Quý Phi Kiều Nhuyễn Thủ Đoạn Cao Cường Hoàng Đế Không Trêu Được


Nàng thấy Hiên Viên Linh nhìn về phía bụng mình, lúc này cô cảm thấy thực xấu hổ.

Nàng không được ăn tử tế từ sáng hôm qua.

Lại thêm ồn ào về chuyện thị tẩm không thành bị nâng trở về càng làm cho bữa cơm trở nên kém hơn, giữa trưa cũng không có gì hay để ăn.

Đến tối, tin tức từ Kính Sự phòng còn chưa tới, nàng ăn không ngon, vừa mới xong một trận hoan ái, hiện tại đói bụng cũng là bình thường.

Hiên Viên Linh nhìn vẻ mặt xấu hổ nghẹn khuất của Thẩm Khanh, cảm thấy có chút buồn cười.

Bất quá đây là lần đầu thị tẩm của nàng, bị hắn lăn qua lăn lại thành như vậy, vô cùng hào phóng nói: “Truyền thiện.”

Đêm qua Thẩm Khanh cũng đói, nhưng nàng không phải hoàng đế, nếu đói bụng thì nàng chắc chắn sẽ không có gì để ăn.


Hôm nay hoàng đế rất nhân từ, bữa tối đã được dọn ra, Thẩm Khanh buông bỏ sự bực bội vì bị giày vò vừa rồi.

Nhất là khi cung nhân mang bữa ăn khuya lên, ánh mắt của nàng sáng lên, liền không thấy buồn ngủ chút nào, nhìn Hiên Viên Linh một cách mong chờ, nhưng lại không nói gì.

Hiên Viên Linh nghĩ đến vòng eo tinh tế nhưng không tương xứng với bộ ngực của nàng.

n, vẫn nên là ăn nhiều một chút đi.

Hiên Viên Linh liếc mắt nhìn món đu đủ hầm sữa ngao tuyết rồi chỉ người đem tới trước mặt Thẩm Khanh.

Thẩm Khanh nhìn thấy mà trong lòng như có một đoàn ngựa giẫm qua, dáng người nàng mị hoặc như vậy, cẩu hoàng đế còn muốn nàng bồi bổ? Không có thiên lý sao?

Nhưng nàng chỗ nào không dám không ăn, đơn giản biểu hiện một mặt ăn rất ngon.

Nàng cũng thực sự đói, vì thế một bên rụt rè một bên cấp chính mình no bụng.

Hiên Viên Linh ăn hai miếng liền không ăn tiếp, nhìn Thẩm Khanh ăn ngon lành, chợt nhìn tới cái bụng phẳng lì của nàng.

Cái miệng nhỏ nhắn há ra lại ngậm vào, ăn khá nhiều thế nhưng không hề căng bụng.

Thẩm Khanh ăn một lúc mới phát hiện Hiên Viên Linh đang nhìn mình, trong lòng run rẩy, sẽ không phải là lại muốn nữa chứ? Thẩm Khanh trước đây từng phàn nàn về thể lực của Hiên Viên Linh, nhưng hiện tại cũng không có cách nào tiếp tục phàn nàn.

Quái vật?

Nhưng cô không thể cự tuyệt, chỉ có thể tập trung chuyên chú vào việc ăn uống.


Dù sao có nhiều người nhìn như vậy, hoàng đế sẽ không cầm thú tới mức không để nàng ăn no cơm đi?

Hiên Viên Linh nhìn trong chốc lát, tốt xấu gì trong lòng hắn hiện tại sảng khoái, tâm tình cũng không tệ, nhìn Thẩm Khanh ăn cũng không thấy nhàm chán.

Đợi Thẩm Khanh ăn đến không sai biệt lắm mới nói: “Đưa nàng ấy trở về đi.”

Thẩm Thanh đáp một tiếng, trong lòng liền thở phào nhẹ nhõm, sau đó chính là hành lễ trở về.

Nàng đi ra lần này cùng trước đó không giống nhau, ít nhất cũng được ngồi nhuyễn kiệu.

Lúc trước chính là Tiểu Xuân Tử tới đưa tin.

Sau khi Thẩm Khanh ngồi lên kiệu, nàng xoa xoa chỗ đau trên người, trong lòng thầm chửi cẩu hoàng đế, thực sự là một cẩu tử.

Tối qua quá đói, hôm nay liền được ăn đến thỏa mãn.


Nhưng mặc kệ nói thế nào , lần thị tẩm này hoàn thành tốt, cũng có thể coi như là chính thức nhập chức, hậu cung sau này sẽ hỗn loạn đến nhường nào còn phải xem hoàng đế có thể cho nàng đi tới bao xa.

Hiên Viên Linh kêu cung nhân tới thu dọn, sau đó như nhớ ra điều gì đó: “Hôm qua nàng ấy có được ban thưởng hay không?”

Triệu Hải lập tức nhận ra đang hỏi Thẩm Khanh, vội vàng nói: “Hoàng hậu đã ban thưởng cho nàng ấy, nhưng dù sao thì hôm qua cũng chỉ tới hầu giường, hoàng hậu ban thưởng cũng không nhiều."

Hiên Viên Linh đứng lên, thản nhiên nói: "Vậy ngươi xem khen thưởng."

Hắn dừng một chút, nói: "Trở về căn dặn Ngự Thiện phòng chuẩn bị hai phần điểm tâm đưa tới cho nàng.

Nhìn bộ dạng tham ăn của nàng ấy, thật giống như cô ấy chưa bao giờ ăn đồ ngon, thật mất mặt."

Triệu Hải nghe vậy thì không rõ, thế nhưng không thăng phân vị lại được ban thưởng điểm tâm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận