Quý Phi Kiều Nhuyễn Thủ Đoạn Cao Cường Hoàng Đế Không Trêu Được


Hồi Chiêu Hoa cung, Thẩm Khanh để Xuân Hoa lấy mặt nạ ra đắp mặt.

Xuân Hoa ở bên lo lắng: "Lương nhân..."

Thẩm Khanh lắc đầu: "Đắc tội không nổi, cũng không cần lộ ra."

Liền bởi vì cuộc sống an ổn sau này, nàng cố tình ngất ở Chung Dục cung, nếu như choáng váng ở bên ngoài, Du phi liền thật ghi hận nàng vì đã phá hoại thanh danh nàng ta.

Nàng mặc dù phân vị thấp, nhưng đến cùng cũng là nữ nhân của hoàng đế, Du phi đã làm quá nhiều chuyện xấu, nàng cố ý làm như vậy ít nhất một thời gian Du phi sẽ không tìm nàng gây phiền toái.

Về phần chính mình lợi dụng việc ngất xỉu để hoàng đế chú ý việc Du phi hãm hại nàng mà trách phạt nàng ta?

Điểm này Thẩm Khanh muốn nghĩ cũng không cần nghĩ liền biết không có khả năng.

Nàng có thân phận gì, Du phi lại có thân phận gì, nói thẳng ra nàng không xứng.


Đừng nói hôm nay nàng ngất xỉu, nàng hôm nay chính là có chết ở trong cung Du phi, hoàng đế cũng chỉ nói một câu, sau đó Du phi nên được sủng ái, vẫn là sủng ái.

Đây chính là hậu cung.

Nàng không cảm giác mình hầu hạ hoàng đế được hai lần thì hắn sẽ có cảm tình với nàng.

Trước mắt nàng đối với hoàng đế mà nói chẳng qua chỉ là một đồ chơi thú vị để hoan ái, căn bản hắn sẽ không để bụng, nàng như thế chỉ có thể lấy sắc thị người so với sự ủng hộ tin cậy bên phía nhà mẹ đẻ Du phi, bên nặng bên nhẹ đều quá rõ ràng.

Đừng nói là hoàng đế, nếu để Thẩm Khanh chọn, nàng cũng sẽ chọn Du phi.

Xuân Hoa biết đạo lý này, trấn an nói: "Chung quy đều là hầu hạ hoàng thượng, tuy lương nhân phân vị thấp, suy cho cùng sau này đâu, lương nhân có phúc nhất định sẽ có thể cao quý, trước mắt những thứ này đừng nên để trong lòng."

Đạo lý ai cũng biết là như vậy nhưng thật khó có thể nín nhịn a.

Vừa mới bắt đầu liền biết mình đều phải ra vẻ đáng thương, nhưng kiếp trước nàng chính là thiên kim của một tập đoàn giàu có, từ nhỏ kim tôn ngọc quý, thật là không thể cứ như thế nín nhịn.

Thẩm Khanh không thể không suy nghĩ tới việc ra vẻ đáng thương có hay không có vấn đề.

Cứ như thế hai năm, ở hậu cung riêng việc lấy sắc thị người, làm ra vẻ đáng thương, phi tần trên dưới cũng quá nửa, chẳng lẽ thật sự có thể không bị giết chết, tránh thoát được việc đấu đá ở hậu cung.

Mới chỉ thị tẩm hai lần mà Du phi liền như thế nhằm vào nàng.

Nàng sau này nhất định không thể không thị tẩm, cũng không thể cố ý làm hoàng đế chán ghét.

Tâm trí Thẩm Khanh liền có chút đang ở nơi khác.


Nàng vốn nghĩ muốn làm cá mặn hai năm tránh đi cái chết, chờ cốt truyện tới, rốt cuộc đã biết trước tình tiết, so sánh ổn thỏa có thể có được hướng đi an toàn, nhưng nàng vào cung quá sớm.

Nữ chính vẫn còn hai năm nữa mới tiến cung, sau này còn có nhiều năm đâu.

Nàng cũng sống lại một lần, liền trước mắt cứ nín nhịn sống như thế mà được gọi là cuộc sống ư? Kia gọi là sinh tồn.

Không được, có chút nhịn xuống không được, vẫn nên để suy nghĩ của mình đến đây đi, về phần cốt truyện, chỉ cần không quá khác biệt thì hẳn nàng có thể lật ngược một chút.

Trước hết cần định ra một cái mục tiêu, nàng muốn không cần phải lo lắng ăn không tốt, hiện tại vấn đề này chưa thể giải quyết trong thời gian ngắn mà phải kiên trì tính toán lâu dài.

Như thế trước mắt cần phải làm là được sủng ái, muốn được sủng ái còn phải thông đồng với hoàng đế, để hắn nhớ mãi không quên.

Như vậy, thì không thể chỉ có một mặt lấy lệ, lấy sắc thị người đối Hiên Viên Linh .

Nàng nên đổi cách khác.

Ba ngày sau, Hiên Viên Linh lần nữa lật bài tử của Thẩm Khanh.


Tiểu Xuân Tử tới báo tin, lần này Hiên Viên Linh không có tới, Thẩm Khanh liền bị an bài đưa đến tẩm cung của Hiên Viên Linh, hiểu rõ là lại bị cuộn trong chăn bông nâng đi.

Hiên Viên Linh vẫn giống như lần trước.

Nam nhân một tay chống cằm, một tay nhìn cuốn thư.

Đại khái là đang xem văn thư, nhất thời không phản ứng Thẩm Khanh.

Rốt cuộc Thẩm Khanh ở trong lòng Hiên Viên Linh là một cái yêu tinh câu người.

Nếu thật thượng nàng, liền không thể để ý được tới văn thư, vẫn nên là xong rồi lại đi nhìn Thẩm Khanh.





Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận