Quý Phi Lúc Nào Cũng Muốn Được Lười Biếng

Con dao cắm rất sâu, máu không ngừng tuôn ra.

Cơ thể Không Thiền run lên, suýt thì ngã xuống.

Nhưng cuối cùng gã vẫn nghiến răng ổn định cơ thể.

Gã biết mình sắp chết.

Trúng độc cộng thêm bị thương nặng, dù có võ công cao cường, gã cũng không thể chịu được, huống chi gã vốn đang bị nội thương, vết thương chồng thêm vết thương, chướng khí độc đã thâm nhập sâu vào nội tạng của gã.

Trừ khi gã có thể rời khỏi đây ngay bây giờ, nhận được điều trị tốt nhất có thể, bằng không gã không thể sống được.

Nghĩ tới chuyện mình sắp chết ở cái nơi quỷ quái này, trong lòng Không Thiền thấy vô cùng bất mãn và oán hận.

Gã quay lại nhìn Tiêu Hề Hề đang nằm trên đất.

Bụng nàng bị kiếm đâm thủng, cũng đang thoi thóp.

Sở Kiếm giữ chặt vết thương, cố ngăn vết thương tiếp tục chảy máu.

Nhưng vô dụng.

Máu không ngừng tuôn ra như suối, nhanh chóng tụ lại thành vũng dưới người nàng.

Không Thiền không nhìn Tiêu Hề Hề, gã nhìn chằm chằm Sở Kiếm, khàn giọng nói.

“Ngươi biết ta là ai không?”

Toàn bộ sự chú ý của Sở Kiếm lúc này đều tập trung vào sư tỷ, làm ngơ câu hỏi của Không Thiền.

Y thấy sư tỷ ngày càng chảy nhiều máu, lòng nóng như lửa đốt.

Nhưng y không biết y thuật, chỉ có thể cởi áo khoác che vết thương cho sư tỷ.

Y thấy sư tỷ từ từ nhắm mắt, hoảng sợ cuống quít hét lên.


“Sư tỷ, tỷ đừng ngủ, tỷ cố gắng thêm một lát, các sư huynh sắp tới rồi!”

Y rất sợ sư tỷ ngủ rồi sẽ không tỉnh lại nữa.

Tầm nhìn của Không Thiền dần trở nên mơ hồ.

Để giữ thăng bằng, gã cắm trường kiếm trong tay xuống đất.

Gã một tay nắm chuôi kiếm giữ thăng bằng, cúi đầu ho khan.

Chướng khí xâm nhập vào nội tạng, gã không thể cầm cự được nữa.

Sở Kiếm nghe thấy tiếng ho, ngẩng đầu nhìn Không Thiền, phát hiện Không Thiền đã kiệt sức.

Nhớ lại cảnh tượng gã đâm kiếm vào người sư tỷ, Sở Kiếm cảm nhận được lửa giận dữ dội dâng trào trong ngực.

Bây giờ là thời điểm tốt nhất để giết Không Thiền!

Sở Kiếm chịu đựng cơn đau từ cái chân gãy, nghiến răng đứng dậy, cầm kiếm trong tay đâm về phía Không Thiền!

Lúc này, y nghe thấy Không Thiền nói với giọng khàn khàn.

“Ta là cha của ngươi.”

Sở Kiếm dừng lại.

Khóe miệng y giật giật như thể vừa nghe được một câu chuyện cười khó tin.

“Ngươi đang đùa cái gì vậy?”

Không Thiền biết y sẽ không tin, tự mình nói tiếp.

“Ta có thể nói sinh thần bát tự của ta cho ngươi, ngươi tự mình bói thử, xem ta và ngươi có phải cha con ruột hay không.”

Sau đó, gã thật sự nói ra sinh thần bát tự của mình.

Não Sở Kiếm chưa kịp phản ứng thì trong lòng y đã tính toán sinh thần bát tự của Không Thiền và sinh thần bát tự của chính mình, kết quả tính toán chính xác như Không Thiền đã nói, bọn họ là cha con ruột.

Sở Kiếm nhất thời ngơ ngác.

Từ nhỏ, y chưa từng gặp cha ruột, mẹ của y chưa từng nhắc đến chuyện của cha, sư phụ cũng vậy.

Lúc nhỏ, y từng hỏi chuyện của cha.

Nhưng mỗi lần y nhắc đến cha là mẹ lại khóc.

Nhiều lần như vậy, y không dám nhắc đến nữa.

Sau này y dần quên mất cha mình.

Dù sao y cũng có sư phụ, sư phụ là một nửa cha của y, y còn có ba sư huynh và một sư tỷ, ai cũng chăm sóc y, y cũng không thiếu tình thân.

Không Thiền “Ta biết Huyền Cơ Tử chưa từng nhắc ta với ngươi, hắn không dám nhắc tới ta, vì hắn cắn rứt lương tâm.

Năm đó, nếu hắn không đột nhiên xuất hiện, ta đã không hiểu lầm mẹ ngươi.

Nếu không có hắn chen nang, một nhà ba người chúng ta giờ đây chắc chắn đang sống hạnh phúc bên nhau.”

Lời này gã dường như đang nói với Sở Kiếm, lại dường như đang nói với chính mình.

Gã không muốn đối mặt với tội lỗi chính tay bóp cổ người mình yêu đến chết, gã phải tìm cớ để thoát tội.

Sở Kiếm tỉnh táo lại “Nếu sư phụ ta vì cảm thấy có lỗi mà không nhắc tới ngươi, vậy tại sao mẹ ta cũng không nhắc tới ngươi?”


Nét mặt Không Thiền đông cứng.

Sở Kiếm tiếp tục chất vấn “Mẹ ta cho đến lúc chết cũng chưa từng nhắc đến ngươi, chỉ cần bà còn chút tình cảm với ngươi thì mọi chuyện sẽ không như thế này, ngươi nghĩ là tại vì sao?”

Không Thiền hít sâu hai hơi, đột nhiên hít vào một lượng lớn chướng khí.

Gã đột nhiên ho dữ dội, thậm chí ho ra máu.

Gã lau máu trên khóe miệng, khàn giọng nói.

“Dù sao thì ta cũng là cha ngươi.”

Sở Kiếm “Ta không có cha, ta chỉ có sư phụ, trong lòng ta, sư phụ chính là cha ta.”

Nói xong, y dùng kiếm trên tay đâm vào ngực Không Thiền!

Không Thiền nghiêng người né tránh.

Nhưng vì động tác quá chậm nên gã gần như không tránh được đòn chí mạng, ngực gã bị lưỡi kiếm chém một vết sâu.

Rất nhiều máu chảy ra.

Sở Kiếm muốn đâm gã lần nữa, nhưng Không Thiền không cho y cơ hội, gã tụ nội lực trong lòng bàn tay, chưởng y thật mạnh.

Một chưởng này đánh thẳng vào mặt Sở Kiếm.

Y bị đánh ngã xuống đất, miệng đầy mùi máu, khi mở miệng, y phun ra một ngụm bọt máu, trong đó có lẫn một chiếc răng.

Y cười giễu, đây là cha ruột của y, miệng thì nói là cha y, nhưng ra tay thì không thương tiếc.

Không Thiền bị lời vừa rồi của Sở Kiếm kích động sâu sắc.

Đời này gã hận nhất hai người, một người là sư phụ, một người là Huyền Cơ Tử.

Nhưng Sở Kiếm thà nhận Huyền Cơ Tử làm cha, cũng không muốn nhận người cha ruột này.

Chuyện này chắc chắn đã giẫm trúng bãi mìn trong lòng Không Thiền.

Không Thiền biết mình không thể thoát khỏi rừng ma này, dù sao cũng chết, chi bằng để Sở Kiếm chết chung với gã, như vậy đợi bọn xuống dưới gặp lại Tiểu Sở, sau này vẫn tiếp tục là một nhà ba người.

Gã vung kiếm đánh xuống người Sở Kiếm!

Tuy nhiên, trước khi thanh kiếm đánh xuống, gã đã bị một mũi tên từ phía sau bắn xuyên tim!


Gã từ từ mở to mắt, trên khuôn mặt xanh xám hiện lên vẻ khó tin.

Vết máu lớn lan ra trên quần áo của gã.

Cơ thể gã chao đảo, như thể không cam lòng, muốn vùng vẫy lần cuối.

Nhưng không thể.

Cuối cùng gã đã ngã xuống.

Bùi Thiên Hoặc cách đó không xa, buông cây cung dài xuống, cùng Ôn Cựu Thành chạy về hướng bên này.

Sở Kiếm nhìn thấy bọn họ, giống như người sắp chết nắm được cọng rơm cứu mạng, kích động kêu lên.

“Nhị sư huynh, tam sư huynh”

Khi hai sư huynh đến gần hơn, nhìn rõ tình cảnh bi thảm của Tiêu Hề Hề, tim họ đập thình thịch.

Thương thế quá nghiêm trọng!

Ôn Cựu Thành lập tức lấy một bình sứ nhỏ tinh xảo ra.

Đây là di vật do sư phụ để lại, đại sư huynh nói sư phụ đặc biệt để lại cho sư muội.

Bọn họ không biết thứ bên trong bình sứ nhỏ này có tác dụng gì.

Nhưng chuyện đến nước này, Tiêu Hề Hề chỉ còn hơi thở cuối cùng, bọn họ không còn cách nào khác, chỉ đành còn nước còn tát.

Bùi Thiên Hoặc đỡ đầu Hề Hề.

Ôn Cựu Thành mở bình sứ nhỏ, rót chất lỏng bên trong vào miệng Hề Hề.

Để tránh nàng không nuốt được, Ôn Cựu Thành rót rất chậm.

Phải mất một lúc lâu mới rót hết chất lỏng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận