Quý Phi Lúc Nào Cũng Muốn Được Lười Biếng

Không những vậy, Uất Cửu trở về phủ đại tướng quân không bao lâu, bốn người anh em cùng cha khác mẹ của gã lần lượt gặp tai nạn, nguyên nhân không giống nhau, nhưng kết cục đều bi thảm.

Cuối cùng, ngay cả bản thân công chúa cũng ngã bệnh.

Khi Đồ Lăng nói đến đây, đầu óc gã đã rất mơ hồ, câu nói lộn xộn.

Nhưng mọi người có mặt đều hiểu rõ.

Những tai nạn xảy ra với công chúa và bốn người con đó đều do Uất Cửu âm thầm thao túng.

Có lẽ không ai ngờ, tên tạp chủng vừa mới đến Tây Vực này lại dám dùng móng vuốt làm tổn thương người khác trước khi có chỗ đứng vững chắc.

Cuộc chiến trong phủ đại tướng quân cuối cùng cũng kết thúc với phần thắng thuộc về Uất Cửu.

Lý do Uất Cửu xuất hiện gần nước Nam Nguyệt là vì gã nhận được tin Nam Nguyệt vương đã chết, nước Nam Nguyệt đang hỗn loạn, gã lên kế hoạch nhân lúc hỗn loạn giành chút lợi ích.

Những thứ khác chưa nói, chỉ riêng hai hồ muối sản xuất số lượng lớn ở Nam Nguyệt đã khiến người khác thèm muốn.

Dù ở Mạc Bắc hay Tây Vực, muối đều là báu vật vô cùng quý hiếm, không ai chê quá nhiều.

Đại tướng quân thấy ý của con trai rất hay, vì thế đặc biệt phân bổ một nhóm người cho Uất Cửu, bảo gã dẫn đến Nam Nguyệt.

Tiêu Hề Hề chợt hiểu ra, những gì Uất Cửu nói muốn đến tìm nàng, thực chất chỉ là một cái cớ, mục tiêu thật sự của gã là hai hồ muối ở Nam Nguyệt.

Chậc chậc, miệng lưỡi đàn ông, toàn là giả dối, người xưa chưa từng lừa ta!

Sau khi Phương Vô Tửu hỏi rõ quá trình bắt được đại vu của Uất Cửu, liền hỏi bọn họ lý do đưa đại vu đến đây.

Đồ Lăng say quắc cần câu, đầu óc choáng váng.

Hắn mở miệng, nói không mạch lạc.


“Thiếu gia nói, nội chiến đã lắng xuống, không thể nào … đục nước béo cò nữa, cho nên thiếu gia muốn thiết lập quan hệ tốt với các người, tốt nhất là thương lượng với … với Nam Nguyệt vương, đôi bên cùng có lợi.”

Bùi Thiên Hoặc chặc lưỡi “Thì ra các ngươi chọi cứng không được, nên định mềm mỏng đấy à?”

Tiêu Hề Hề chợt hỏi một câu.

“Sinh thần bát tự của ngươi là bao nhiêu?”

Đồ Lăng không hề do dự nói ra sinh thần bát tự của mình.

Tiêu Hề Hề còn muốn hỏi nữa, nhưng chưa kịp nói gì thì Đồ Lăng đã trợn mắt, ngã thẳng xuống đất ngủ thiếp đi.

Hay lắm, say quắc cần câu rồi!

Tiêu Hề Hề phất tay, sai người khiêng Đồ Lăng lên ném ra xa.

Những hộ vệ đi cùng Đồ Lăng lập tức đi theo hắn.

Đợi người Nam Nguyệt vừa đi, các hộ vệ cõng Đồ Lăng bất tỉnh lên, bắt đầu chạy nhanh như bay.

Mãi đến trưa hôm sau, bọn họ mới rời khỏi lãnh thổ của Nam Nguyệt, hội hợp với nhóm người của Uất Cửu.

Lúc này Đồ Lăng đã tỉnh lại, nhưng vì quá say nên thấy đầu đau nhức, giống như có người dùng mũi khoan xoắn vào đầu, vô cùng khó chịu.

Uất Cửu vừa thấy bộ dạng khốn khổ của hắn, liền biết hôm qua hắn nhất định đã bị tra tấn, lập tức bảo hắn về lều ngủ một giấc.

Hộ vệ nói với Uất Cửu.

“Trên đường đi có người theo dõi chúng ta, hẳn là người của Nam Nguyệt vương.”

Uất Cửu không mấy quan tâm chuyện này “Không sao.”

Dù sao thì gã cũng không có ý định ở lại đây lâu.

Ngay khi Đồ Lăng tỉnh dậy, bọn họ sẽ nhổ trại rời đi, sẽ không để lại dấu vết.

Quả thật, Tiêu Hề Hề đã phái mật thám theo dõi Đồ Lăng, sau khi xác định được vị trí của Đồ Lăng và Uất Cửu, mật thám quay về thôn Đại Nguyệt, báo cáo lại với Nam Nguyệt vương.

Khi Việt Cương dẫn một nhóm người đến chỗ của nhóm người Uất Cửu, phát hiện nhóm người Uất Cửu đã rời đi, không để lại gì cho bọn họ.

Việt Cương trở về tay không.

Tiêu Hề Hề dùng sinh thần bát tự của Đồ Lăng để bói toán, nhanh chóng tìm ra vị trí chính xác hiện giờ của hắn.

Lần này, Lạc Thanh Hàn đích thân ra tay, dẫn một đội quân tiến thẳng đến vị trí của Đồ Lăng.

Cùng lúc đó, Tiêu Hề Hề cử hành buổi xét xử công khai ở thôn Đại Nguyệt.

Bị xét xử chỉ có một người, chính là đại vu.

Hắn bị đè quỳ xuống đất, không thể ngẩng đầu, buộc phải chấp nhận những lời chửi bới của mọi người.

Lúc này, hắn hoàn toàn trở thành một tù nhân thảm hại, không còn cao ngạo của một đại vu.

Lần này cuộc nội chiến ở Nam Nguyệt bắt đầu vì tham vọng man rợ của hắn, làm vô số người ở Nam Nguyệt chết thảm, nhiều người nhà tan cửa nát.


Mà bản thân hắn cho đến bây giờ vẫn chưa có ý sám hối.

Hắn vẫn khẳng định mình làm đúng.

Vị trí Nam Nguyệt vương lẽ ra phải thuộc về hắn, nhưng bị chị gái của hắn cướp đi, hắn chỉ muốn lấy lại thứ thuộc về mình, vậy thì có gì sai?!

Tiêu Hề Hề lười lãng phí lời với người như hắn, trực tiếp kết án tử hình.

Đại vu bị ném vào hang Vạn Xà, bị rắn độc ăn thịt không còn chút cặn.

Ngay sau đó, Tiêu Hề Hề đích thân tổ chức lễ tế, tế bái những vong hồn đã hi sinh trong chiến tranh.

Tiếng trống nặng nề vang lên lặp đi lặp lại.

Bầu trời vốn không có mây đột nhiên bị mây đen bao phủ.

Mây đen dày đặc khiến người ta khó thở.

Dường như cả ông trời cũng đang than khóc cho những vong hồn này.

Lễ tế kết thúc, mọi người trở về nhà.

Cơn mưa lớn kéo theo đổ xuống.

Tiêu Hề Hề ngồi bên cửa sổ, nhìn bên ngoài mưa bụi mịt mù, cũng không biết phía bên Lạc Thanh Hàn sao rồi?

Lạc Thanh Hàn dựa theo tọa độ mà Hề Hề cung cấp, thuận lợi tìm ra vị trí của Đồ Lăng.

Đúng như bọn họ dự đoán, Đồ Lăng quả thật đang ở cùng Uất Cửu.

Vốn Uất Cửu định đợi vết thương lành lại thì dẫn quân về Tây Vực, nhưng gã đã thay đổi quyết định sau khi biết Tiêu Hề Hề thừa kế vị trí Nam Nguyệt vương.

Gã định thương lượng với Tiêu Hề Hề.

Giao đại vu cho Tiêu Hề Hề là thành ý của gã đối với cuộc đàm phán.

Cho nên gã mới đổi nơi đóng trại, cũng chưa rời xa Nam Nguyệt.


Gã không biết vị trí của mình đã bị lộ.

Đến nửa đêm, tiếng còi báo hiệu quân địch đang tấn công vang lên.

Uất Cửu vội vàng cầm vũ khí bước ra khỏi doanh trại, nhìn quanh mới nhận ra mình đã bị quân địch bao vây.

Số lượng quân của Đại Thịnh vượt xa số người của Uất Cửu.

Hầu như không cần đến chiến thuật, chỉ với lợi thế về số lượng, phía Đại Thịnh đã giành được chiến thắng áp đảo.

Uất Cửu bị bắt sống.

Gã bị trói và đẩy đến trước ngựa của Lạc Thanh Hàn.

Trên người Uất Cửu có rất nhiều vết thương, quần áo nhuốm đầy máu đỏ, đôi mắt xanh đen đỏ ngầu.

Gã khó khăn ngẩng đầu, nhìn đế vương trẻ tuổi trên lưng ngựa, phun ra một ngụm máu.

“Thế mà các ngươi lại đánh lén, bỉ ổi!”

Lạc Thanh Hàn từ trên cao nhìn gã, lạnh lùng nói “Cắt đứt gân tay gân chân của gã.”

Giây tiếp theo, Uất Cửu hét thảm.

Gân tay gân chân của gã bị cắt đứt ngay tại chỗ, thậm chí xương bả vai của gã cũng bị dây xích xuyên qua.

Uất Cửu đau đớn, khàn giọng nói “Ngươi có giỏi thì một đao giết ta đi!”

Lạc Thanh Hàn “Giết ngươi quá lãng phí, ta muốn giữ mạng của ngươi, đàm phán điều kiện với đại tướng quân Tây Vực.”

Không biết mạng chó của Uất Cửu có thể mang đến cho Đại Thịnh bao nhiêu bảo mã Tây Vực?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận