Quý Phi Lúc Nào Cũng Muốn Được Lười Biếng

Không Thiền không tránh, tụ nội lực ở đầu ngón tay.

Gã dùng ngón tay nắm mũi kiếm đang đâm thẳng vào mình.

Mượn ánh trăng xuyên qua cửa sổ, gã có thể nhìn rõ khuôn mặt của thích khách.

Là một người phụ nữ trẻ tuổi với khuôn mặt xa lạ.

Người phụ nữ này trông rất trẻ nhưng tóc lại bạc trắng.

Nàng nhìn chằm chằm Không Thiền, ánh mắt đầy căm hận.

Tiêu Hề Hề phát hiện, dù nàng có dùng lực thế nào thì thanh kiếm trong tay nàng cũng không thể tiến thêm được nữa.

Nàng chỉ đành rút kiếm, lui về sau.

Không Thiền thả lỏng ngón tay, bình tĩnh đứng dậy.

“Cô nương đêm khuya tới thăm, lẽ nào không nên báo tên họ sao?”

Vừa rồi cả người gã ẩn trong bóng tối, khiến khuôn mặt gã bị bóng tối bao phủ, nhìn rất mơ hồ.

Lúc này gã đứng lên, khuôn mặt dần trở nên rõ ràng.

Khi Tiêu Hề Hề nhìn rõ khuôn mặt gã, động tác chuẩn bị tấn công lần nữa hơi khựng lại.

Nàng tìm thấy nơi này thông qua bói toán, kết quả bói toán cho thấy người ở đây chính là Không Thiền.

Nhưng đạo sĩ trung niên trước mặt hoàn toàn khác với Không Thiền mà nàng từng gặp trong cung vài năm trước.

Không Thiền mà nàng gặp trong cung có mái tóc trắng, khóe miệng luôn cong lên khi gặp người khác. Tuy tướng mạo bình thường nhưng trên người có chút phong thái tiên gia, khí chất thoát tục, nên trông như một đạo sĩ giang hồ bịp bợm.

Đạo sĩ trung niên trước mặt có mái tóc đen, đường nét anh tuấn, tuy nhiên sắc mặt hơi xanh xao, dáng người cao nhưng lại quá gầy, làm cả người toát lên cảm giác yếu ớt bệnh tật, đạo bào trắng rộng trên người gã càng làm gã trông ốm yếu hơn, như thể có thể bị gió thổi bay bất cứ lúc nào.


Năm đó ở trong cung, lúc Tiêu Hề Hề gặp Không Thiền, không thể nhìn thấu tướng mạo của gã.

Khi đó, nàng đoán Không Thiền đã dùng thuật dịch dung nào đó để thay đổi tướng mạo.

Cho nên lần này tới tìm Không Thiền trả thù, nàng đã chuẩn bị tinh thần để nhìn thấy một gương mặt khác.

Nhưng bây giờ khi nhìn thấy gương mặt thật của gã, nàng không khỏi giật mình.

Không phải khuôn mặt gã đẹp trai ngoài dự đoán, mà là vì tướng mạo của gã.

Tiêu Hề Hề thông qua tướng mạo của gã biết được, gã và Sở Kiếm có quan hệ huyết thống sâu đậm!

Nàng lập tức nhớ lại lời cuối cùng mà sư phụ nói với nàng trước khi chết —

“Thân thế của Tiểu Kiếm, đừng nói cho nó biết ……”

Khi đó, nàng không hiểu sư phụ muốn nói gì.

Nhưng bây giờ, hình như nàng hiểu rồi.

Nhưng dù có hiểu thì cũng không làm thay đổi quyết tâm trả thù cho sư phụ của nàng!

Tiêu Hề Hề vung kiếm đâm Không Thiền lần nữa, trong lòng chỉ có hận thù và sát ý.

……

Phương Vô Tửu tìm cách dẫn dụ phản quân bao vây bên ngoài thôn Đại Nguyệt rời đi, để Ôn Cựu Thành, Bùi Thiên Hoặc và Sở Kiếm tìm cơ hội lẻn ra khỏi thôn Đại Nguyệt.

Ôn Cựu Thành một tay cầm la bàn, trong lòng thầm đọc sinh thần bát tự của Hề Hề, nghiêm túc tiến hành bói toán.

Sở Kiếm sốt ruột hỏi.


“Thế nào rồi? Đã có kết quả chưa? Sư tỷ hiện giờ ở đâu?”

Bùi Thiên Hoặc gõ trán y, cảnh cáo y im lặng, không được quấy rầy nhị sư huynh xem bói.

Bọn họ không có thiên phú như Hề Hề, phải dựa vào đạo cụ bói toán, việc này mất nhiều thời gian và có yêu cầu nghiêm ngặt đối với môi trường xung quanh.

Đây là nơi thích hợp nhất để bói toán mà bọn họ tìm được.

Một lúc lâu sau, Ôn Cựu Thành mới mở mắt.

Y cụp mắt, nhìn kim chỉ hướng trên la bàn xoay vài vòng, cuối cùng dừng ở hướng đông bắc.

Nhóm ba người lập tức dùng khinh công bay về phía đông bắc.

Mỗi lần đi qua một ngã ba, cả ba phải dừng lại, tiếp tục dùng la bàn tính toán.

Thấy sắc trời ngày càng tối, nhưng bọn họ chưa tìm được tung tích của Hề Hề, Sở Kiếm lo lắng đỏ cả mắt.

“Sao vẫn chưa tìm được sư tỷ? Sư tỷ có gặp chuyện gì không?”

Nét mặt Ôn Cựu Thành và Bùi Thiên Hoặc rất nghiêm túc.

Bọn họ không sợ Hề Hề gặp chuyện gì, bọn họ sợ Hề Hề tìm được Không Thiền.

Với thực lực hiện tại của Không Thiền, Hề Hề tuyệt đối không phải đối thủ của gã.

……

Tiêu Hề Hề bị Không Thiền chưởng bay ra ngoài, đập mạnh vào tường.

Nàng trượt dọc theo bức tường ngã xuống đất, nàng mở miệng phun ra một ngụm máu lớn, trước ngực truyền đến một cảm giác đau rát.


Không Thiền chưa dùng toàn bộ sức mạnh của mình trong đòn đánh vừa rồi, nhưng cũng đủ để khiến nàng bị thương nặng.

Tiêu Hề Hề một tay cầm kiếm, một tay chống xuống đất, khó khăn đứng dậy.

“Võ công của ngươi sao lại trở nên mạnh như vậy?”

Không Thiền vốn không biết người phụ nữ điên đột nhiên xuất hiện trước mặt mình là ai, nhưng sau trận đánh vừa rồi, gã nhìn thấy hình bóng quen thuộc trong chiêu thức của cô ta.

Đó là những chiêu thức võ công của Huyền Môn.

Có thể sử dụng võ công của Huyền Môn, có nghĩa nàng là người của Huyền Môn.

Theo như Không Thiền biết, trong số đệ tử Huyền Môn hiện giờ chỉ có một người là nữ.

Đó là Tiêu Hề Hề, từng là Tiêu trắc phi, tứ đệ tử của Huyền Cơ Tử.

Không Thiền không biết tại sao khuôn mặt Tiêu Hề Hề lại biến khác, nhưng chuyện này không liên quan gì đến gã, gã không quan tâm, cũng không có ý định tìm hiểu sâu hơn.

Nhìn Tiêu Hề Hề chao đảo trước mặt, Không Thiền nhếch khóe miệng, trong đôi mắt đen đầy ác ý.

Điều này khiến khuôn mặt anh tuấn có chút nữ tính của gã bỗng chốc trở nên tà ác.

“Cũng may nhờ Huyền Cơ Tử, nếu không phải hắn truyền cho ta tất cả công lực, ta hiện giờ cũng chưa chắc đánh bại được ngươi.”

Tiêu Hề Hề như bị sét đánh.

Nàng không tin sư phụ truyền hết công lực của mình cho tên khốn này!

Nhớ lại dáng vẻ gầy như que củi của sư phụ trước khi chết, với đại sư huynh đã từng nói nội lực của sư phụ không còn nữa.

Phút chốc nàng đã hiểu tất cả.

Nàng run giọng hỏi.

“Có phải ngươi hút hết công lực của sư phụ?”

Không Thiền thẳng thắn thừa nhận “Đúng vậy, dù sao sư phụ của ngươi cũng sắp chết, hắn giữ lại công lực cũng lãng phí, chi bằng đưa nó cho ta, cũng xem như vẹn toàn tình nghĩa sư huynh đệ đồng môn giữa hắn và ta.”


Đôi mắt Tiêu Hề Hề đỏ ửng, bàn tay cầm chuôi kiếm không khỏi run lên.

“Súc sinh!”

Không Thiền vẫn cười “Năm đó sư phụ ngươi cũng mắng ta như vậy, bây giờ ngươi cũng mắng ta như vậy, xem ra hai ngươi đúng là thầy trò thân thiết, cả chửi người cũng giống hệt nhau.”

Lúc này, cả người Tiêu Hề Hề đầy vết thương, nhưng cả người Không Thiền ngoài vết rách trên tay áo thì không tổn hại gì.

Khoảng cách sức mạnh giữa hai bên rất lớn.

Không Thiền càng đắc ý hơn.

Gã chậm rãi đi về phía Tiêu Hề Hề, dùng ánh mắt của động vật ăn thịt đang nhìn con mồi đánh giá nàng từ trên xuống dưới.

“Tuy công lực của ngươi không thâm hậu bằng sư phụ ngươi nhưng cũng tương đối, khi ta hấp thụ hết công lực của ngươi, hẳn là võ công của ta sẽ lên một tầm cao mới.”

Lúc này Tiêu Hề Hề bị thương nặng, nhưng nàng vẫn nghiến răng, vung kiếm về phía Không Thiền!

Không Thiền cười khẩy nói “Châu chấu đá xe, không tự lượng sức.”

Gã giơ tay lên chặn lại.

Tuy nhiên, giây tiếp theo, Tiêu Hề Hề chợt đổi hướng kiếm trong tay!

Mũi kiếm chưa kịp đâm tới đã bị cưỡng ép thu về.

Sau đó nàng đứng dậy, nhảy ra khỏi cửa sổ.

Không Thiền sao có thể để miếng thịt tới miệng rồi chạy mất?

Gã cầm thanh kiếm treo trên tường, nhảy qua cửa sổ ra ngoài, đuổi theo hướng Tiêu Hề Hề chạy trốn.

Đội tuần tra trong thôn bị tiếng động ở phía bên này kinh động.

Bọn họ hỏi không Thiền xảy ra chuyện gì?

Tuy nhiên, lúc này Không Thiền không có thời gian để ý bọn họ, chỉ vứt lại một câu “Ta đuổi theo thích khách” rồi chạy thẳng ra khỏi thôn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận