Quý Phi Kiều Nhuyễn Thủ Đoạn Cao Cường Hoàng Đế Không Trêu Được


Thẩm Khanh ở chỗ này có thể thoải mái, nhưng trong hậu cung liền có người không được như vậy.

Nguyên bản cả đám người còn đang nhìn trò cười của Thẩm Khanh, kết quả vậy mà mới qua một ngày, tình tiết thế nhưng đảo ngược quá nhanh.

Hoàng thượng lại lần nữa triệu nàng ta thị tẩm không nói, còn thưởng đặc cách một phen.

Khi tin tức truyền tới tai Du phi thì nàng ta không được thoải mái.

"Tân nhân vào cung tổng cộng có tám người, những người khác hoàng thượng đều không thưởng, thế nào lại thưởng một mình nàng?" Du phi đang sơn móng tay nghe được tin tức suýt nữa sơn chệch.

Văn Thu hầu hạ bên người nói: "Nương nương đã quên, Thẩm lương nhân này không phải không được ban phong hiệu cũng không có thăng vị phân ư? Cái khác hoặc nhiều hoặc ít cũng có phong hiệu, vị phân, mà nàng lại không có.

Hơn nữa hôm kia còn náo như thế một hồi, làm cho mọi người xem trò cười của nàng, hoàng thượng nhân từ chắc hẳn cũng có ý tứ bồi thường."

Du phi trong lòng vẫn thấy bất an: "Chung quy gương mặt đó của nàng ta để ở chỗ nào, bản cung nhìn liền thấy sinh khí."

“Gương mặt đó của Thẩm lương nhân vẫn là có chút quyến rũ, nhưng hoàng thượng dù thế nào cũng không thiếu một người như vậy.

Thẩm Khanh bái kiến, nàng ta cũng để ý qua.


Không thể không nói, Thẩm Khanh quả thật rất đẹp, liếc mắt nhìn đến trong lòng lại cảm thấy phiền.

"Chung quy xuất thân không cao, thật không lên được mặt bàn."

Hậu cung tiền triều trăm mối chằng chịt, Thẩm lương nhân có xuất thân như vậy, đã định trước chỉ là một cái đồ chơi.

Nếu có hài tử cũng không thể tự mình nuôi dưỡng, có gì hữu dụng đâu?

Lời này không cần phải nói, ai cũng hiểu rõ, Du phi trong lòng minh bạch.

Nàng hừ lạnh một tiếng rồi nghĩ: "Nàng như thế, hoàng hậu không chừng lại thích."

Không quyền không thế, bộ dạng lại tốt, chẳng phải đúng lúc hợp ý hoàng hậu? Nàng nghĩ muốn đứa nhỏ đến điên rồi.

Nghĩ như thế, Du phi tự cấp nhìn hai đứa bé, nàng cũng không sơn móng tay nữa nói: "Bản cung muốn nhìn nhị hoàng tử cùng tam công chúa một chút."

Thẩm Khanh được thưởng lại thỏa mãn ăn bữa sáng, nhưng ăn xong cơm sáng phải đi tới trung cung tạ ân.

Đương nhiên lúc này không cần phải đến tạ ân hoàng thượng mà là tới trung cung của hoàng hậu.

Hôm qua nàng bẽ mặt, hoàng hậu căn dặn không cần tới tạ lễ.

Hôm nay liền không giống như vậy, phải đi bái kiến a.

Thế là một đường tới thẳng Phượng Nghi cung của hoàng hậu, nàng đây là lần thứ hai đi.

Bất đồng, lúc trước thỉnh an tới nhiều người như vậy, nàng ngồi ở chỗ xa nhất.

Bây giờ tới tạ ơn liền chỉ có một mình nàng.

Thẩm Khanh quy quy củ củ hành lễ.

Hoàng hậu nhìn thấy nàng đến thì cười cười, thập phần đoan trang: “Miễn lễ."


Thẩm Khanh đứng dậy rồi an tọa nngồi xuống, còn có người bưng trà tới cho nàng.

Phải công nhận rằng hoàng hậu nhìn thật đoan chính hiền lành.

Hoàng hậu nhìn bộ dạng của nàng cảm thán: "Bản cung thấy ngươi cũng là mỹ nhân xinh đẹp nhất trong số tân nhân mới vào cung.

Đáng tiếc hoàng thượng hôm kia xử lý chính vụ mà vắng vẻ ngươi, đã dọa tới ngươi?"

Thẩm Khanh khẽ mím môi, làm ra vẻ lúng túng đáp: "Thần thiếp không dám."

“Phân vị của ngươi thấp, những nô tài trong cung quen nhìn cảnh mà đãi người, đã vắng vẻ khiến ngươi chịu ủy khuất?"

Thẩm Khanh có chút sợ hãi, nhất thời không biết nên trả lời thế nào.

Ta phi, nô tài nhìn người mà đối đãi, tiến cung nhiều ngày như vậy ngài mới biết?

Hoàng hậu trông bộ dạng kia của nàng, cong cong khóe miệng: “Mới vào cùng còn có chút chưa thích ứng được là điều có thể hiểu.

Đừng sợ, bản cung nói lời này không phải để dọa ngươi.

Trong hậu cung này, nếu muốn sống thật tốt đều phải nhờ vào ân huệ của hoàng thượng.”

“Ý của nương nương là….”


Hoàng hậu lại nói: “Trong cung không có nhiều trẻ con, hoàng thượng cũng không trầm mê nữ sắc, bận rộn quá nhiều vào việc triều chính, ngươi cũng đừng suy nghĩ nhiều.

Hiện tại hoàng thượng thưởng cho ngươi, tự nhiên sau này liền không có người khiến ngươi chịu ủy khuất.

Lúc trước như thế, bản cung cũng không nói được gì, ngươi hiểu chứ."

Thẩm Khanh: "..."

Vốn nàng tuy mỹ mạo nhưng hoàng thượng cũng không phải là yêu thích nhan sắc này?

Hoàng hậu nương nương người có phải hay không đối với hoàng thượng hiểu sai?

Nhưng nàng đương nhiên không thể nói như vậy a, thế là trên mặt biểu hiện ra một chút cảm kích: "Đa tạ hoàng hậu nương nương."

Hoàng hậu gật đầu: "Ngươi hiện tại tận tâm hầu hạ hoàng thượng, sớm ngày khai chi tán diệp mới là chuyện quan trọng."

Thẩm Khanh trên mặt lại có một chút khó xử: “Vâng."



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận