Quý Phi Lúc Nào Cũng Muốn Được Lười Biếng

Không Thiền hoàn toàn không sợ Tiêu Hề Hề nhân cơ hội này gài bẫy mình.

Trước sức mạnh tuyệt đối, mọi mưu kế đều là hổ giấy, không đáng để sợ.

Gã như mèo vờn chuột, thỉnh thoảng tăng tốc, khiến Tiêu Hề Hề hoảng sợ bỏ chạy. Khi gần đuổi kịp nàng, gã sẽ cố tình giảm tốc độ để cho nàng có cơ hội thở.

Tiêu Hề Hề bị dọa mấy lần, lăn lộn trên đất khiến trên người lại thêm vài vết thương, trông càng thảm hại hơn.

Thấy vậy, Không Thiền càng đắc ý hơn.

Có lẽ vì quá đắc ý, cộng thêm đêm tối nên không chú ý hoàn cảnh xung quanh.

Cuối cùng khi gã nhận ra có gì đó không ổn, xung quanh đã hoàn toàn im lặng, không còn chút âm thanh nào.

Theo lý mà nói, trong rừng phải có có tiếng chim hót, tiếng côn trùng kêu.

Nhưng bây giờ cả một âm thanh cũng không có.

Những gì có thể nghe thấy chỉ có tiếng thở của gã và tiếng bước chân dần xa trước mặt gã.

Xung quanh tràn ngập sương mù, cả ánh trăng cũng không thể xuyên qua, khiến giác quan của gã có hơi chậm chạp.

Trong lòng Không Thiền vang lên hồi chuông báo động.

Gã không kịp nghĩ, dùng khinh công lao về phía Tiêu Hề Hề.

Lúc này trong lòng gã đã có cảnh báo nguy hiểm, không còn ý định chơi trò mèo vờn chuột, lập tức dùng tốc độ nhanh nhất đuổi kịp Tiêu Hề Hề.

Gã túm cổ áo Tiêu Hề Hề, thô bạo ném nàng đi.

Lưng nàng va vào một thân cây rồi ngã xuống đất, cơn đau khiến cả người nàng run rẩy, nằm trên đất hồi lâu không thể đứng dậy.

Không Thiền sải bước đi tới, sát ý hiện lên trong mắt gã.

Gã quyết định giải quyết nhanh chuyện này, hút cạn công lực của người phụ nữ này rồi bẻ gãy cổ cô ta, sau đó rời khỏi nơi ma quái này ngay lập tức.


Khi tay phải của gã đặt trên đầu Tiêu Hề Hề, đột nhiên nghe thấy Tiêu Hề Hề hỏi.

“Ngươi biết nơi này là nơi nào không?”

Động tác của Không Thiền hơi dừng lại.

Lý trí bảo gã mặc kệ người phụ nữ này, giết cô ta đi là được.

Nhưng trực giác ngăn cản động tác của gã, muốn nghe cô ta rốt cuộc muốn nói gì?

Cuối cùng, gã không lên tiếng, cũng không thu tay lại, chỉ lạnh lùng nhìn nàng.

Tiêu Hề Hề ho hai tiếng, ho ra một ít bọt máu.

Nàng thờ ơ lau miệng, nói tiếp.

“Đây là rừng ma, ngươi biết rừng ma là gì không?”

Tất nhiên Không Thiền biết rừng ma là gì.

Nơi gọi là rừng ma không có nghĩa là có ma thật, mà trong khu rừng này không có người sống. Tất cả những người sống bước vào cuối cùng sẽ chết, trở thành cô hồn dã quỷ.

Địa hình ở Nam Nguyệt hầu như toàn là rừng rậm, trong rừng có rất nhiều chướng khí.

Người Nam Nguyệt từ khi còn nhỏ đã thích xăm hình, thật ra đó là một cách chống lại chướng khí, bọn họ thêm dược liệu đặc biệt vào nguyên liệu dùng để xăm mình, những dược liệu đó giúp bọn họ chống lại chướng khí xâm nhập.

Người ngoài không có hình xăm sẽ dễ bị trúng độc nếu hít quá nhiều chướng khí.

Lần đầu tiên Không Thiền đến Nam Nguyệt, từng bị phát ban khắp người do hít quá nhiều chướng khí. Sau đó, đại vu cho gã một viên thuốc, gã mới khỏi bệnh, đồng thời cũng có được khả năng chống lại chướng khí nhất định.

Rừng ma là nơi tập trung nhiều chướng khí nhất.

Ngay cả người dân địa phương ở Nam Nguyệt cũng không dám tự tiện vào rừng ma.

Những hình xăm trên cơ thể họ chỉ có thể bảo vệ khỏi nồng độ chướng khí thông thường, nhưng nồng độ chướng khí trong rừng ma vượt xa những gì họ có thể chịu đựng. Nếu tùy tiện xông vào, có thể bị khí độc xâm nhập vào cơ thể, trường hợp nặng có thể tử vong.

Ngoài ra, rừng ma còn có một đặc điểm đáng sợ đó là địa hình phức tạp.

Một khi có người bước vào rừng ma, sẽ mất phương hướng và hoàn toàn lạc đường trong đó, cũng đừng hòng tìm được lối ra.

Tiêu Hề Hề ngẩng đầu, nhìn sắc mặt Không Thiền trở nên cực kỳ khó coi, không khỏi bật cười.

Trước khi hành động, nàng đã bói rất nhiều quẻ cho mình.

Là quẻ đại hung.

Lần này nàng tìm Không Thiền trả thù, rất có khả năng sẽ không thể quay về.

Nhưng nàng phải đi.

Nàng phải trả thù cho sư phụ.

Nếu đã định sẵn không thể quay về, chi bằng kéo Không Thiền chết chung!

Thế nên Tiêu Hề Hề dùng phương pháp tính toán phong thủy bát quái tìm ra nơi nguy hiểm nhất gần đó.

Đó chính là rừng ma.

Kết quả quẻ cho thấy những người vào rừng ma chắc chắn sẽ chết.

Tiêu Hề Hề nhớ rõ vị trí rừng ma trong lòng.


Nếu không giết được Không Thiền, nàng sẽ tìm cách dụ gã đến đây.

Kế hoạch của nàng đã thành công.

Bây giờ cả hai đã vào rừng ma, không ai có thể sống sót ra ngoài.

Không Thiền tóm cổ nàng, sát ý dâng trào trong mắt gã.

“Ngươi dám gài bẫy ta?!”

Sức lực của gã lớn đến mức làm Tiêu Hề Hề gần như nghẹt thở.

Nàng không chống cự, chỉ nhìn gã chằm chằm, khó khăn nói.

“Ngươi giết ta đi, đợi ta chết rồi, ngươi sẽ bị bỏ lại đây một mình … từ từ chờ chết, ta muốn xem thử, một mình ngươi có thể trụ ở đây được bao lâu?”

Không Thiền tăng sức tay “Ngươi nghĩ ta không dám giết ngươi sao?”

Tiêu Hề Hề nhắm mắt lại.

Thời điểm quyết định ra tay với Không Thiền, nàng đã chuẩn bị tinh thần bỏ mạng.

Thật ra nàng không sợ chết.

Dù sao thì nàng cũng đã chết một lần.

Chết lần nữa cũng không sao.

Nàng chỉ không nỡ rời xa các sư huynh, Bảo Cầm, Lão Vương, Lạc Tiểu Hề, còn cả những món ăn ngon.

Trong số đó, người không nỡ xa nhất đương nhiên là Lạc Thanh Hàn.

Nàng từng hứa với Lạc Thanh Hàn, nửa năm sau sẽ về tìm hắn.

Nhưng bây giờ có vẻ như nàng lại nuốt lời rồi.

Lạc Thanh Hàn nói nàng luôn gạt hắn.

Quả thật nàng gạt hắn rất nhiều lần, nhưng lần này có lẽ là lần cuối cùng.

Tiều Hề Hề cảm giác đầu óc choáng váng, hô hấp ngày càng khó khăn, giống như cổ sắp bị gãy.


Nàng nghĩ mình sắp chết rồi.

Nhưng giây tiếp theo.

Bàn tay đang giữ cổ nàng chợt buông ra.

Tiêu Hề Hề yếu ớt ngã xuống đất.

Nàng theo bản năng há to miệng thở hổn hển.

Một lượng lớn khí lạnh ùa vào phổi khiến nàng ho dữ dội, làm mắt nàng đỏ ửng, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt.

Giọng nói của Không Thiền vang trên đỉnh đầu nàng.

“Không phải ngươi kế thừa vị trí chưởng môn của Huyền Môn sao? Khả năng bói toán của ngươi nhất định rất tốt, ngươi tính toán phương hướng, chỉ cần ngươi có thể đưa ta rời khỏi đây, ta có thể cân nhắc tha cho ngươi, ngươi thấy thế nào?”

Tiêu Hề Hề thấy cổ họng đau rát.

Nàng cố chịu đựng cơn đau, ngẩng đầu nhìn Không Thiền, giọng khàn khàn thốt ra một câu.

“Ta thấy ngươi đang nằm mơ.”

Không Thiền “……”

Không Thiền cố kìm nén xúc động muốn bóp cổ nàng, nghiến răng nói.

“Cho ngươi đường sống lại không muốn, nhất quyết ở đây chờ chết, ngươi điên rồi sao?!”

Tiêu Hề Hề từng chữ nói.

“Ngươi giết sư phụ của ta, giết người đền mạng, ngươi đáng chết.”

Khi chướng khí bị hút vào cơ thể, Không Thiền dần cảm thấy các giác quan của mình trở nên chậm chạp, các bộ phận trên người bắt đầu ngứa ngáy.

Thế này rất giống với triệu chứng ngộ độc chướng khí của gã, nhưng nó nghiêm trọng hơn triệu chứng trước đó.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận