Quý Phi Kiều Nhuyễn Thủ Đoạn Cao Cường Hoàng Đế Không Trêu Được


Sau khi hai lần thị tẩm, Hiên Viên Linh vẫn thưởng cho nàng, bất quá phân vị cùng phong hiệu không mấy thay đổi.

Thẩm Khanh lại vui vẻ với việc được thưởng bạc.

Hiên Viên Linh cũng không đến nữa.

Thẩm Khanh biết nam nhân kia không thể lúc nào cũng tới nên vẫn có thể có cuộc sống tự tại của riêng nàng.

Vốn tưởng lần thị tẩm này cũng không thu hút sự chú ý, kết quả ngày hôm sau, Du phi sai người đến nói: "Lần trước hạ nhân trong cung nương nương nô tì được Thẩm lương nhân chỉ bảo nhưng vẫn có chỗ chưa rõ.

Hôm nay thỉnh Thẩm lương nhân qua Chung Dục cung chỉ giáo lại những thứ ấy cho mấy nô tài không ra hồn kia.” Thật không hổ với danh hiệu nữ phản diện trong tiểu thuyết cung đấu của nàng ta.

Thẩm Khanh cảm thấy Du phi thật sự oan hồn bất tán.

Thẩm Khanh theo lại đi Chung Dục cung.


Này vừa tới, liền thật không thèm che giấu, nói thẳng: "Lương nhân tới không khéo, nương nương vừa mới nghỉ ngơi, thiết nghĩ muốn xem một chút tay nghề của lương nhân, còn thỉnh lương nhân ở chỗ này chờ một chút."

Nói cũng không mời Thẩm Khanh tiến vào, để nàng ở bên ngoài chờ, mặt trời lúc này còn lên tới đỉnh đầu đâu.

Thẩm Khanh thật là kêu trời, trời không thấu, còn có thể thế nào, đứng đi, cũng còn may không để cho nàng quỳ.

Nàng đứng ở chỗ này một tiếng, làn da trắng nõn tuy không phải giữa hè, nhưng phơi nắng quá nhiều, mặt cũng đỏ bừng.

Mãi đến khi nhìn thấy Du phi, lúc này vẫn có chút nóng, ở trước mặt Du phi liền lảo đảo.

Du phi trông bộ dáng kia của nàng, trong mắt thoáng qua một chút ghét bỏ

"Thẩm lương nhân cũng là người hầu hạ hoàng thượng, thân thể thế nào lại yếu đuối như vậy, đứng một lát liền chịu không nổi, nếu như sau này hoàng thượng cho ngươi đi hầu hạ bút mực, chẳng lẽ ngay cả mực ngươi cũng không mài được?”

Thẩm Khanh quỳ xuống nói: "Thần thiếp sợ hãi."

"Vốn là muốn để ngươi tới nhất nhất chỉ giáo những thứ ấy thay bản cung cho mấy hạ nhân không ra hồn, nhưng với thể lực này của người có lẽ không thể làm được, hoàng thượng tự nhiên quan trọng hơn so với bản cung, nếu như hoàng thượng thật muốn ngươi tới hầu hạ bút mực, ngươi chẳng lẽ còn có thể nói với hoàng thượng bản thân không có khí lực ư? Người tới đi lấy nghiên mực qua." Du phi nói.

"Thẩm lương nhân, ngươi còn phải hảo hảo mài mực, tranh thủ mài mực thật tốt đợi tới khi coa cơ hội hoàng thượng triệu ngươi đến.”

Thẩm Khanh thật cạn lời, ngươi này có chủ ý mới mẻ bắt nàng tới mài mực, tìm cái lý do như vậy, nói một đống lí lẽ làm gì, còn không bằng trực tiếp phạt quỳ chịu một chút liền xong.

Nghĩ trong lòng cũng thấy Du phi thực phiền, nhưng không có cách nào, phân vị của người ta cao hơn nàng, chỉ có thể nghe theo, đây là thật muốn lấy quyền thế đè người.

Du phi bưng chén trà nhàn nhã xem.

Trán Thẩm Khanh bắt đầu đổ mồ hôi, hai má đỏ bừng vì nắng, môi lại có chút trắng bệch, cả người lung lay sắp đổ.


Văn Thu tiến đến bên tai Du phi nói vài câu.

Du phi nhìn bộ móng tay mới làm: "Hôm nay cứ như vậy đi, ngày mai lại qua đây chỉ bảo những thứ ấy cho đám hạ nhân này."

Thật đúng là chưa xong .

Thẩm Khanh tự trấn an, vị này dù sao là muốn chết, lúc này coi nàng ta như nấm mộ nhảy disco.

Nàng ta cứ vài lần như vậy thực sự đáng ghét.

Nghĩ, nàng nhíu mày, sau đó đi không được mấy bước, Thẩm Khanh liền lảo đảo một cái té ngã trên mặt đất.

Văn Thu kinh ngạc, vội vàng cho người ta nâng Thẩm Khanh dậy, cũng không mời thái y, trực tiếp ấn nhân trung, cho nàng uống canh giải nhiệt.

Thẩm Khanh tỉnh lại, nhìn Văn Thu bộ dạng như bị dọa sợ.

Văn thu nói: "Thẩm lương nhân, ngài đây là thế nào?"

Thẩm Khanh nói: "Ta, ta không sao."


Văn Thu cau mày, quay người bẩm báo Du phi: "Nàng đã tỉnh, bất quá lá gan quá nhỏ, lúc này sợ đến không nhẹ đâu, nương nương, lần này là ngã ở Chung Dục cung, lần tới nếu như choáng váng ở bên ngoài, truyền đi chính là sẽ có người nói nương nương không tốt.”

Nói trắng ra chính là nhìn Thẩm Khanh được thưởng mà chướng mắt, nhưng bất quá vì một nữ nhân phân vị thấp như Thẩm Khanh nếu như truyền ra cái gì, danh tiếng không tốt lại bị hoàng hậu tới kiếm chuyện.

Thật sự không đáng.

Du phi đầu ngón tay quét quét chén trà: “Cũng chỉ được như vậy, thôi vậy, bảo nàng ta ngày mai không cần tới, một bộ dáng như thế bản cung nhìn đều chướng mắt.”

Trong lòng thống khoái liền coi như tốt.

Thẩm Khanh được Văn Thu truyền lời trên mặt tự nhiên tạ ơn.

Ra khỏi Chung Dục cung, nàng ném đi vẻ kinh sợ, hướng về phía lão thiên lật cái bạch nhãn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận