Quý Phi Lúc Nào Cũng Muốn Được Lười Biếng

Các trưởng thôn nhanh chân chuồn lẹ.

Tiêu Hề Hề không chịu dừng lại.

Chỉ cần nàng say, thì nàng phải kiếm chuyện làm.

Đúng lúc này có người đang hát, tiếng hát rất vang dội.

Một tiếng ting vang lên trong đầu, ca sĩ Hề Hề tức thì online!

Nàng hét lớn.

“Ta cũng muốn hát, tam sư huynh đệm nhạc cho ta!”

Nói xong, nàng ném sáo trùng trên thắt lưng cho Bùi Thiên Hoặc.

Bùi Thiên Hoặc giỏi âm luật nên đương nhiên cũng giỏi thổi sáo.

Y theo thói quen dùng đầu ngón tay lau sáo, hỏi Hề Hề muốn hát bài gì.

Tiêu Hề Hề chống nạnh, một chân giẫm lên bàn thấp bên cạnh, hào hùng hét lên.

“Đệm cho ta bài “Hảo Hán Ca”!”

Bùi Thiên Hoặc mỉm cười “Được.”

Trước đây Hề Hề đã dạy y rất nhiều bài hát hiện đại, trong đó có bài hát kinh điển “Hảo Hán Ca”, mỗi lần nàng phấn khích thì thích gào thét bài hát này, gào thét đến mức làm mọi người bỏ chạy tán loạn, khả năng ca hát vô cùng chấn động.

Khi biết Nam Nguyệt vương sắp hát, mọi người có mặt đều dừng lại, đồng loạt nhìn về phía Tiêu Hề Hề.

Người dân Nam Nguyệt thích ca hát nhảy múa, hầu như ai cũng giỏi ca hát nhảy múa, bình thường có ngày lễ gì, bọn họ cũng sẽ tụ tập lại để ca hát nhảy múa nên bọn họ rất kỳ vọng vào giọng hát của Nam Nguyệt vương.


Nhìn Nam Nguyệt vương tự tin như vậy, giọng hát của nàng chắc chắn rất đẹp.

Lạc Thanh Hàn biết nhưng không nói, yên lặng nhét hai cục bông gòn vào tai.

Tuy hắn rất yêu Hề Hề nhưng hắn không bao giờ có thể thuyết phục được đôi tai mình chấp nhận giọng hát của Hề Hề.

Sự thật chứng minh, dù có qua bao nhiêu năm, nhưng kỹ năng ca hát của Hề Hề vẫn không hề thay đổi.

Ngay khi nàng cất giọng, giọng hát của nàng có thể khiến người ta dựng tóc gáy!

Vốn mọi người đang định vỗ tay tán thưởng tân Nam Nguyệt vương vừa được bổ nhiệm, dù nàng hát ra sao cũng phải khen hay, nhưng bây giờ bọn họ làm gì còn tâm tạng quan tâm đ ến việc vỗ tay? Bọn họ dùng hai tay bịt hai tai, ước gì mình sinh ra đã không có tai!

Việt Cương tự đáy lòng nghĩ, nếu sau này cần đánh trận, bọn họ không cần xuất binh, chỉ cần ném Nam Nguyệt vương ra chiến trường, để nàng cao giọng hát một bài, chắc chắn lập tức sẽ dọa chết quân địch!

Ôi mẹ ơi, đáng sợ quá đi mất!

Ở đây, chỉ có Lạc Thanh Hàn vẫn bình tĩnh, dường như hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi tiếng hát.

Hắn thậm chí còn chậm rãi múc một bát canh giải rượu, sau khi Hề Hề hát xong, hắn đưa bát canh cho Hề Hề.

Tiêu Hề Hề gào thét đến mức khô khốc cổ họng, vừa lúc đang cảm thấy khát nước, khi nhìn thấy bát canh, nàng không suy nghĩ gì đã uống cạn.

Sau khi uống canh giải rượu, đầu óc nàng cuối cùng cũng hết choáng váng, tỉnh táo lại một chút.

Bùi Thiên Hoặc hỏi “Thêm một bài nữa không?”

Tim của mọi người có mặt tức thì đập thình thịch.

Hề Hề còn chưa kịp nói, Lạc Thanh Hàn đã nhét một nắm thịt nướng vào trong tay nàng.

“Lại đây, ăn thịt đi.”

Vừa nhìn thấy món ngon, Tiêu Hề Hề lập tức quên hát.

Nàng cầm thịt nướng ăn vui vẻ.

Mọi người thở phào nhẹ nhõm.

Bọn họ đứng dậy, cảm nhận được cái gì gọi là sống sót sau thảm họa.

Lúc này Phương Vô Tửu đã trở lại.

Y hoàn toàn tránh được làn sóng âm ma quỷ tấn công vừa rồi.

Bùi Thiên Hoặc ném sáo trùng lại cho Hề Hề, tiếp tục uống với Đồ Lăng.

Đồ Lăng không muốn uống rượu, hắn sợ uống rượu sẽ gây phiền phức nên luôn từ chối rượu đưa đến trước mặt.

Tiêu Hề Hề thấy thế, mắt xoay chuyển một vòng, lập tức đẩy Lạc Thanh Hàn bên cạnh ra, ôm chai rượu và ly đi đến phía đối diện.

Nàng cố ý bày ra khí thế dọa người, giọng hung ác nói với Đồ Lăng.


“Một người đàn ông như ngươi uống có một ly rượu cũng rề rà nữa? Ta nói ngươi biết, nếu hôm nay ngươi không uống, chúng ta sẽ không để ngươi đi.

Vừa hay trưởng thôn của thôn Thất Tinh chúng ta vẫn còn độc thân, cô ấy thích tiểu ca ca da thịt trắng trẻo như ngươi, lát nữa ta sẽ ban ngươi cho cô ấy làm trưởng thôn phu quân.”

Một nữ trưởng thôn cao lớn eo tròn, da ngăm đen ngồi cách đó không xa, lập tức hét lên bằng tiếng Nam Nguyệt.

“Được đó, ta cầu còn không được!”

Lời này dẫn đến tiếng cười ầm ĩ từ những người xung quanh.

Tuy Đồ Lăng có khuôn mặt trẻ thơ nhưng xuất thân quý tộc, lại làm việc dưới trướng của tướng quân, là một tài năng trẻ được vô số người ở Tây Vực săn đón, hắn chưa từng bị nữ nhân trêu ghẹo bao giờ.

Trong lòng hắn vừa xấu hổ vừa tức giận, khuôn mặt non nớt đỏ bừng. Hắn muốn tức giận nhưng không dám, dù sao đây cũng là địa bàn của người Nam Nguyệt, đối phương người đông, nếu làm ầm lên thì hắn chắc chắn là người chịu thiệt.

Hắn chỉ có thể kìm nén cơn giận trong lòng, đen mặt nói.

“Cảm ơn ý tốt của Nam Nguyệt vương, nhưng ta đã có hôn ước rồi.”

Tiêu Hề Hề mỉm cười “Ta không quan tâm ngươi có hôn ước hay chưa, chỉ cần ngươi vào lãnh thổ nước Nam Nguyệt ta, mọi chuyện sẽ do Nam Nguyệt vương ta đây quyết định, hôm nay một là ngươi uống rượu, hai là gả cho trưởng thôn của thôn Thất Tinh.”

Nhớ lại lúc bị Đồ Lăng bắt làm con tin, nàng không thể phản kháng, chỉ có thể nuốt cơn giận.

Bây giờ tình thế thay đổi, cuối cùng cũng đến lượt tên ranh Đồ Lăng này bị bắt nạt.

Tiêu Hề Hề cười rất chân thành.

Nàng nhìn vẻ mặt tức giận của Đồ Lăng rồi cười nói.

“Muốn trách thì trách thiếu gia nhà ngươi, ai bảo gã phái ngươi đến tặng quà cho ta? Nếu gã đích thân đến, chúng ta sẽ giày vò gã, nhưng bây giơ gã không đến, chúng ta chỉ có thể giày vò ngươi, ngươi xem như thay gã gánh chịu.”

Đồ Lăng biết nàng cố ý ly gián, hắn sẽ không mắc lừa.

Nhưng hắn cũng biết, lúc này mình đang ở thế bất lợi, không thể phản kháng nên đành phải nhượng bộ.

Hắn lấy ly rượu từ tay Bùi Thiên Hoặc, ngửa đầu uống cạn.

Rượu này vào miệng không cay, thậm chí còn có hơi ngọt.


Đồ Lăng cảm thấy rượu này nồng độ không cao lắm, nên thả lỏng một chút, uống hết ly này đến ly khác.

Trên thực tế, loại rượu này có tác dụng chậm.

Chốc sau Đồ Lăng bắt đầu cảm thấy choáng váng, phản xạ trở nên chậm chạp, suy nghĩ trong đầu giống như một nồi nước sền sệt, dính chặt đến mức hắn không thể hình dung được.

Lúc này đến lượt Phương Vô Tửu.

Y bắt đầu dùng các kĩ năng để moi lời.

Lúc đầu, Đồ Lăng còn có thể giữ chút lý trí cuối cùng chống cự, nhưng sau đó hắn quá say, lý trí đã bị cơn say nuốt chửng, tâm lý phòng ngự hoàn toàn mất đi.

Đối mặt với Phương Vô Tửu cực kỳ giỏi đùa giỡn lòng người, Đồ Lăng giống như cá trên thớt sắp bị làm thịt.

Đồ Lăng hầu như trả lời bất cứ điều gì Phương Vô Tửu hỏi, kể y nghe tất cả những gì hắn biết.

Bọn họ từ Đồ Lăng biết được, hắn là người đã cứu Uất Cửu khỏi trận hỏa hoạn ở huyện Du Môn.

Sau đó bọn họ cùng trở về Tây Vực.

Uất Cửu thành công nhận lại cha ruột.

Sự thật quả đúng như Uất Cửu dự liệu. Cha ruột đại tướng quân của gã đã cưới một người vợ khác ở Tây Vực, người đó còn là công chúa của nước Tây Vực, vị công chúa đó còn sinh được hai trai hai gái.

Sự xuất hiện đột ngột của Uất Cửu khiến toàn bộ phủ đại tướng quân chấn động.

Ngoài đại tướng quân thì không ai chào đón sự xuất hiện của Uất Cửu, thậm chí gã còn bị ám sát nhiều lần.

Kết quả đương nhiên là ám sát thất bại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận