Quý Phi Lúc Nào Cũng Muốn Được Lười Biếng

Việt Cương nói không có.

Trên thực tế, tuy buổi lễ không có yêu cầu rõ ràng về bài hát nhưng mỗi một Nam Nguyệt vương kế vị, vì muốn thể hiện khí thế của mình, thường sẽ chọn chơi những bài hát hoành tráng hoặc trang trọng.

Việt Cương còn tưởng Tiêu Hề Hề cũng sẽ như vậy.

Tuy nhiên, Tiêu Hề Hề chỉ là con cá muối.

Cá muối thì có khí thế gì?

Tiêu Hề Hề nhìn dáng vẻ tươi cười của mọi người, thầm nghĩ hôm nay là một ngày tốt lành, vì vậy thì thổi bài “Ngày Tốt Lành” đi!

Giây phút tiếng sáo vang lên, Việt Cương suýt bị giai điệu vui tươi đó dọa quỳ xuống đất.

Mọi người dưới tế đàn sững người.

Bài này không giống như kế thừa vương vị, mà giống như gia đình đoàn tụ đón năm mới hơn.

Nhưng … nhưng tại sao lại nghe thấy hay thế nhỉ?

Quan trọng là tâm trạng cũng thăng hoa theo giai điệu, mọi người thả lỏng thư giãn, trên mặt lộ ra nụ cười.

Khi bài hát kết thúc, mọi người vẫn còn trong trạng thái tận hưởng.

Buổi lễ đến bước này, gần như đã kết thúc.

Tuy nhiên đúng lúc này, một vị khách bất ngờ xuất hiện.

Đồ Lăng dẫn theo một nhóm người xuất hiện tại hiện trường.

Hắn khom người hành lễ với Tiêu Hề Hề đang đứng trên tế đàn, khuôn mặt trẻ con nở nụ cười công nghiệp.

“Tại hạ Đồ Lăng, phụng lệnh của thiếu gia, đặc biệt tới đây chúc mừng Nam Nguyệt vương.”


Tất cả người Nam Nguyệt đều cảnh giác nhìn bọn họ.

Tiêu Hề Hề từ trên cao nhìn Đồ Lăng, lạnh giọng nói “Các ngươi còn có gan tới đây, không sợ ta sai người giết các ngươi sao?”

Đồ Lăng “Đại Thịnh của ngài có câu, đánh kẻ chạy đi, không ai đánh người chạy lại. Chúng ta mang theo thành ý tới đây chúc mừng ngài. Chắc ngài không đến nỗi ra tay với khách trong ngày trọng đại thế này chứ?”

Tiêu Hề Hề “Nhưng Đại Thịnh chúng ta còn có câu, không có việc gì thì không đến gõ cửa, các ngươi đặc biệt tới đây chỉ để nói một câu chúc mừng?”

Đồ Lăng “Chúng ta còn đến gửi quà mừng.”

Hắn vỗ tay, một hộ vệ cường tráng phía sau bước ra, vác một bao tải nặng trên vai.

Hộ vệ ném bao tải xuống đất, sau đó cởi dây mở bao, để lộ người bên trong.

Thì ra là đại vu đã trốn khỏi Nam Nguyệt!

Ai ở Nam Nguyệt đều biết đại vu.

Khi mọi người có mặt nhìn thấy đại vu, không khỏi trợn mắt khó tin.

Bọn họ đều tưởng đại vu đã trốn thoát, không ngờ đại vu lại đột nhiên xuất hiện vào lúc này, còn là trong tư thế xấu hổ này.

Lúc này đại vu quả thật rất nhếch nhác, mái tóc rối bù, khuôn mặt hốc hác, trường bào đen trên người nhăn nheo bẩn thỉu, hoàn toàn không còn vẻ cao ngạo vênh váo trước kia.

Đồ Lăng rất hài lòng với phản ứng của mọi người, mỉm cười nói.

“Quà mừng này là thiếu gia chúng ta đặc biệt chuẩn bị cho Nam Nguyệt vương, hi vọng Nam Nguyệt vương sẽ nhận.”

Tiêu Hề Hề vốn không thể từ chối món quà này.

Suy cho cùng, đại vu là mối nguy tiềm ẩn lớn với nàng và toàn bộ Nam Nguyệt.

Phải diệt trừ đại vu càng sớm càng tốt, tránh rắc rối sau này.

Tiêu Hề Hề “Thiếu gia của các ngươi sao không đích thân tới?”

Đồ Lăng bất đắc dĩ nói “Thiếu gia của chúng ta rất muốn đích thân tới chúc mừng ngài, nhưng vị bên cạnh ngài quá hẹp hòi, thiếu gia sợ mình xuất hiện, vị đó sẽ mất bình tĩnh, thiếu gia không muốn làm khó ngài, chỉ có thể để thuộc hạ đi thay.”

Tuy không nhắc đích danh nhưng ánh mắt mọi người đều vô tình tập trung vào Lạc Thanh Hàn.

Lạc Thanh Hàn không có phản ứng gì nhiều.

Hắn chỉ cười lạnh “Sở dĩ Uất Cửu không dám xuất hiện, không phải vì gã sợ chết sao?”

Đồ Lăng không trả lời, chỉ cười cười giả tạo.

Nhiệm vụ tặng quà đã hoàn thành, hắn đang định dẫn người đi thì bị Bùi Thiên Hoặc ngăn lại.

“Các người đi đường xa đến đây, còn tặng chúng ta một món quà lớn, sao có thể đi như vậy được? Nào, ngồi xuống uống hai ly đi!”

Đồ Lăng xua tay “Không được, chúng ta phải về bẩm báo với thiếu gia, không thể chậm trễ quá lâu.”

“Chỉ uống hai ly thôi, sẽ không mất nhiều thời gian.” Bùi Thiên Hoặc vừa nói, vừa đưa tay kéo người đi.

Đồ Lăng vốn muốn tránh đi.


Nhưng không biết vì sao, động tác của hắn không theo kịp tốc độ của Bùi Thiên Hoặc.

Hắn còn chưa kịp lùi lại đã bị Bùi Thiên Hoặc tóm lấy vai.

Bùi Thiên Hoặc giống như xem đối phương là huynh đệ tốt, vừa kéo vừa đẩy đối phương về phía đống lửa gần đó, đồng thời không quên gọi những người khác.

“Đừng đứng ngây ra đó, buổi lễ kết thúc rồi, bây giờ là lúc uống rượu ăn mừng, vui vẻ lên đi!”

Khi đó mọi người mới phản ứng, lập tức hành động.

Phương Vô Tửu đích thân đưa đại vu đi, giam đến ngày mai mới tiến hành xử lý.

Tiệc ở Nam Nguyệt không cầu kỳ như ở Đại Thịnh, mọi người chỉ cần ngồi quanh lửa trại rồi bắt đầu ăn. Món chính là thịt nướng, rắn nướng, gà nướng, cá nướng, côn trùng nướng các loại, cái gì cũng có thể nướng lên ăn. Ngoài ra còn có một số đặc sản địa phương được chuẩn bị trước, cách làm cũng rất lạ. Nếu không phải là người gốc Nam Nguyệt thì sẽ ăn không quen.

Lạc Thanh Hàn thuộc loại người ăn không quen.

Hắn không hề có hứng thú với món ăn kỳ lạ trước mặt, trong suốt quá trình luôn giữ thái độ thờ ơ.

Tiêu Hề Hề xé một chiếc đùi gà nướng đưa cho Lạc Thanh Hàn.

“Bình thường không phải chàng hay ăn thịt gà sao? Thử cái này đi.”

Lạc Thanh Hàn do dự.

Hôm nay là ngày trọng đại của Hề Hề, nếu hắn không ăn gì thì có hơi không nể mặt nàng.

Cuối cùng, hắn miễn cưỡng cầm đùi gà nướng, cắn một miếng tượng trưng.

Bỏ hơi nhiều muối, lớp da gà hơi mặn, còn thịt gà bên trong lại không có vị gì.

Không ngon như dự đoán.

Lạc Thanh Hàn cắn một miếng thì không muốn ăn nữa.

Tiêu Hề Hề thấy vậy, chỉ đành tự mình cầm đùi gà bị cắn trước mặt lên ăn.

Nàng vừa ăn vừa lẩm bẩm.

“Đã lớn vậy rồi mà vẫn kén ăn.”

Lạc Thanh Hàn mở miệng, muốn giải thích hắn không phải kén ăn, chỉ là hắn cảm thấy không ngon mà thôi.


Nhưng suy nghĩ một lát lại thôi.

Dù hắn có giải thích thì Hề Hề vẫn sẽ nghĩ hắn kén ăn.

Lúc này, Việt Cương dẫn các trưởng thôn tới nâng ly chúc mừng.

Tiêu Hề Hề vô cùng hào sảng, đối phương uống một ly, nàng sẽ uống một ly, không hề do dự.

Nàng tự nhận tửu lượng của mình khá tốt, nhưng đối phương có quá nhiều người.

Ba mươi hai trưởng thôn, dù mỗi người chỉ uống một ly, Tiêu Hề Hề cũng không thể uống một hơi ba mươi hai ly!

Cuối cùng, Lạc Thanh Hàn không nhịn được nữa, chủ động đứng dậy giúp nàng chắn rượu.

Tiêu Hề Hề vẫn không vui, nàng đặt khuỷu tay lên ngực Lạc Thanh Hàn, đẩy hắn ra ngoài, mơ hồ nói.

“Ta tự uống được, không cần chàng uống giúp ta, chàng tránh ra.”

Má nàng đỏ bừng, hai mắt ngấn nước.

Rõ ràng là đã say.

Lạc Thanh Hàn vòng tay qua eo nàng, ép cả người nàng vào trong lòng hắn, không cho nàng di chuyển nữa.

Hắn nâng ly rượu lên, lạnh lùng nói với ba mươi hai trưởng thôn.

“Các người ai còn muốn uống? Tới đây, ta uống với các người.”

Đối diện với đôi mắt đen lạnh lùng của Hoàng đế Đại Thịnh, các trưởng thôn cảm thấy da đầu căng cứng.

“Không, không uống nữa, chúng ta không uống nữa.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận