Hoàng đế nhìn Lý công công, đột nhiên hỏi "Lúc ấy, Sở Hòa Linh đang làm gì?"
Không biết vì sao, hoàng thượng đột nhiên cảm thấy có chút hoài nghi Sở Hòa Linh, cái loại thật sâu nghi ngờ đó cảm giác xua đi không tốt.
Mặc dù chuyện này không phải rất quan trọng, nhưng hoàng thượng nhất định phải điều tra tìm hiểu rõ.
Dù sao, chuyện Sở Hòa Chân này, một chút đầu mối cũng không có, quá kỳ lạ.
Nếu quả thật là Sở Hòa Linh làm, như vậy ngược lại đáng giá khen!
Lý công công sửng sốt một chút, ngay sau đó nói: "Lúc ấy Sở tiểu thư cùng Tiểu Hầu gia ở chung một chỗ, vẫn luôn không có đến gần, thậm chí sau khi xảy ra chuyện, nàng cũng không có ở lâu, cùng Tiểu Hầu gia cùng rời đi." Mặc dù Sở Hòa Linh đã gả cho Lục Hàn, nhưng Lý công công còn thói quen gọi Sở tiểu thư, mà hoàng thượng càng thêm thói quen Sở tiểu thư sự xưng hô này.
Hoàng đế khẽ cau mày, nói: "Không có đến gần sao?"
Lý công công gật đầu: "Sở tiểu thư cùng Sở Hòa Chân quan hệ cũng không tốt, cho nên không có có tiến lên cũng là chuyện đương nhiên rồi."
Hoàng đế trầm tư một chút, ngay sau đó nói: "Tiếp tục điều tra, sau đó trẫm phải biết cụ thể kết quả, trẫm không muốn chỉ biết đáp án ở bề ngoài.
Khác, lời đồn về Lục Hàn, ta muốn biết, rốt cuộc là ai làm."
Lý công công gật đầu.
Chuyện này, sợ là chạm đến chỗ hiểm của hoàng thượng.
Mà lúc này, Lục Hàn cùng Hòa Linh đang bái biệt Túc thành Hầu cùng trưởng công chúa, hai người ngược lại cũng không mang theo nhiều người, chỉ là mấy người phục vụ bên cạnh, trưởng công chúa dặn dò: "Trên đường mọi việc đều phải cẩn thận, rồng mạnh không ép rắn thổ địa, không có cần thiết quá mức cậy mạnh, mọi việc trở lại hẳng nói, hiểu không? Mẫu thân biết ngươi là ghét ác như cừu, nhưng chính ngươi một người thì cũng thôi đi, ngươi còn mang theo nương tử của mình, mọi sự không thể lỗ mãng."
Lục Hàn nói về: "Hài nhi biết."
Hòa Linh ở một bên khéo léo nói: "Mẫu thân yên tâm, con sẽ để ý Lục Hàn, vạn sẽ không để cho huynh ấy làm loạn."
Trưởng công chúa mỉm cười: "Con là người hiểu chuyện."
Lục Hàn liếc Hòa Linh một cái, nói: "Nàng cái này là điển hình cướp danh tiếng của ta a."
Hòa Linh cười híp mắt: "Vậy thì thế nào!" Dí dỏm, vẻ ngây thơ đáng yêu, hoàn toàn không là cái dạng kia.
Lục Hàn nhìn nàng làm mặt quỷ.
Hòa Linh lập tức cùng trưởng công chúa oán trách: "Mẫu thân, người xem huynh ấy, huynh ấy khi dễ con."
Trưởng công chúa nhịn không được bật cười, gật đầu một cái Lục Hàn: "Ra cửa không cần khi dễ Hòa Linh, Hòa Linh cũng là vì tốt cho ngươi."
Hòa Linh gật đầu liên tục không ngừng, nghiêm túc nói: "Đúng nha, ta đều là vì tốt cho huynh!" Giống như một con chuột nhỏ trộm dầu.
Lục Hàn liếc nàng một cái, mỉm cười.
Túc thành hậu nhìn hai người cảm xúc rất tốt, dặn dò nói: "Các ngươi đi ra ngoài đi loanh quanh thời điểm cũng phải cẩn thận, gần đây kinh thành lộn xộn lung tung lắm chuyện, các ngươi mọi chuyện đều phải cẩn thận, chớ nghe người khác nói."
Trưởng công chúa trừng Túc thành hậu, "Chàng không thể nói điều tốt sao, như chàng vậy, ta sẽ lo lắng."
Lục Hàn vội vàng: "Mẫu thân yên tâm, con tất nhiên cẩn thận mọi việc, dù là có bọn đạo chích, ta cũng sẽ binh đến tướng chắn, hơn nữa, người dù là không tin con, cũng phải tin tưởng thực lực con dâu của người.
Sở Hòa Linh lực chiến đấu trước sau như một cũng cưỡng gian."
