Quý Phi Lúc Nào Cũng Muốn Được Lười Biếng

Khi Lạc Thanh Hàn trở về thôn Đại Nguyệt đã là chiều ngày hôm sau.

Bầu trời được cơn mưa lớn gột rửa trở nên vô cùng sạch sẽ sáng sủa.

Tiêu Hề Hề đứng ở cửa, nhìn Lạc Thanh Hàn từng bước đi lên cầu thang, cười hỏi.

“Mọi chuyện sao rồi?”

Lạc Thanh Hàn mặc giáp nhẹ đen tuyền, mái tóc dài cột cao, đuôi tóc đung đưa nhịp nhàng theo bước chân của hắn.

Hắn cởi áo choàng đỏ trên người, đưa cho thị nữ bên cạnh, rồi vững bước đến trước mặt Hề Hề.

“Mọi chuyện thuận lợi.”

Tiêu Hề Hề cười tươi hơn, nàng nắm tay Lạc Thanh Hàn đi vào nhà, vừa đi vừa hỏi.

“Vậy khi nào chúng ta về Thịnh Kinh? Chàng là Hoàng đế Đại Thịnh, một thời gian dài không về, e là sẽ xảy ra chuyện.”

Lạc Thanh Hàn cúi đầu nhìn nàng, ánh mắt cực kỳ tập trung “Chỉ cần nàng đồng ý, chúng ta có thể về Thịnh Kinh bất cứ lúc nào.”

Tiêu Hề Hề “Vậy ngày mai chúng ta về đi!”

Dù sao nội chiến đã lắng xuống, trong thời gian ngắn hẳn là nước Nam Nguyệt sẽ không có chuyện gì lớn xảy ra, các trưởng thôn có thể tự mình giải quyết những vấn đề nhỏ thông thường, nếu thật sự không ổn, vẫn còn có Phương Vô Tửu.

Nàng ở lại đây cũng không có ích gì, chi bằng nàng về Thịnh Kinh với Lạc Thanh Hàn.

Đã lâu không gặp Bảo Cầm, nàng rất nhớ em ấy!

Ngoài ra còn có gà vịt lợn ngỗng nuôi ở hậu viện cung Vân Tụ, không biết bọn chúng lớn thế nào rồi?


Tiêu Hề hề vừa nghĩ tới bọn chúng là không kiềm được nước bọt.

Buổi tối, Tiêu Hề Hề đi nói với đại sư huynh chuyện về Thịnh Kinh.

Phương Vô Tửu ra hiệu cho nàng ngồi xuống, từ từ nói chuyện.

Tiêu Hề Hề thấy đại sư huynh hình như có chuyện muốn nói, liền ngoan ngoãn ngồi xuống đối diện.

Phương Vô Tửu rót một tách trà cẩu kỷ hoa cúc, đẩy nó đến trước mặt nàng, cười hỏi.

“Hề Hề, ta không phản đối muội về Thịnh Kinh, nhưng muội có từng nghĩ tới muội sẽ dùng thân phận gì trở về không?”

Tiêu Hề Hề chớp chớp mắt “Không phải dùng thân phận Quý phi trở về sao?”

Phương Vô Tửu “Quý phi nghe thì rất vẻ vang, nhưng suy cho cùng cũng chỉ là thiếp, muội bằng lòng cả đời chỉ làm thiếp sao?”

Tiêu Hề Hề không chút do dự gật đầu “Bằng lòng chứ!”

Phương Vô Tửu “……”

Tuy y sớm đã biết rõ tính nết của sư muội nhà mình, nhưng giờ phút này y vẫn không khỏi nghẹn lời.

Y đặt tách trà xuống, hỏi tiếp “Nếu sau này muội có con, muội bằng lòng để nó làm con dòng thứ sao?”

Tiêu Hề Hề nghĩ tới Anh vương, tuy Anh vương là con dòng thứ nhưng lại không hề chịu ấm ức, nên nàng lại gật đầu “Bằng lòng!”

Phương Vô Tửu hít một hơi thật sâu, tự nhủ đây là sư muội nhà mình, không thể đánh, không thể mắng, phải dạy dỗ thật tốt.

Y phân tích kỹ càng cho nàng.

“Lạc Thanh Hàn một ngày chưa lập hậu, hậu cung sẽ không một ngày yên bình, sẽ có vô số người thèm muốn ngôi vị Hoàng hậu.

Dù Lạc Thanh Hàn có yêu muội đến mức nào, cũng không thể chống lại triều đình hậu cung cùng gây áp lực cho hắn.

Lỡ một ngày nào đó hắn không chịu được áp lực, lập người khác làm Hoàng hậu, đến lúc đó muội sẽ thế nào?”

Tiêu Hề Hề nghĩ đến cảnh Lạc Thanh Hàn phong người phụ nữ khác làm Hoàng hậu, trong lòng cảm thấy rất khó chịu.

Phương Vô Tửu tiếp tục dẫn dắt “Cách tốt nhất để giải quyết vấn đề này chính là muội ngồi lên ngôi vị Hoàng hậu.”

Trước đây, Lạc Thanh Hàn từng nói chuyện lập hậu với Tiêu Hề Hề, nàng tin hắn rất nghiêm túc, nhưng việc lập hậu không dễ như vậy, thân phận hiện giờ của nàng là người ngoại tộc, trong lịch sử Đại Thịnh chưa từng có tiền lệ lập nữ tử ngoại tộc làm Hoàng hậu.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiêu Hề Hề nhăn lại, trông rất khó xử.

Phương Vô Tửu nhìn ra lo lắng trong lòng nàng, cười nói.

“Muội đi gọi Lạc Thanh Hàn tới đây, chuyện này để ta bàn với hắn.”

Việc lập hậu quan trọng nhất chính là thái độ của bản thân Hoàng đế, chỉ cần thái độ của Hoàng đế kiên định thì việc này đã thành công hơn một nửa, còn lại chỉ là vấn đề nhỏ, không khó giải quyết.


Tiêu Hề Hề trở về phòng mình, truyền đạt lại lời của đại sư huynh với Lạc Thanh Hàn.

Thật ra Lạc Thanh Hàn cũng đang nghĩ đến việc lập hậu, nghe vậy lập tức đi đến chỗ của Phương Vô Tửu.

Tiêu Hề Hề ở một mình cảm thấy buồn chán, đúng lúc đó Bùi Thiên Hoặc đến gặp nàng, nói Uất Cửu muốn gặp nàng.

Uất Cửu bị nhốt trong một lồ ng sắt lớn.

Tay chân của gã đã bị phế, chỉ có thể ngồi liệt trong lồ ng, một sợi dây xích xuyên qua xương bả vai, tóc tai bù xù, quần áo lấm lem máu, trông vô cùng thảm hại.

Tiêu Hề Hề đứng bên ngoài lồ ng, đút hai tay trong tay áo, hỏi.

“Nghe nói ngươi muốn gặp ta?”

Uất Cửu ngẩng đầu lên, khi gã nhìn thấy nàng, ánh mắt hơi sáng lên.

“Hề Hề.”

Môi gã khô nứt, giọng nói khàn đặc.

Có thể thấy gã đã lâu không uống nước.

Gã kéo khóe miệng cười.

“Muốn gặp cô một lần thật không dễ chút nào.”

Tiêu Hề Hề “Đừng nói như kiểu ngươi biến mình thành ra bộ dạng này chỉ để được gặp ta, chúng ta chưa thân tới mức đó.”

Uất Cửu cố ý lộ ra vẻ mặt buồn bã “Cô thật vô tình.”

Tiêu Hề Hề chặc lưỡi “Điều kiện tiên quyết để vô tình là phải có tình, nhưng giữa chúng ta lại không có chút tình cảm gì.”

Uất Cửu “Tốt xấu gì chúng ta cũng từng cùng nhau vào sinh ra tử.”

Tiêu Hề Hề cười nói “Phải rồi, giây trước chúng ta cùng nhau vào sinh ra tử, giây sau ngươi đã kéo ta cùng chết.”


Vẻ mặt Uất Cửu cứng đờ trong giây lát, sau đó thở dài “Cô thù dai thật.”

Tiêu Hề Hề “Nói đi, tại sao ngươi muốn gặp ta?”

Lạc Thanh Hàn bị đại sư huynh gọi đi bàn chuyện, Tiêu Hề Hề không biết hai người sẽ nói trong bao lâu, nàng phải trở về trước khi hai người nói xong, tránh để Lạc Thanh Hàn lại ghen khi biết nàng đi gặp Uất Cửu.

Uất Cửu “Lạc Thanh Hàn muốn lợi dụng ta ra điều kiện với cha ta, nhưng ta thấy hắn sẽ không thành công.”

Tiêu Hề Hề “Không thử thì làm sao biết không thành công? Hơn nữa, dù không thành công cũng không sao, chúng ta cũng không tổn thất gì.”

Uất Cửu lắc đầu “Cô chưa từng gặp cha ta, nên không hiểu con người ông ấy, ông ấy rất tự phụ.

Tất nhiên, ông ấy có bản lĩnh để tự phụ, vì ông ấy rất có tài trong việc đánh trận, xứng danh là một chiến thần, nhưng ông không biết gì về đấu tranh chính trị.

Nếu không, năm đó ông ấy đã không bị người khác hãm hại, chạy trốn đến Đại Thịnh, suýt nữa thì mất mạng.

Cô đừng nghĩ ông ấy ở Tây Vực nắm binh quyền trong tay thì rất vẻ vang, nhưng thật ra ông ấy chỉ có binh quyền, những chuyện khác thì ông ấy không hề có tiếng nói.

Điều đáng sợ hơn nữa là ông ấy không nghĩ chuyện này có vấn đề gì.

Ông ấy rất tự phụ, tự phụ đến mức cho rằng mình có thể đánh khắp thiên hạ.

Nếu ông ấy biết con trai mình bị Hoàng đế Đại Thịnh bắt giam, đối phương còn lợi dụng điểm này để đòi tiền chuộc, cô nghĩ với tính cách tự phụ của mình thì ông ấy sẽ ngoan ngoãn trả tiền chuộc sao?

Không, ông ấy chẳng những không đưa tiền, còn sẽ tập hợp binh mã, trực tiếp khai chiến với Đại Thịnh.

Bởi vì trong mắt ông ấy, một Hoàng đế Đại Thịnh cỏn con vốn không phải đối thủ của ông ấy, ông ấy chắc chắn sẽ đánh cho Hoàng đế Đại Thịnh quỳ xuống xin tha.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận