Quý Phi Lúc Nào Cũng Muốn Được Lười Biếng

Lạc Thanh Hàn “Thật ra cũng là để bảo vệ nàng, nếu nàng lại bị bắt cóc hoặc bị ám sát, Thiên Cơ Vệ sẽ có thể lập tức cứu nàng.”

Tiêu Hề Hề hừ một tiếng “Chàng nghĩ cũng chu đáo thật đấy.”

Lạc Thanh Hàn khẽ cười.

Hắn đưa túi vải xanh hoa nhỏ cho Hề Hề, cúi người hôn lên môi nàng.

“Với nàng, chu đáo thế nào cũng không hề quá.”

Tiêu Hề Hề “Đừng tưởng dùng mấy lời ngon ngọt thì có thể qua chuyện, dám phái người theo dõi ta, hừ, đợi ta giải quyết xong chuyện ở Nam Nguyệt, trở về sẽ tính sổ với chàng!”

Nói xong những lời hung hãn, nàng giơ tay nắm yên ngựa, nhấc chân lên lưng ngựa rồi ngồi vững vàng, động tác dứt khoát gọn gàng.

Mặc Ngọc không vui lắc đầu, nhưng cũng không có động tác gì khác, xem như khá ngoan ngoãn.

Lạc Thanh Hàn nhét hai túi hành lý ở hai bên yên ngựa, giúp nàng chỉnh lại thanh kiếm trên thắt lưng, đồng thời căn dặn nói.

“Bên này là lương khô và nước uống, bên kia là quần áo, ngân lượng và giấy thông hành, thời gian gấp gáp, chỉ có thể chuẩn bị bao nhiêu. Trên đường đi, nàng cẩn thận một chút, khi gặp nguy hiểm đừng liều mạng, bảo vệ bản thân mới là điều quan trọng nhất.”

Tuy ngoài mặt Tiêu Hề Hề tỏ ra mạnh mẽ, nhưng thật ra nàng rất không nỡ.

“Ta biết rồi.”

Lạc Thanh Hàn ngẩng đầu nhìn nữ nhân ngồi trên ngựa, ánh mắt không tự chủ mà trở nên dịu dàng.

“Đừng quên ước hẹn nửa năm của chúng ta.”

Tiêu Hề Hề mím môi dưới “Chàng dài dòng quá.”

Lạc Thanh Hàn nhìn nàng chăm chăm, không nói gì.

Tiêu Hề Hề nhìn xung quanh, xác định xung quanh không có ai.

Nàng bất ngờ cúi xuống, chụt mạnh vào trán Lạc Thanh Hàn.

Lạc Thanh Hàn còn chưa kịp phản ứng, nàng đã vung roi cưỡi ngựa nhanh chóng rời đi.

Áo choàng đen tuyền bay cao phất phới như đôi cánh dang rộng, sẵn sàng đưa nàng bay lên trời bất cứ lúc nào.

Lạc Thanh Hàn đứng đó giơ tay sờ trán mình.

Hắn nhìn bóng dáng một người một ngựa nhanh chóng biến mất.

Mãi đến khi không nhìn thấy nữa, hắn mới thu hồi tầm nhìn, dịu dàng trong mắt đã biến mất hoàn toàn.

“Ra đây.”

Hai Thiên Cơ Vệ từ trên mái nhà nhảy xuống, vững vàng đáp trước mặt Lạc Thanh Hàn.

Bọn họ quỳ một gối, chờ lệnh của Hoàng đế bệ hạ.

Lạc Thanh Hàn “Dẫn ngựa tới đây, chuẩn bị quay về.”

“Vâng!”

Chốc sau một tuấn mã đỏ thẫm được dẫn tới.

Lạc Thanh Hàn sải đôi chân dài, gọn gàng nhảy lên ngựa.

Hắn cầm dây cương, xoay đầu nhìn về hướng Hề Hề rời đi.

Nơi đó trống trải, không còn nhìn thấy bóng dáng Hề Hề nữa.

Chia ly chỉ là tạm thời, bọn họ sẽ sớm gặp lại nhau.

Đến lúc đó, hắn sẽ trở nên mạnh mẽ hơn nữa.

Hắn sẽ trở thành mặt trời rực rỡ nhất, chỉ tỏa sáng vì nàng.

Lạc Thanh Hàn thu hồi tầm nhìn, vung roi quất ngựa.

Tuấn mã đỏ thẫm đưa hắn về nơi trước đó.

Hôm nay trời không nắng, thời tiết âm u.

Lúc Lạc Thanh Hàn về tới thái miếu, trời bắt đầu đổ tuyết.

Hàng ngàn bông tuyết rơi xuống vai hắn rồi nhanh chóng tan thành nước.

Hắn xuống ngựa, ném dây cương cho lính canh rồi sải bước về phía thái miếu.

Lúc này trời đã sáng hẳn.

Mọi người ở sảnh phụ sốt ruột chờ đợi.

Bọn họ nghển cổ nhìn ra ngoài, tại sao bệ hạ vẫn chưa quay lại?

Lâm Nam vương hẳn là người bình tĩnh nhất ở đây.

Ông thậm chí còn có tâm trạng sai người đổi ấm trà nóng cho mình.

Ông vừa uống trà vừa chậm rãi nói.

“Trước khi tới đây, ta đã bàn bạc với Khánh Liêu vương và Phụng Dương vương, nếu trời sáng mà ta không về, bọn họ sẽ dẫn quân công thành.”

Nghe vậy, sắc mặt các tông thân thay đổi rõ rệt.

Lúc này, một giọng nói trầm thấp lạnh lùng vang lên.

“Hoàng thúc thật sự cho rằng chỉ dựa vào ba mươi ngàn binh mã thì có công phá cổng thành?”

Mọi người nhìn sang, thấy đế vương trẻ tuổi bước qua ngưỡng cửa, đi ngược chiều sáng.

Mọi người đứng dậy, hành lễ với Hoàng đế.

Lâm Nam vương là người đứng cuối cùng.

Ông chậm rãi cúi đầu, trên khuôn mặt mập mạp nở nụ cười sâu xa.

“Chỉ dựa vào ba mươi ngàn binh mã đương nhiên không đủ, cho nên phía sau chúng ta còn có một trăm ba mươi ngàn binh mã đang trên đường đến Thịnh Kinh, tính toán thời gian, hẳn là tối nay sẽ đến Thịnh Kinh.”

Các tông thân cực kỳ sợ hãi.

Dù toàn bộ binh mã trong thành Thịnh Kinh có tập hợp lại thì cũng chỉ có một trăm hai mươi ngàn.

Đối phương lại có một trăm sáu mươi ngàn binh mã.

Nếu đánh nhau thật, chắc chắn đối phương sẽ có lợi thế.

Sắc mặt Lạc Thanh Hàn tối sầm “Các ngươi định tạo phản?”

Lâm Nam vương bình tĩnh nói.

“Không đúng, chúng ta được Thái hoàng thái hoàng ủy thác đòi công bằng cho Tiên hoàng. Chỉ cần bệ hạ giao ra hung thủ thật sự giết chết Tiên hoàng, chúng ta sẽ lui binh rời đi. Nhưng thấy bệ hạ trở về tay không, chắc hẳn là không muốn giao người. Như vậy xem ra suy đoán của Thái hoàng thái hậu hẳn là đúng. Bệ hạ chính là hung thủ đằng sau vụ mưu hại Tiên hoàng. Giết cha giết vua là tội đáng chết. Chúng ta đang thay trời hành đạo!”

Lạc Thanh Hàn sải bước đi về phía ông “Hay cho câu thay trời hành đạo!”

Lời vừa dứt, hắn bất ngờ rút kiếm ra khỏi thắt lưng.

Lưỡi kiếm sắc bén vẽ một vòng cung lạnh lẽo trong không khí.

“Tiếc là ông không có tư cách.”

Lâm Nam vương thấy cổ ớn lạnh.

Máu liên tục chảy ra từ vết nứt ở cổ.

Vạt áo trước của ông nhuộm đỏ máu tươi.

Mắt ông mở to đầy vẻ khó tin, con ngươi run rẩy dữ dội.

“Ngươi …… ngươi dám ……”

Ông hoàn toàn không ngờ Hoàng đế sẽ ra tay giết người.

Những người khác có mặt cũng bị dọa sợ.

Mọi người nhao nhao lùi lại, trong mắt đầy sợ hãi.

Thân thể Lâm Nam vương chao đảo, cuối cùng không trụ nổi, yếu ớt ngã xuống.

Máu tiếp tục phun ra như suối, tụ lại thành vũng dưới người ông.

Ông mở to mắt nhìn chằm chằm Lạc Thanh Hàn, thân thể không ngừng co giật.

Im lặng chết chóc bao trùm cả sảnh phụ.

Một lúc lâu sau mới nghe thấy Xương Quốc công run giọng hỏi.

“Bệ hạ, sao … sao ngài lại giết ông ta?”

Lạc Thanh Hàn lạnh lùng hỏi lại “Loạn thần tặc tử, lẽ nào không nên giết?”

Xương Quốc công bị ánh mắt lạnh lùng của hắn dọa sợ run rẩy, vô thức lùi lại.

Ở bên cạnh có người thận trọng nói “Loạn thần tặc tử đương nhiên đáng chết, nhưng Khánh Liêu vương và Phụng Dương vương vẫn đang chờ ngoài thành, nếu bọn họ không thấy Lâm Nam vương xuất hiện, bọn họ chắc chắn sẽ dẫn quân công thành.”

Lạc Thanh Hàn “Nếu muốn đánh, vậy thì đánh, chúng ta có một trăm hai mươi ngàn binh mã, lẽ nào sợ ba mươi ngàn binh mã ngoài thành?”

Xương Quốc công khó khăn nói “Nhưng bọn họ còn có một trăm ba mươi ngàn binh mã đang trên đường đến, đêm nay có khả năng đến ngoài cổng thành.”

Lạc Thanh Hàn “Vậy trước khi một trăm ba mươi ngàn binh mã đó đến đây, giết Khánh Liêu vương và Phụng Dương trước.”

Bắt giặc phải bắt vua trước.

Giết ba người cầm đầu trước, binh mã sẽ như rắn mất đầu, sớm muộn gì cũng bại trận.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui