Quý Phi Lúc Nào Cũng Muốn Được Lười Biếng

Trong ấn tượng của Tiêu Hề Hề, Bộ Sanh Yên vốn là một nữ trung hào kiệt khí khái oai hùng.

Bây giờ nàng sinh con làm mẹ, khuôn mặt không đổi nhưng khí chất đã dịu dàng trầm tĩnh hơn, đặc biệt khi nói về con mình, cả người nàng toát lên vẻ sáng ngời của một người mẹ.

Tiêu Hề Hề có chút ngưỡng mộ.

Nàng cũng muốn sinh cho Lạc Thanh Hàn một đứa con.

Từ nhỏ Lạc Thanh Hàn không nhận được yêu thương từ gia đình, thậm chí hắn còn không có cảm giác an toàn, nếu có thể sinh một đứa con cho hắn, có huyết mạch trói buộc, hẳn là hắn có thể an tâm hơn.

Nghĩ tới đây, Tiêu Hề Hề dùng đầu ngón tay đếm thời gian.

Phải hơn một năm nữa thì độc cổ mới hoàn toàn được loại bỏ.

Hơn nữa, nội thương của nàng vẫn chưa lành, cần hoa Hải Sinh mới chữa lành được.

Cũng không biết khi nào mới có được hoa Hải Sinh?

Càng nghĩ càng thấy dài đằng đẵng.

Tiêu Hề Hề bất đắc dĩ thở dài “Muốn vì yêu vỗ tay, sao lại khó như vậy?”

*Vì yêu vỗ tay (爱鼓个掌) chính là ấy ấy đó.

Bộ Sanh Yên chấm hỏi đầy đầu “Vỗ tay gì cơ?”

Tiêu Hề Hề ho nhẹ, giả vờ nghiêm túc.

“Không có gì, ta cảm thấy làm mẹ thật sự rất vất vả, muốn cho cô một tràng pháo tay.”

Nói xong nàng bắt đầu vỗ tay.

Bộ Sanh Yên cười nói “Người khách sáo quá rồi.”

Vú nuôi tới nhắc nhở “Tiểu lang quân đã ăn no rồi, vừa mới ngủ.”

Quả thật bây giờ đang là giờ nghỉ trưa, Tiêu Hề Hề cũng có hơi buồn ngủ.

Bộ Sanh Yên dẫn nàng đến phòng dành cho khách nghỉ ngơi.

Sắp xếp cho Quý phi xong, Bộ Sanh Yên rời khỏi.

Nàng vẫn chưa thể nghỉ ngơi, dù phần lớn khách khứa đã về nhưng vẫn có một số khách ở nơi khác tạm thời chưa thể đi, chỉ đành ở lại vương phủ, Bộ Sanh Yên là nữ chủ nhân, có trách nhiệm sắp xếp nơi ở đàng hoàng cho khách.

Lạc Dạ Thần không giúp được mấy chuyện này.

Y chỉ có thể ngồi nhìn.

Sau khi Bộ Sanh Yên làm xong, Lạc Dạ Thần mới có cơ hội nói chuyện.

“Vừa nãy nàng ở cùng Quý phi lâu như vậy, cô ta không làm khó nàng chứ?”

Bộ Sanh Yên ngồi trên ghế sập, để thị nữ bóp vai đấm chân.

Nàng nghe thấy lời của Lạc Dạ Thần, chậm rãi nói.

“Quý phi rất tốt bụng, sẽ không làm khó người khác.”

Lạc Dạ Thần cười lạnh “Cô ta trông thì rất tốt bụng, nhưng nếu nàng dám cướp đồ ăn của cô ta, cô ta có thể đánh gãy tay nàng!”

Bộ Sanh Yên “……”

Lạc Dạ Thần “Vừa giỏi ăn vừa giỏi đánh, về điểm này, cô ta giống hệt Tiêu trắc phi!”

Bộ Sanh Yên đổi chủ đề “Ta hơi khát nước, chàng bưng trà trên bàn đến cho ta.”

Lạc Dạ Thần cầm tách trà, phát hiện trà bên trong đã nguội, bèn sai người đổi một ấm trà nóng.

Ý nghĩ Quý phi giống Tiêu trắc phi tự nhiên bị y quên mất.

Cùng lúc đó.

Xe ngựa mà Lạc Thanh Hàn đang ngồi trên đường về cung bị trượt, cả xe và ngựa đều bị lật!

Cú ngã quá mạnh khiến khung xe vỡ ra.

Những người bảo vệ đi cùng giật mình sợ hãi.

Mọi người lật đật xuống ngựa, mở cửa xe ngựa cứu Hoàng đế.

Y phục của Lạc Thanh Hàn bị xước hai vết, tóc hơi rối một chút, nhưng thần kỳ là hắn không hề bị thương!

Hắn vô thức chạm vào túi tiền treo trên thắt lưng.

Hẳn là bùa hộ thân trong túi đã phát huy tác dụng.

Triệu Hiền thở phào nhẹ nhõm khi thấy Hoàng đế vẫn bình an vô sự.

Những người khác cũng vậy.

Nếu hôm nay Hoàng đế xảy ra chuyện, bọn họ sẽ phải chôn cùng.

Bọn họ như vừa đi dạo một vòng Quỷ Môn Quan, may mắn nhặt lại được một mạng.

Lạc Thanh Hàn nhìn xe ngựa phía sau.

Cỗ xe nát bấy, hai con ngựa gãy chân, ngã xuống đất không đứng dậy được, ngẩng đầu kêu đau đớn.

Còn xa phu đánh xe, cơ thể bị cỗ xe đè biến dạng, máu chảy khắp mặt đất, sớm đã mất mạng.

Nhìn cảnh tượng bi thảm trước mắt, sắc mặt Lạc Thanh Hàn trông rất khó coi.

Rõ ràng hắn đã dặn xa phu cẩn thận đường trơn, giảm tốc độ càng chậm càng tốt.

Xa phu cũng làm theo.

Theo lý mà nói, với tốc độ chậm như vậy, lẽ ra cỗ xe không thể lật.

Dù không may bị lật xe cũng sẽ không bi thảm đến nỗi như vậy.

Lúc này, một cấm vệ nhỏ giọng nói.

“Ở đây có chữ!”

Lạc Thanh Hàn nhìn sang, phát hiện chữ “tàn phế” viết bằng máu trên một tấm ván của xe ngựa.

Mọi người ngẩn ra.

Trên xe ngựa có chữ này từ lúc nào?

Trước đó sao không có ai chú ý đến.

Nói thật thì, cảnh tượng bi thảm trước mắt cộng với sự xuất hiện đột ngột của chữ viết bằng máu khiến người ta nổi da gà giữa ban ngày, ghê rợn quá đi mất!

Lạc Thanh Hàn mặt không biểu cảm đi tới, nhìn chằm chằm chữ máu đó.

Hắn lấy một lá bùa từ trong tay áo.

Bùa này là do tên bịp râu trắng đưa cho hắn, mặt trước lá bùa có hai chữ trừ tà viết xiêu vẹo, mặt sau có chữ “cô độc”.

Lạc Thanh Hàn nhìn chữ cô độc trên lá bùa, rồi nhìn chữ tàn phế trên xe ngựa.

Nét chữ của hai từ này y hệt nhau.

Có thể chắc chắn là cùng một người viết!

Mưa đá vẫn đang rơi.

Triệu Hiền mở ô giấy dầu che cho Hoàng đế.

Nhưng ô giấy dầu mỏng không thể chịu nổi hạt mưa đá lớn như vậy, chẳng bao lâu ô giấy dầu rách, không dùng được nữa.

Triệu Hiền đành nhắc nhở “Bệ hạ, chỗ này không tiện ở lâu!”

Lạc Thanh Hàn nhét lá bùa vàng vào tay áo, lạnh giọng hỏi.

“Nha môn nào gần đây nhất?”

Triệu Hiền nhìn xung quanh, nhanh chóng kết luận “Là phủ Kinh Triệu!”

Lạc Thanh Hàn “Vậy đến phủ Kinh Triệu.”

Hắn xoay người lên ngựa, lệnh cho Triệu Hiền bên cạnh.

“Chôn cất xa phu tử tế, bồi thường cho người nhà, tìm người kéo hai con ngựa bị thương đưa đi chữa trị.”

Triệu Hiền cung kính đáp “Vâng!”

Trong phủ Kinh Triệu, Mai Quảng Đào vô cùng lo lắng.

Y muốn sai người tuần tra thành tây.

Khu vực thành tây đều là thường dân, nhà cửa xây dựng không kiên cố lắm, bình thường mưa gió thuận gió hòa còn đỡ, bây giờ đột nhiên gặp phải trận mưa đá dữ dội thế này, nhiều ngôi nhà chắc chắn sẽ bị đập nát, thậm chí còn có người bị thương.

Quan phủ phải nhanh chóng sắp xếp cho những người bị thương, ngăn tình hình trở nên nghiêm trọng hơn.

Nhưng bây giờ bên ngoài vẫn còn mưa đá, quan binh cũng là người thường, dù có cầm ô cũng không chịu nổi những hạt mưa đá lớn như vậy.

Việc cử người đi tuần vào lúc này chẳng khác nào đẩy người ta xuống hố.

Mai Quảng Đào không quyết định được.

Đúng lúc này, nha dịch đột nhiên chạy vào, giọng run run hét lớn bẩm báo.

“Khởi bẩm Phủ doãn đại nhân, Hoàng thượng tới rồi!”

Mai Quảng Đào đang ngồi bên bàn làm việc, gãi gãi đầu sầu não.

Nghe vậy thì giật mình, không cẩn thận bứt hai sợi tóc!

Y không kịp tiếc nuối sợi tóc quý giá của mình đã cuống quít đứng dậy.

“Ngươi nói ai tới?”

Nha dịch chưa kịp nói lại thì đã nghe một giọng trầm từ ngoài truyền đến.

“Trẫm tới rồi.”

Mai Quảng Đào nhìn theo hướng phát ra tiếng, thấy Hoàng đế sải bước đi vào, theo sau là một nhóm cấm vệ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui