Quý Phi Kiều Nhuyễn Thủ Đoạn Cao Cường Hoàng Đế Không Trêu Được


Ý tứ của hoàng hậu quả thật là quá rõ ràng, đầu tiên nhắc nhở phân vị của nàng thấp đều bị người khinh thường, cho nên không có ân sủng liền không thể sống thoải mái, hai lại nhắc nhở nàng bây giờ trước hết nên nghĩ có đứa nhỏ, tác dụng của phi tần chính là cái này đi.

Nhìn như nhắc nhở nhưng bây giờ ai trong hậu cung đều biết hoàng hậu không có đích tử, Du phi chiếm thế thượng phong đã lâu, hoàng hậu chưa hẳn đã không lấy đứa nhỏ của người khác đến tranh sủng, nàng còn có thể thật thích nàng ta?

Thẩm Khanh rốt cuộc đã xem qua trong nguyên tác, hoàng hậu cũng có không ít thủ đoạn, hoàng hậu là không đơn thuần đoan trang như vẻ bề ngoài.

Hôm nay nàng ta một phen chỉ điểm cho nàng nhanh chóng có đứa nhỏ, sau đó nếu có nàng lại thế nào đây? Chẳng qua lại là thủ đoạn cũ, đi mẫu lưu tử.

Hoàng hậu tuy là đích mẫu nuôi nấng đứa nhỏ của phi tần mặc dù thiên kinh địa nghĩa, nhưng chung quy vẫn là bất đồng với mẫu phi ruột.

Nếu có đứa nhỏ đã mất đi mẫu phi lưu lại bên người, vừa có thể được hoàng thượng đến thăm nhiều hơn, cũng không ngại bản thân nàng ta sau này còn có con, nhất cử mọi chuyện đều có lợi.

Muốn nàng sớm ngày khai chi tán diệp, với phân vị của nàng hiện tại, đâu phải muốn chạy tới ngày lành sau này, đó là chạy tới quỷ môn quan.


Thẩm Khanh trong lòng cảm thấy xui xẻo, trên mặt tỏ vẻ vẫn còn mù mờ, cũng có chút như hiểu lại tựa như không hiểu.

Không hiểu mới tốt, hiểu quá nhiều hoàng hậu nàng liền không thể giữ lại nàng ta.

Hoàng hậu trông vẻ mặt của nàng, ngữ khí mềm mại an ủi: "Ngươi bây giờ phân vị thấp, sau này ở trong cung có chuyện gì khó xử, hoặc là có nô không có mắt, lãnh đạm ngươi, vẫn có thể tới nói cho bản cung."

Thẩm Khanh liếc mắt nhìn hoàng hậu sau đó quỳ xuống: "Đa tạ hoàng hậu nương nương."

Hoàng hậu nói: "Đứng lên đi."

Lại dừng một chút: "Nói đến bản cung liền nhớ ra, thưởng ngươi một ít đồ trang sức nhưng lại không có thưởng cho ngươi yên chi thủy phấn, đúng lúc bản cung ở đây có đồ vừa được tiến cống.

Kim Chi, ngươi đem ra cấp Thẩm lương nhân mang về."

Thẩm Khanh một mặt được sủng ái mà lo sợ: "Tạ hoàng hậu nương nương …..."

Hoàng hậu lại tựa thở dài, lại tựa hồ có điều muốn nói: "Hảo niên hoa có thể có mấy năm, ngươi bây giờ chính là một nụ hoa như vậy càng nên tranh thủ trang điểm thật tốt.

Trong cung này không thiếu nhất chính là mỹ nhân, hoàng thượng cũng khó mà có thể nhớ tới ngươi.

Kỳ thật, người bình thường vừa nghe lời này không tìm mọi cách tranh sủng có đứa nhỏ mới là lạ?


Thẩm Khanh cầm lấy yên chi thủy phấn mà hoàng hậu ban thưởng ra khỏi Phượng Nghi cung liền hướng Chiêu Hoa cung một mình đi.

Hồi Chiêu Hoa cung, Xuân Hoa liền ở cửa đón nàng, Thẩm Khanh giao yên chi thủy phấn cho Xuân Hoa, mấy thứ này đương nhiên nàng không có ý định dùng .

Chốc lát lại nói với Xuân Hoa: "Ngươi biết ta xưa nay thích nhìn một chút sách thuốc, lần này đi gặp hoàng hậu nương nương, nghe hoàng hậu nương nương giáo huấn một phen, ta cảm thấy hoàng hậu nương nương nói có lý, hảo niên hoa có thể có mấy năm? Lúc trước ở trong sách thuốc trông thấy phương thức dưỡng nhan.

Lát nữa ngươi đi dược phòng lấy một chút thảo dược đến, chúng ta trước tiên tự làm."

Xuân Hoa cũng không nghi ngờ nàng.

Trong cung muốn lưu giữ nhan sắc được hoàng thượng thích cũng là chính đáng.

Thẩm Khanh hiện tại vừa mới được sủng, có thể tiến tới, cũng là chuyện tốt.

Xuân Hoa đem cất yên chi thủy phấn thật tốt liền đi một chuyến tới dược phòng.

Thẩm Khanh dặn Xuân Hoa đi làm mục đích là để tìm phương thức tránh thai, nhưng dược phòng nhiều người tai mắt nhanh nhạy, sợ là sẽ gây sự chú ý đành phải chia thành nhiều lần tới lấy cũng như trộn vào nhiều loại thuốc khác nhau, quấy nhiễu tầm mắt.


Ít nhất trong lòng nàng không muốn có đứa nhỏ sớm như vậy, liền nhanh chóng tìm sách thuốc nhìn.

Lúc này cũng có cái cớ.

Thẩm Khanh không biết hành động này của nàng trái lại đã truyền tới tai hoàng hậu.

Hoàng hậu vừa nghe thì cười một tiếng: "Nàng cũng thật nghe lọt tai lời bản cung nói."

Bên cạnh, Kim Chi nói: “Thật tốt, nếu như có đứa nhỏ, nương nương cũng có thể được mãn nguyện."

Đầu ngón tay Hoàng hậu niết niết nắp chén trà : “Đúng vậy, chỉ mong nàng ta có thể dùng được, cho dù thân phận của nàng ta thấp một chút, nhưng chỉ cần là đứa nhỏ của hoàng thượng thì đều quý giá."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận