Tiểu nữ nghĩ trưởng công chúa đi hỏi, Lục công tử nhất định cũng là như thế nói, Lục công tử ngọc thụ Chi Lan nhân như vậy, nói lòng y vui mừng cùng tiểu nữ, đây không phải là mắng chửi người sao?"
Một câu cuối cùng, ngược lại có mấy phần điều khản, không quá dài công chúa hơi hơi hất mày đầu, nói: "Nghe lời này của ngươi, ngược lại cho là Bổn cung nói láo!"
Hòa Linh lắc đầu, "Làm sao như vậy. Ngài cũng chỉ là nghe lời đồn đãi thôi. Có điều nếu như Lục công tử thật là ái mộ ta, vậy ta nằm mơ cũng có thể cười tỉnh." Hòa Linh mặc kệ nói gì đều là nhàn nhạt, cũng không đặc biệt khẩn trương, thỉnh thoảng còn mang theo mấy câu lời nói dí dỏm, giống như không có chút nào sợ trưởng công chúa, mà trưởng công chúa cũng phát hiện điểm này, nàng rất kỳ quái, kỳ quái với hành động của Sở Hòa Linh, có điều bà cũng là bảo trì bình thản, "Ngồi đi!"
Hòa Linh gật đầu, khéo léo ngồi xuống, trưởng công chúa nhìn về ma ma cùng Xảo Âm: "Các ngươi đi xuống, ta có mấy câu muốn nói riêng."
Hai người không dám ở lâu, thối lui ra khỏi cửa.
Trưởng công chúa nhìn Hòa Linh, chỉ thấy nàng một thân áo đỏ thẫm, hết sức sáng loá. Vốn là màu sắc tươi đẹp, như vậy càng làm cho người cảm thấy khó có thể dời đi tầm mắt.
"Ta nghe nói, ngươi phát giác bí mật chuyện bán bài thi." Trưởng công chúa đột nhiên đổi đề tài.
Hòa Linh không chần chờ: "Cũng có điều tình cờ phát hiện thôi. Cũng không biết làm sao lại huyên náo lớn như vậy!"
Trưởng công chúa tầm mắt hình như lơ đãng quét qua nội thất, có điều rất nhanh chính là thu hồi tầm mắt, nàng nụ cười nhạt nhòa, ý tứ giễu cợt mạnh hơn, nói: "Tình cờ, lúc ta còn trẻ đã từng ra cửa đánh giặc, ta cho tới bây giờ cũng không tin chuyện gì là tình cờ. Ta càng không tin một nữ hài tử nuôi dưỡng ở thâm khuê sẽ chú ý những thứ này."
Hòa Linh nghiêm túc: "Tự nhiên sẽ quan tâm, đệ đệ ruột, biểu huynh đệ, đường huynh đệ của tiểu nữ năm nay cũng sẽ tham gia khoa cử, nếu tham gia khoa cử, tiểu nữ quan tâm không phải rất bình thường sao! Tiểu nữ hi vọng bọn họ cũng có thể lấy được thành tích tốt, cho nên lúc cữu cữu cầm những thứ này tới tìm tiểu nữ, tiểu nữ thật là là lấy làm kinh hãi. Vì vậy liền đem chuyện này báo cho tổ phụ. Có điều cũng may, Thánh thượng anh minh, chuyện như vậy cuối cùng là đã qua!"
Trưởng công chúa hé mắt, cũng chỉ nói mấy câu, bà liền phát hiện tiểu cô nương này nói chuyện giọt nước không lọt, hoặc là nói, nếu bà nói không thỏa đáng, đều là cố ý lưu lại một cái lổ hổng, là lổ hổng cho nàng có thể trách cứ. Phần này tâm cơ, thật đúng là người bình thường không làm được, nàng không chút nào giống nữ hài tử, bọn họ thông tuệ, cố gắng làm được khéo léo, cái gì cũng phải thể thỏa đáng. Nàng biểu hiện hoàn toàn không phải như vậy, nàng biểu hiện, là đơn thuần, ngây thơ, có chút không che đậy miệng, cùng một trưởng bối lần đầu tiên gặp mặt sẽ nói lời nói dí dỏm, hoàn toàn không nghĩ là lần đầu tiên chính thức tiếp xúc. Lần đầu tiên chính thức tiếp xúc, như vậy thật không thỏa đáng, nhưng dùng lỗi nhỏ tới làm cho người ta buông lỏng đề phòng, điểm này trưởng công chúa đúng rồi!
"Ngươi cảm thấy, chuyện này đã qua?"
Hòa Linh nháy mắt: "Còn không có đi qua sao? Tiểu nữ ngược lại nghĩ thật ra đã qua a! Nghe nói bắt không ít thí gian thương lừa gạt thí sinh đấy. Cho nên tiểu nữ luôn nói, làm ăn không có sai, nhưng không thể một lần tiền vào túi dễ dàng được. Như vậy cũng coi là hại người hại mình." Hòa Linh hướng phía về phía trên, trưởng công chúa lần nữa gợi lên khóe miệng, "Sở Hòa Linh."
Hòa Linh khéo léo nhìn trưởng công chúa, trưởng công chúa dừng lại một chút, hỏi "Như vậy...... Nếu như mà ta nói để cho ngươi gả cho Lục Hàn làm thiếp, ngươi nguyện ý sao?"
Hòa Linh không chần chờ: "Trưởng công chúa chọc tiểu nữ sao." Hòa Linh bật cười, "Tiểu nữ nghĩ trong kinh thành này không ai không biết gia phog của túc thành Hầu phủ."
Đúng, người người đều biết, chính là bởi vì biết, biết cái này tất nhiên không thể nào, nhưng nàng ngược lại không có nói thẳng tốt hơn, ngược lại là nói ra thật tình.
Bà quan sát Hòa Linh, liền phát hiện tiểu cô nương này thật thật giả giả, làm cho người ta cũng không thể nhìn thấu, nghĩ đến chỗ này, bà nói: "Ta muốn biết, ngươi rốt cuộc có từng nghĩ tới, có nghĩ tới hay không mình sẽ gả vào túc thành Hầu phủ, sẽ gả cho Hàn Mộc."
Hòa Linh lắc đầu, hết sức quả quyết: "Tiểu nữ không có nghĩ qua, tiểu nữ chưa bao giờ với cao không có được đồ, lại nói, Lục Hàn cùng tiểu nữ cũng chưa chắc thích hợp, y là bạn tốt của tiểu nữ, tiểu nữ đã nói rồi, bạn tốt thật là tốt bằng hữu, tiểu nữ muốn Lục Hàn cũng là như vậy, y cũng không có yêu thích tiểu nữ thích đến không phải là khanh không cưới chứ?"
Trưởng công chúa nỉ non: "Bạn tốt!" Nói xong lại nhìn Hòa Linh, chỉ thấy ánh mắt nàng trong suốt, giống như tất cả lời nói đều không phải là lời nói dối, nàng nói, đều là chân tình thực lòng phát ra từ phế phủ.
Trưởng công chúa hòa hoãn một chút, nói: "Nếu là bạn tốt, tại sao trước tiên không đem chuyện khoa cử nói cho Lục Hàn biết?"
Hòa Linh thật ra thì có chút kỳ quái, nàng không hiểu trưởng công chúa hỏi cái này đến tột cùng là vì cái gì, nhưng nhìn ý tứ của trưởng công chúa, tóm lại cảm thấy hình như là quanh đi quẩn lại.
"Tiểu nữ đã nghĩ nói cho Lục Hàn, nhưng mà tiểu nữ lại bỏ qua. Chuyện này, không thích hợp nói cho Lục Hàn, Lục Hàn vừa khỏi bệnh, tiểu nữ tội gì cho y tìm phiền toái. Hơn nữa, bên ngoài lời đồn đãi tiểu nữ cùng với Lục Hàn quan hệ không cạn, nếu như Lục Hàn trước hết vén lên chuyện này, người khác sợ cho là Sở gia chúng ta chó cậy gần nhà. Cũng không phải như, do ta tổ phụ tự mình đến. Bây giờ mặc dù quan văn nắm quyền, nhưng mặc kệ là lúc nào thì, một võ quan đều là hết sức quan trọng. Do tổ phụ tiểu nữ đi nói, cũng là hết sức đắc thể. Lại nói, nhà chúng ta có thí sinh, chúng ta
//