Trưởng công chúa hì hì bất ngờ mỉm cười ra ngoài: "Ngươi chỉ biết nói nàng dâu của mình, ta xem a, Hòa Linh thật là tốt tính khí, nếu như không phải tính tình dễ chịu, làm sao sẽ bị ngươi khi dễ như vậy, nếu như là ta, sợ là sẽ không khách khí với ngươi."
Lục Hàn mỉm cười không nói.
Hòa Linh khoác cánh tay trưởng công chúa, khôn khéo nói: "Mẫu thân thật không cần quá lo lắng, tất cả ngài yên tâm là tốt rồi." Suy nghĩ một chút, Hòa Linh ở bên tai trưởng công chúa không biết nói cái gì, trưởng công chúa giật mình nhìn về phía Hòa Linh, Hòa Linh cười híp mắt, "Cho nên, ngài yên tâm là được."
Trưởng công chúa hơi hí mắt, ngay sau đó nói: "Như vậy, ta ngược lại thật ra yên tâm mấy phần, đi đường cẩn thận, đi thôi!"
Hòa Linh gật đầu, trưởng công chúa đưa bọn họ ra xe ngựa, nói: "Cứ việc chơi."
Lục Hàn cùng Hòa Linh đều gật đầu, Lục Hàn: "Cha mẹ cũng tự chăm sóc mình tốt, mọi việc yên tâm là được."
Trưởng công chúa trừng y, "Chẳng lẽ ta cũng sẽ tìm chuyện cho mình không thoải mái sao?"
Lục Hàn bật cười.
Rèm của xe ngựa bị kéo xuống, theo một hồi tiếng roi, xe ngựa rất nhanh liền rời đi, theo xe ngựa càng lúc càng xa, Hòa Linh rốt cuộc cũng đem tiểu mành hạ xuống, nàng ôm đầu gối ngồi ở trong xe ngựa, nói: "Lần này ra kinh thành, cảm giác ngược lại hoàn toàn bất đồng."
Lục Hàn khẳng định nói: "Nàng nói cho mẫu thân biết Từ Trọng Xuân ở chỗ này."
Hòa Linh gật đầu, "Đúng nha, ta nói thẳng, ta xem nàng bộ dạng của bà ấy lo lắng chính là nói thẳng, ta nghĩ, bà ấy sẽ không nói ra đâu, mẫu thân so với chúng ta có chừng mực hơn nhiều."
Lục Hàn mỉm cười: "Đúng vậy!"
"Như vậy, lục Tiểu Hầu gia, ngài có thể nói cho ta biết, ngài định đi nơi đâu sao? Nhìn con đường này, ta ngược lại thật ra cảm thấy, diedan hình như là Giang Nam! Có điều, con đường này nếu như rẽ vào, sợ là chính là đi Nam Chiếu.
Ngài không phải là muốn đi Nam Chiếu xem một chút đi, nếu như thật là như vậy, ngài thật đúng là ghét bỏ tự tử quá nhanh."
Lục Hàn mỉm cười nói: "Làm sao nàng cảm thấy, ta sẽ đi Nam Chiếu chứ, chẳng lẽ ta muốn Mẫn Nhất Phàm? Có điều có một chút nàng thật ra nói sai rồi, nếu như ta và nàng đi Nam Chiếu, Mẫn Nhất Phàm không chỉ sẽ không giết ta, còn có thể thịnh tình khoản đãi ta, nàng tin không?"
Hòa Linh đương nhiên tin, mới vừa rồi chỉ là nói cách khác thôi! Nàng đẹp đẽ cười, nói: "Nói giống như Mẫn Nhất Phàm thích huynh một dạng."
"Không thích, nhưng là có lúc cùng cá nhân y có thích hay không không có quan hệ." Lục Hàn nói: "Có điều, chúng ta mặc dù còn chưa có viên phòng, cũng không có cần thiết sát phong cảnh thảo luận Mẫn Nhất Phàm người này như vậy chứ? Phải biết, coi như người này hay là ta tình địch.
Đàm luận y thật là quá ngán rồi."
Hòa Linh thổi phù một tiếng bật cười, nàng cảm khái nói: "Huynh tốt ý sao! Tình địch, ta ngược lại thật ra cảm thấy, Mẫn Nhất Phàm thật ra thì cũng không ưa thích Trình Phong gì.
Có điều muốn chinh phục đi!"
Lục Hàn chẳng nói đúng sai nhíu mày.
Hòa Linh nghiêng đầu nói: "Có lúc ta rất muốn nói, tướng mạo đẹp là có thể chiếm tiện nghi lớn, nhưng mà ta tướng mạo đẹp, tại sao liền không chiếm được tiện nghi gì đâu chứ, giống như cũng không có người yêu thích ta.
Huynh cũng đừng nói huynh yêu thích ta, chính huynh thì không phải là cái người bình thường gì a, cho nên huynh không phải."
Lục Hàn nghe nàng tự hỏi tự đáp, quả thực im lặng nghẹn ngào, y bất đắc dĩ nói: "Vậy nàng còn hi vọng có bao nhiêu người thích nàng!"
Hòa Linh vô tội chu mỏ, "Dù sao cũng không thể chỉ một mình huynh một người a, ta xinh đẹp như hoa như vậy, dịu dàng hiền thục, đáng yêu xinh đẹp, dù sao tất cả tốt đẹp cũng có thể đặt ở trên người của ta, mọi người yêu thích ta không phải rất bình thường sao?"
Lục Hàn lấy tay thắt cổ của mình, thuận thế té ở trên xe ngựa, làm bộ dạng co quắp, "Trời ơi, nàng như thế nào đi nữa cũng không tiện tự biên tự diễn như vậy a, ta......! Phục!"
Hòa Linh vô tội nói: "Chẳng lẽ ta nói sai sao?"
Lục Hàn: "Không có......!Không có! Nhưng mà nội tâm ta, cảm giác giống như là bị cái gì bắt được, quả thực là......!Không thể nhẫn nhịn!"
Nhìn Lục Hàn cố ý náo như vậy, Hòa Linh đạp y một chút, nói: "Huynh nhìn lại không dậy nổi ta...ta liền độc chết huynh!" Chính là tùy hứng như vậy, nhìn nàng như vậy, Lục Hàn cười càng thêm lợi hại, "Nàng thật đúng là có đủ phách lối."
Hòa Linh nhíu mày: "Chẳng lẽ ta không thể phách lối sao? Dù sao huynh cũng sẽ không làm gì ta!" Đây thật là dáng vẻ không lo ngại gì.
Lục Hàn bật cười: "Nói như nàng vậy, ta thế nhưng không phản bác được."
Hòa Linh nghiêm túc: "Huynh vốn là nên để cho ta đấy!"
Lục Hàn: "Stop!"
Hai người cười cười nói nói, thời gian trôi qua ngược lại cũng mau, không lâu lắm đã đến một trấn nhỏ, Lục Hàn cùng Hòa Linh xuống xe ngựa đi tới khách sạn, bọn họ lần này người đi ra ngoài không coi là nhiều, nhưng cũng là có mấy hộ vệ, tương đối mà nói, Lục Hàn cũng yên tâm, dù sao, bên này có y, có Sở Vân, tóm lại vấn đề không phải rất lớn! Nếu ra cửa, Lục Hàn ngược lại cũng buông lỏng tâm trạng, thật ra thì lời đồn đãi loại chuyện này, quan hệ mấy người đều dien~dan`le^quy'do^n là không thể nói, ai không rõ sẽ thật phải đi trước mặt hoàng thượng hỏi, nhi tử của con gái ông có phải là con riêng của ông hay không? Nếu thật như thế, đó thật đúng là ghét bỏ mình bị chết không đủ nhanh.
cho nên bọn họ bây giờ như vậy, hoàn toàn là bởi vì chính mình bản thân bị ảnh hưởng, bởi vì nội tâm đối với chuyện này hết sức chú ý, vì vậy mới có những thứ này đủ loại, Lục Hàn như thế, trưởng công chúa cũng như thế.
Thật ra thì Túc thành hậu nói ra ngoài đi một chút, Hòa Linh cảm thấy rất tốt, không nhất định phải Lục Hàn, cũng có thể là trưởng công chúa, tóm lại chuyện như vậy, cũng qua, ai cũng không dám bắt được mặt nổi lời đồn đãi.
Lâu ngày rồi, dù là mọi người nội tâm thập nhị vạn phần hoài nghi, thì thế nào chứ, bọn họ tóm lại không dám nói không dám hỏi!
Hòa Linh hỏi Lục Hàn: "Ta ngược lại thật ra quên hỏi huynh, lần này tính toán ra ngoài đi chơi bao lâu a!"
Lục Hàn trầm tư một chút, nói: "Thật ra thì lúc đi ta cũng không có nghĩ qua, liền muốn chậm một chút đi, giải sầu rồi trở về, cần gì phải câu nệ ở bao nhiêu ngàychứ!"
Hòa Linh suy nghĩ một chút, "Cũng đúng!"
Hai người buông lỏng tâm tình, chỉ coi ra ngoài giải sầu, mà đổi thành bên ngoài một bên, trong kinh thành, mấy Vương Gia ngồi ở Mộ vương phủ hai mặt nhìn nhau, cũng không biết nói cái gì cho phải, 1 hồi lâu, Mộ vương nói, "Các ngươi nói chuyện này nên như thế nào?"
Vinh vương nụ cười nhạt nhòa, "Như thế nào cho phải? Ta ngược lại thật ra cảm thấy, cứ như vậy cái gì cũng không làm mới phải.
Nếu làm nhiều hơn, không chừng phụ hoàng sẽ đối đãi chúng ta như thế nào.
Chẳng lẽ Thụy vương không phải là vết xe đổ sao?"
Mấy người cũng trầm mặc xuống không nói thêm gì nữa.
Vinh
.