Lúc Không Thiền nói tới đây, nụ cười mỉa mai hiện lên trên khuôn mặt gã.
“Khi còn ở Huyền Môn, Huyền Cơ Tử không chỉ cướp đi tất cả chú ý của sư phụ mà còn cướp đi vị trí chưởng môn.
Sau này, khi ta rời khỏi Huyền Môn, hắn vẫn không chịu buông tha ta, thậm chí còn muốn cướp đi người phụ nữ ta yêu.
Hắn đúng là âm hồn không tan.”
Gã nghiến răng căm hận nhấn mạnh câu cuối cùng.
Lúc này, gã không phủ nhận sự thật mình yêu Tiểu Sở.
Tiêu Hề Hề cau mày “Ngươi chỉ thấy hai người họ nói vài câu, sao có thể xác định giữa bọn họ có chuyện gì?”
Nàng không nghĩ sư phụ sẽ có ý gì với Tiểu Sở.
Sư phụ từ đầu đến cuối chỉ yêu Nam Nguyệt vương, ông ấy không thể nào yêu người khác.
Nàng cảm thấy Không Thiền đã nghĩ quá nhiều.
Nhưng Không Thiền không nghĩ vậy.
……
Giây phút thấy Huyền Cơ Tử xuất hiện, Không Thiền đã biết nơi này không còn an toàn, gã phải rời khỏi đây càng sớm càng tốt.
Gã muốn đưa Tiểu Sở đi cùng, nhưng khi thấy Tiểu Sở và Huyền Cơ Tử cười nói vui vẻ, gã đột nhiên không biết có nên đưa Tiểu Sở đi cùng hay không?
Thậm chí gã còn hơi nghi ngờ, chẳng lẽ Tiểu Sở sớm biết gã đến từ Huyền Môn? Có phải nàng cố tình tiết lộ tung tích của gã cho Huyền Cơ Tử?
Lý trí của Không Thiền nói với gã, không thể tùy tiện suy đoán, nhất định phải có chứng cứ xác thực mới có thể đưa ra phán đoán.
Nhưng gã đã quen nghĩ người khác về hướng xấu xa nhất.
Gã không khống chế được nghi ngờ.
Trong đầu gã hiện lên hình ảnh Tiểu Sở ngượng ngùng cười với Huyền Cơ Tử.
Hai người đứng đối diện nhau như một cặp tình nhân.
Không Thiền không muốn nghĩ nữa, nhưng suy nghĩ cứ lan rộng ra.
So với một người có tính cách u ám cực đoan giống chó mất nhà như gã thì Huyền Cơ Tử với thân phận là chưởng môn Huyền Môn rõ ràng hấp dẫn phụ nữ hơn, chưa kể Huyền Cơ Tử mạnh hơn gã rất nhiều, gã vốn không phải đối thủ của Huyền Cơ Tử, trên đời ai cũng yêu thích kẻ mạnh, Tiểu Sở cũng không ngoại lệ.
Không Thiền không biết mình đứng đó bao lâu.
Khi gã tỉnh táo lại thì trời đã tối.
||||| Truyện đề cử: Xuyên Sách Gả Cho Nam Phụ Hung Ác |||||
Gã xách hai con gà rừng, từng bước nặng nề đi về nhà.
Dù Tiểu Sở có phản bội gã hay không thì gã cũng phải gặp nàng một lần.
Nếu không gã không cam tâm.
Khi Không Thiền đẩy cửa sân ra, thấy Tiểu Sở đang đứng trước cửa nhìn xung quanh.
Tiểu Sở vừa thấy gã trở lại, mắt lập tức sáng lên.
Nàng chạy nhanh về phía gã “Cuối cùng chàng cũng về rồi! Sao hôm nay chàng về trễ thế? Ta còn tưởng chàng xảy ra chuyện gì rồi, làm ta lo chết đi được.”
Không Thiền bình tĩnh nói như không có chuyện gì.
“Hôm nay không may mắn lắm, lãng phí rất nhiều thời gian trên núi.”
Tiểu Sở giúp gã tháo giỏ tre sau lưng, đặt vào góc tường, sau đó lấy khăn ướt đã vắt khô lau mặt cho gã.
Nàng cằn nhằn căn dặn.
“Sau này nếu không tìm được thảo dược hay con mồi thì cứ bỏ đi, không nên ở trong núi quá lâu, nghe nói trong núi có gấu và hổ, chàng chỉ có một mình, lỡ gặp phải bọn chúng thì sẽ nguy hiểm lắm, nên về sớm thì tốt hơn.”
Không Thiền lau mặt, nhận bát sứ trong tay nàng, uống hai hớp canh nóng.
Gã nói “Tối nay ăn gà hầm nấm đi.”
Tiểu Sở cười nói được.
Nhìn đôi mắt lấp lánh của nàng, Không Thiền không khỏi mềm lòng một chút.
Gã muốn cho nàng cơ hội cuối cùng.
Chỉ cần nàng chịu nói thật với gã, gã sẵn sàng tha thứ cho nàng.
Tiểu Sở xoay người đi vào bếp.
Nàng đã nấu cơm xong, lửa trong bếp vẫn chưa tắt, bây giờ nàng chỉ cần cắt rau cho vào nồi hầm.
Không Thiền lấy các loại thảo dược trong giỏ tre ra trải phẳng, tránh để qua đêm bị đè hư.
Gã vừa phân loại thảo dược, vừa thỉnh thoảng liếc nhìn về phía bếp.
Gã đang đợi Tiểu Sở chủ động nói thật với mình.
Nhưng đến khi gã phân loại thảo dược xong, cũng không thấy Tiểu Sở nhắc đến chuyện của Huyền Cơ Tử.
Chút mềm lòng không dễ gì mới nảy sinh trong lòng gã cuối cùng lại biến mất.
Tiểu Sở gọi gã tới ăn tối.
Hai người vẫn ngồi đối diện như thường lệ.
Tiểu Sở bới cho Không Thiền một bát cơm trước, sau đó bới cho mình.
Thức ăn rất ngon nhưng Không Thiền và Tiểu Sở đều không ăn nhiều.
Không Thiền vì có tâm sự, còn Tiểu Sở vì không có khẩu vị.
Nàng lặng lẽ sờ bụng mình, khóe miệng không tự chủ mà cong lên.
Nàng đang định nói gì đó thì lại nghe thấy Không Thiền lên tiếng trước.
“Hôm nay có phải trong nhà có khách không?”
Tiểu Sở hơi sửng sốt, sau đó gật đầu “Đúng là có khách đến.”
Không Thiền nhìn chằm chằm nàng “Là ai?”
Tiểu Sở mất tự nhiên cúi đầu thấp giọng nói “Chỉ là một người qua đường bình thường, vào uống nước rồi đi.”
Chút mong chờ cuối cùng trong lòng Không Thiền cũng không còn.
Gã nhếch khóe miệng cười khẽ.
Hừ.
Người phụ nữ này vì muốn giúp Huyền Cơ Tử che giấu hành tung đã bắt đầu nói dối gã.
Nàng quả nhiên đứng về phía Huyền Cơ Tử.
Nàng cũng giống như sư phụ, đều thích Huyền Cơ Tử.
Không Thiền hết lần này đến lần khác tự nói với bản thân, không có gì phải thất vọng, lẽ ra gã nên sớm quen với chuyện này rồi.
Nhưng cuối cùng, gã vẫn không kìm được cuồng nộ căm hận trong lòng, đột nhiên giơ tay lật đổ toàn bộ đồ ăn trước mặt!
Thức ăn vương vãi khắp sàn, bát dĩa gần như vỡ vụn.
Tiểu Sở sợ hãi, cả người run rẩy.
Lúc nàng nhìn vào đôi mắt lạnh lùng thấu xương của Không Thiền, nàng co người sợ sệt lui về sau.
Phản ứng này của nàng trở thành cọng rơm làm gãy lưng lạc đà.
Cảm xúc của Không Thiền hoàn toàn mất kiểm soát.
Gã tóm cổ Tiểu Sở, nhấc nàng lên.
Hai mắt gã đỏ ngầu nhìn chằm chằm Tiểu Sở, giọng căm ghét hỏi.
“Sao nàng lại gạt ta? Sao lại tránh né ta?”
Cổ Tiểu Sở bị bóp chặt, không thở được, nàng vô thức giãy dụa phản kháng, trong lòng thấy sợ hãi và phẫn nộ, cùng với rất nhiều ấm ức và khó hiểu.
Nàng không hiểu tướng công của nàng trước đó vẫn còn bình thường, tại sao lại đột nhiên trở mặt?
Không Thiền dùng sức mạnh hơn, mắt đầy tơ máu, không ngừng chất vấn.
“Nói đi, sao nàng lại gạt ta? Tại sao?”
Tiểu Sở bị bóp chặt cổ, không thể phát ra âm thanh, chỉ có thể không ngừng ch ảy nước mắt, trong mắt đầy van xin.
Không Thiền không phát hiện nước mắt đang chảy ra từ khóe mắt mình, cũng không nhận ra lúc này trông gã đáng thương khốn khổ đến thế nào, gã vẫn đang điên cuồng ép hỏi.
“Là nàng bảo ta ở lại, ta đã đồng ý với nàng, ta đã định sống cùng nàng suốt đời này, tại sao nàng lại phản bội ta?
Nếu nàng không thích ta, từ lúc bắt đầu đừng giữ ta ở lại!
Nàng cho ta hy vọng, rồi lại làm ta thất vọng, nàng rốt cuộc xem ta là gì?”
Tiểu Sở dần giãy giụa yếu hơn.
Hai mắt nàng nhắm lại, đôi tay buông thõng xuống.
Cả người như lá liễu mỏng.
Không Thiền vừa buông ra, nàng mềm nhũn ngã xuống đất, không còn hơi thở.