Quý Phi Kiều Nhuyễn Thủ Đoạn Cao Cường Hoàng Đế Không Trêu Được


Ngày hôm sau, Thẩm Khanh ở ngự hoa viên gặp được một vị vào cung cùng thời điểm với nàng, sau khi thị tẩm một hồi liền trở thành Vương mỹ nhân, nhưng dung mạo cũng không giống mỹ nhân cho lắm, chỉ có thể coi là xinh đẹp lại là người điệu thấp nhất trong số tân nhân mới vào cung.


Thẩm Khanh cũng không cảm thấy lúng túng, cùng là phi tần, gặp được liền quy quy củ củ chào hỏi là xong.


Thế là hai người liền chào hỏi, nhất thời cũng không có ai mở miệng, bầu không khí trong nháy mắt liền lúng túng, lại lúc này, Hiên Viên Linh cư nhiên cũng đi dạo qua đây.


Thẩm Khanh thật không nghĩ tình huống như vậy vẫn có thể vô tình gặp được, bất quá gặp như thế nào thì cũng không thể nói không tốt đi, nàng cùng Vương mỹ nhân đồng loạt hướng về phía Hiên Viên Linh hành lễ.


Vương mỹ nhân lúc này rất khẩn trương, nàng chỉ từng hầu hạ Hiên Viên Linh một lần, lúc này nhìn thấy Hiên Viên Linh, kia là chuyện tốt, vào cung hầu hạ không nhiều, vẫn luôn ngóng trông hoàng thượng có thể nhớ, hoàng thượng nhớ kỹ, đó chính là có cơ hội được thị tẩm, về sau mới có thể sống tốt.


“Miễn lễ.

"

Hiên Viên Linh kêu tới, tầm mắt đảo qua hai người, lại thấy Vương mỹ nhân hơi siết ngón tay của mình, trên mặt có điểm khẩn trương, mà Thẩm Khanh cẩn thận từng li từng tí nhìn hắn một cái, với hắn đúng nhất mắt lại không có ý tứ tựa như cúi đầu, tựa như có chút muốn xem lại không dám nhìn.


Hiên Viên Linh vô thức muốn nhìn một chút, xem nàng đến cùng còn có lá gan hay không tới lần thứ hai.


Kết quả nàng như là nhẫn nhịn, vẫn là không nhịn được, lại ngẩng đầu lên, phát giác hắn đang nhìn mình, liền cúi đầu.



Hiên Viên Linh hơi buồn cười, đúng thật là có chút hứng thú: "Gặp được liền đi dạo một chút đi.

"

Vương mỹ nhân tim đập rất nhanh, hoàng thượng kêu nàng bạn giá.


Thẩm Khanh cũng là có một chút kinh ngạc vui mừng, hướng về phía Hiên Viên Linh cười đặc biệt rạng rỡ.

,

Hiên Viên Linh cảm thấy vui tai vui mắt, còn thật mang theo đi dạo một lát.


Bất quá một lúc sau, hắn lại không có hứng thú đi dạo, hắn không có gì cùng Thẩm Khanh trò chuyện, càng là cùng Vương mỹ nhân cũng không có gì trò chuyện, đi một đoạn cũng giải tán.


Sau khi ly khai, Thẩm Khanh suy nghĩ đến thái độ của Hiên Viên Linh, cảm thấy cũng được đi, một tháng, nên cũng xấp xỉ?

Thẩm Khanh dùng bữa tối sau đó lại tập yoga, tập xong thì chuẩn bị đi ngủ, Xuân Hoa đợi nàng chuẩn bị ngủ, bản thân liền muốn về phòng nghỉ ngơi, đâu biết ngự giá đột nhiên tới.


Một tháng không triệu thị tẩm, không lật bài tử thì thôi, lại tự mình đến tận cửa?

Xuân Hoa đều ngốc lăng, tốt xấu còn nhớ hành lễ.


Thẩm Khanh cũng phải hành lễ.


"Không cần.

" Hiên Viên Linh trực tiếp không kêu nàng quỳ.


Thẩm Khanh trong lòng có tính toán: "Hoàng thượng đã dùng bữa tối? Có hay không muốn dùng trà?"

"Không cần.

"

Liên tiếp hai lần bị từ chối, Thẩm Khanh đành ngậm miệng.


Xuân Hoa cũng có chút thất thố, liền được Triệu Hải cấp đi ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại Thẩm Khanh cùng Hiên Viên Linh.


Hiên Viên Linh lại đang đánh giá Thẩm Khanh.


Thẩm Khanh thuộc về loại kinh diễm hơn người, nhưng coi được thì coi được, Hiên Viên Linh trước đó còn thật không quá cẩn thận quan sát nàng.


Lúc này cẩn thận tới quan sát, lông mày cùng mắt đều vừa khéo, sống mũi cao thẳng, môi không mỏng cũng không dày, không hề thoa son, tự nhiên lộ ra điểm phấn nộn mềm mại, liên tiếp lộ ra mùi vị chỉ thuộc về mỹ nhân.


Hiên Viên Linh hiển nhiên không đứng mãi, ngồi xuống liền nhìn thấy cuốn thư mà Thẩm Khanh đang xem dở ở trên bàn, lật lật hai trang mới phát hiện đó là y thư.


“Ngươi còn đọc cái này?”

“Trước khi tiến cung, mẫu thân của thần thiếp từ khi thiếp còn nhỏ đã luôn ốm yếu.

Thiếp muốn xem nhiều một chút, nhỡ đâu lại có thể chữa khỏi bệnh cho bà ấy.



“Ồ.

” Hiên Viên Linh thản nhiên hỏi: “Vậy đã khỏi bệnh?”

“Hiện tại mẫu thân thiếp vẫn còn đang bệnh, chưa khỏi hẳn.



Hắn đặt y thư xuống, nói: “Lại đây.



Thẩm Khanh có chút câu nệ, nhưng vẫn là tiến lên, đi đến trước mặt Hiên Viên Linh, đều nói hơn một tháng không có thấy Hiên Viên Linh, đôi mắt hơi ủy khuất, lại có chút vui vẻ nhưng cũng không quá rõ ràng.


Nàng vụng trộm nhìn Hiên Viên Linh, vừa khéo bị Hiên Viên Linh bắt gặp: "Ngươi đang nhìn cái gì?"


Thẩm Khanh lúc này mới có điểm sợ hãi nói: "Thần thiếp thật không biết mình nơi nào chọc hoàng thượng không vui, cho nên mới vụng trộm nhìn hoàng thượng, thỉnh hoàng thượng trách phạt.

"

"Ngươi nơi nào chọc trẫm không vui?"

"Thần thiếp lần trước thị tẩm chắc chắn có cái địa phương nào làm không tốt.

" Thẩm Khanh có chút chán nản: "Thần thiếp mặc dù được ma ma giáo huấn, cũng không thật sự tinh thông những thứ ấy.

"

Vật nhỏ này còn cảm thấy là tự mình lần trước thị tẩm không có làm tốt, cho nên hắn một tháng đều không triệu nàng thị tẩm?

Chỉ có như vậy? Tâm tư cũng thực đơn thuần.


Hiên Viên Linh gần như muốn cười.

Đột nhiên cảm thấy như hắn đã làm chuyện ngu ngốc cả tháng này.


Bây giờ nhìn kỹ lại, tính khí trái lại vô cùng tốt, tính khí hảo, bộ dáng cũng tốt, không phải là chỉ là trầm mê nàng ấy một ít, lại có thể sẽ có cái gì đâu? Hắn vẫn là mưa móc đều ban, cũng không coi là Thẩm Khanh độc chiếm ân sủng.

Lẽ nào hắn lại sợ một nữ nhân nho nhỏ có thể mê hoặc hắn?



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận