Quý Phi Lúc Nào Cũng Muốn Được Lười Biếng

Tiêu Hề Hề không nói gì, nhưng Uất Cửu nhìn vẻ mặt của nàng có thể đoán được nàng đang nghĩ gì.

Gã ho hai lần, cố gắng vực dậy tinh thần, nói tiếp.

“Đúng, cho dù khai chiến, chỉ dựa vào chút nhân lực ở Tây Vực cũng không thể đánh bại Đại Thịnh.

Nhưng chỉ cần khai chiến, nhất định sẽ có người chết.

Dù người chết là người Tây Vực hay người Đại Thịnh, bọn họ vẫn là người sống.

Ta tin cô không muốn thấy ai chết vì chiến tranh nữa phải không?”

Tiêu Hề Hề bình tĩnh nói “Ngươi nói nhiều như vậy, chẳng qua muốn ta thả ngươi đi.”

Một câu của nàng đã nói trúng tim đen của Uất Cửu.

Uất Cửu không hề thấy xấu hổ, gã thản nhiên cười.

“Đúng, ta muốn cô thả ta đi, nhưng ta đang nói thật.

Hoàng đế Đại Thịnh muốn dùng ta đổi lấy lợi ích, nhưng những gì hắn có thể đổi lại là chiến tranh.

Nếu các người có thể thả ta đi, ta có thể bảo đảm sau này Tây Vực sẽ không bao giờ gây chuyện với Đại Thịnh và Nam Nguyệt.

Bao gồm bảo mã Tây Vực mà Hoàng đế Đại Thịnh muốn, ta cũng có thể cho hắn hai ngàn con.

Chúng ta cũng có thể thiết lập mối quan hệ hợp tác lâu dài trong tương lai.

Ta bán trái cây và gia súc cho các người, các người bán trà cho chúng ta.

Đôi bên cùng có lợi, chẳng phải sẽ tốt hơn sao?”

Tiêu Hề Hề hơi nghiêng đầu, vẻ mặt trông có vài phần ngây thơ, nhưng lời nói lại rất thực tế.

“Nếu ngươi có thể làm được những điều này, đương nhiên là chuyện tốt, nhưng ngươi đừng quên trên người mình có bao nhiêu tiền án, lời ngươi nói, một chữ ta cũng không tin.”


Uất Cửu bất đắc dĩ nói “Con người đều sẽ thay đổi, ta cũng vậy, cô xem, ta thậm chí còn phái người đưa đại vu đến cho cô, đó là thành ý của ta.”

Tiêu Hề Hề “Một chút thành ý đó vẫn chưa đủ.”

Uất Cửu “Cô còn muốn ta làm gì nữa?”

Tiêu Hề Hề giơ tay chạm vào sau tai mình.

Một con trùng nhỏ màu đen xuất hiện trên đầu ngón tay nàng.

Nàng duỗi ngón tay “Chắc ngươi biết nó là gì phải không? Nó là bảo bối của Nam Nguyệt chúng ta, chỉ cần ngươi chịu cho nó cắn một cái, ta sẽ tin ngươi thật lòng muốn hợp tác với chúng ta.”

Uất Cửu nhìn cổ trùng nhỏ, vẻ mặt thả lỏng dần biến mất.

Gã biết đó là cổ vương, nếu bị nó cắn, sẽ lập tức trúng độc mà chết.

“Nếu cô muốn ta chết thì cứ nói thẳng, thật sự không cần dùng cổ vương đối phó ta.”

Tiêu Hề Hề “Nếu đã muốn hợp tác, ta chắc chắn sẽ không giết ngươi, ngươi phải tin ta.”

Nét mặt Uất Cửu nghiêm nghị nhìn nàng, hồi lâu mới nặn ra được một chữ.

“Được.”

Gã đồng ý.

Tiêu Hề Hề có hơi kinh ngạc.

Theo hiểu biết của nàng về gã, gã luôn thích dùng ý nghĩ đen tối để suy đoán người khác, bảo gã giao mạng sống của mình vào tay người khác, gã nhất định sẽ không đồng ý.

Nào ngờ gã lại đồng ý thật.

Uất Cửu “Nếu đổi lại là người khác, ta sẽ không đồng ý, nhưng nếu là cô nói, ta bằng lòng thử một lần.”

Tiêu Hề Hề có hơi ngạc nhiên “Ngươi tin ta vậy sao?”


Uất Cửu “Bởi vì cô chưa từng làm ta thất vọng.”

Tiêu Hề Hề sững người.

Nàng không ngờ có thể nghe được những lời như vậy từ miệng của Uất Cửu.

Nét mặt của Uất Cửu hiếm khi nghiêm túc.

“Tuy bây giờ nói những lời này nghe có vẻ giả tạo, nhưng ta vẫn muốn nói với cô, có thể tin tưởng người khác là một điều rất hạnh phúc, những gì ta trải qua đã khiến ta mất đi khả năng tin tưởng người khác, chuyện này nằm ngoài tầm kiểm soát của ta.”

Tiêu Hề Hề vẫn im lặng.

Uất Cửu lại nói “Lần trước ta muốn kéo cô chết chung, không phải vì ta hận cô, chỉ là ta không cam lòng … không cam lòng để cô đi mà thôi.”

Gã kiên định nhìn vào mắt Tiêu Hề Hề.

Có vài lời gã không nói rõ, nhưng ý nghĩa lại được diễn đạt rõ ràng.

Gã thích nàng.

Tiêu Hề Hề “Vì ngươi không cam lòng, ta suýt nữa thì mất mạng.”

Uất Cửu “Xin lỗi.”

Gã dừng một chút rồi nói tiếp.

“Ta chưa từng động lòng với ai, với cô cũng là lần đầu tiên.

Nếu cô bằng lòng cùng ta về Tây Vực, ta sẽ dùng mười dặm hồng trang để cưới cô, cho cô danh phận vợ cả, đời này ngoài cô, ta sẽ không chạm vào người phụ nữ khác.

Ta không giống Hoàng đế Đại Thịnh.

Hắn là Hoàng đế, đã định sẵn sẽ có tam cung lục viện, hắn không thể chỉ có một người phụ nữ là cô, cũng không thể toàn tâm toàn ý với cô.


Chuyện mà hắn không làm được, ta đều có thể làm được.

Hề Hề, cô có thể cho ta một cơ hội không?”

Chỉ mong một đời, bạc đầu không rời.

Đây chẳng phải là tình yêu mà mọi thiếu nữ đều mơ ước sao?

Tiêu Hề Hề đối diện với ánh mắt chăm chú của Uất Cửu, dưới ánh mắt mong đợi của gã, nàng chậm rãi nói.

“Tuy ngươi nói nghe rất hay, nhưng xin lỗi, ta không thể chấp nhận ngươi.”

Uất Cửu không cam lòng hỏi “Tại sao?”

Tiêu Hề Hề “Bởi vì bát tự của ta và ngươi không hợp.”

Uất Cửu:???

Bát tự không hợp lại trở thành lý do để từ chối người khác?

Nàng còn có thể qua loa hơn nữa không?

Nhưng Tiêu Hề Hề lại rất nghiêm túc, nàng vốn không cảm thấy mình đưa ra lý do này là qua loa.

“Hơn nữa ta đã quen ngủ với A Hàn, nếu đổi người khác ngủ với ta, ta sẽ cảm thấy khó chịu, chuyện này sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến chất lượng giấc ngủ của ta.”

Uất Cửu “……”

Tiêu Hề Hề xòe ngón tay ra đếm “Còn có rau củ, gà vịt cá ngỗng nuôi trồng trong cung Vân Tụ, đó đều là bảo bối của ta, nếu ta chia tay với A Hàn, những bảo bối đó cũng sẽ bỏ ta mà đi, ta không nỡ.”

Uất Cửu “……”

Tiêu Hề Hề “Điều quan trọng nhất là ta không thể sống thiếu A Hàn.”

Mạng của nàng trói buộc với Lạc Thanh Hàn.

Mặc dù nàng có thể dùng bùa thế thân để tạm rời xa Lạc Thanh Hàn, nhưng nếu Lạc Thanh Hàn vứt bùa thế thân đi, tín hiệu wifi của nàng sẽ bị ngắt kết nối, nàng sẽ lập tức thăng thiên.

Uất Cửu không biết những chuyện này.


Trong mắt gã, Tiêu Hề Hề cố ý thể hiện tình cảm trước mặt gã.

Gã suýt bị chọc tức chết.

Gã tức giận hét lên “Cô không thích ta thì thôi, cần gì phải nói với ta những lời này?”

Tiêu Hề Hề ngơ ngác “Ta nói đều là thật, ta thật sự không thể sống thiếu A Hàn, chàng đối với ta quá quan trọng, quan trọng như mạng của ta!”

Uất Cửu lại bị đâm mạnh vào tim “Đủ rồi! Ta không muốn nghe cô nói nữa!”

Tiêu Hề Hề bĩu môi.

“Không muốn nghe thì thôi, hung dữ cái gì chứ?”

Uất Cửu hít sâu một hơi, cố đè nén ghen tị trong lòng, sắc mặt sa sầm nói.

“Không phải cô muốn để cổ vương cắn ta sao? Còn không mau làm đi?”

Gã thà bị độc của cổ vương gi ết chết, còn hơn chịu đựng cơm chó của Tiêu Hề Hề và người đàn ông khác.

Cơm chó đó đối với gã còn khó chấp nhận hơn cả độc của cổ vương!

Đây là lần đầu tiên Tiêu Hề Hề thấy có người vội tìm chết đến vậy.

Nàng giơ ngón tay cái lên, chân thành khen Uất Cửu.

“Không hổ là đàn ông Tây Vực, đầu cứng lắm*!”

Uất Cửu muốn hỏi đầu cứng thì có liên quan gì với Tây Vực?

*gốc là 头铁, ngôn ngữ mạng dùng để chỉ những người cứng đầu, bướng bỉnh, sau này thường được dùng trong các trò chơi, chