Quý Phi Kiều Nhuyễn Thủ Đoạn Cao Cường Hoàng Đế Không Trêu Được


Vẻ ngượng ngùng trên gương mặt của Thẩm Khanh lần nữa hiện lên, chậm rì rì hướng Hiên Viên Linh cọ tới.

Lại nói, tuy tính tình của cẩu hoàng đế chẳng ra sao cả, nhưng nhìn đến một thân nam nhân vẫn là thực tốt.

Động tác của Thẩm Khanh chậm lại, nhưng nếu quá chậm thì sẽ không thú vị, tự nhiên liền giảm hứng thú.

Nàng tuy chậm nhưng không có kết cấu, cái tay nhỏ nhắn ở trên người hắn làm xằng làm bậy, không những không khiến người khác mất hứng thú, trái lại trêu chọc một hồi khiến trên mặt Hiên Viên Linh suýt không giữ nổi trấn định.

Thấy Thẩm Khanh chậm chạp không biết nên làm gì tiếp theo, hắn liền đè người xuống.

Cái ót của Thẩm Khanh bỗng chốc nện mạnh lên chăn bông.

Mơ mơ màng màng nói trong lòng, “Cho ngươi giả vờ, nhịn hết nổi đi”.

Rất lâu sau, mây tan mưa tạnh, Hiên Viên Linh vốn tính toán gọi nước tắm, nhưng liếc nhìn ngọc thể của nàng, hầu kết lại lên xuống một hồi.

Hắn xoay người, đem nàng áp chế.

Thẩm Khanh không nghĩ đến hắn còn tới, cũng bị hắn bức đến run rẩy thở dốc.

Vì sao cẩu hoàng đế này thể lực tốt như vậy? Trong hậu cung không phải có rất nhiều nữ nhân ư? Không uy no hắn? Hiện tại ở trước mặt nàng liền buông thả? Được, vậy thì buông thả đi.

“Câm miệng”.

Tiếng rên rỉ vừa ngây thơ vừa mị hoặc tựa như có thể câu hồn đoạt phách.

Thẩm Khanh: “.......” Mẹ kiếp.


Trường hợp này còn có thể nhịn?

Nàng kìm nén thế nào đây, đành đưa tay lên che miệng.

Một lúc sau, rên rỉ vụn vặt biến mất nhưng Hiên Viên Linh lại cảm thấy mất hứng, có ý đồ chơi xấu.

Nam nhân không nghe thấy thanh âm của Thẩm Khanh liền không nói lí lẽ chơi xấu, ép nàng kêu ra tiếng.

Nhưng buông thả như vậy, nàng thật sự có chút ăn không tiêu.

Chốc lát, cái tay che miệng của Thẩm Khanh run run như thể sắp không chịu được mà phát ra tiếng.

Tất nhiên, tiếng rên rỉ câu nhân lại lần nữa phát ra.

Hiên Viên Linh khí lực tràn đầy, có chút mất khống chế mà không thể dừng lại được.

Đây chính là yêu tinh sống, tới đây để hút xương ép tủy.

Rốt cuộc trận mây mưa này kéo dài rất lâu, Thẩm Khanh thật sự không còn khí lực.

Hiên Viên Linh trực tiếp kêu nước tắm.

Hắn tùy ý mặc quần áo, hướng nàng nhìn thoáng qua rồi xuống giường.

Bình thường không có thói quen để ý tới người trên giường, lần này thế nhưng lại liếc nhìn một chút.

Thẩm Khanh ủy khuất tự mình chống người đứng dậy.


Thân thể tự nhiên là xanh tím, nhìn qua thực sự nhếch nhác.

Nàng cảm thấy những gì viết trong tiểu thuyết đều là thật.

Cảm giác như bị người xé bỏ rồi sắp xếp lại.

Hiên Viên Linh dừng một chút, đột nhiên nói: "Hầu hạ trẫm tắm gội."

Thẩm Khanh trước mắt liền tối.

Còn tới?

Trông thấy vẻ mặt sợ hãi, miệng hơi hé mở của nàng, Hiên Viên Linh lại cảm thấy có chút vui vẻ, yêu tinh câu người này vẫn là biết sợ.

Thẩm Khanh nhìn đến nụ cười của nam nhân, liền biết hắn có ý định tiếp tục.

Nàng thật sự kinh ngạc đến ngây người.

Cẩu hoàng đế không hổ là nam chính, lại có nhiều giai nhân trong hậu cung, cái thể lực này vẫn là của người bình thường?

Thẩm Khanh thật không nghĩ tới hoàng đế thế nhưng có thể hành hạ người ta như vậy.

Thùng tắm bị lăn qua lăn lại một hồi, Thẩm Khanh đều không thể tắm được.

Khi được người bế ra khỏi bồn tắm, nàng đã có chút buồn ngủ, hơi nghiêng nghiêng đầu, nhưng là phi tần không được ngủ ở đây.

Không có tiền lệ nào sau khi thị tẩm có thể được ngủ trên long sàng, trừ phi hoàng đế đặc biệt sủng ái, ban đặc ân cho ngươi.

Hiển nhiên Hiên Viên Linh cũng không có ý tứ như vậy.

Thẩm Khanh ép buộc chính mình tỉnh táo lại.

“Ùng ục.” Một thanh âm đột ngột vang lên

Thẩm Khanh: "........."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận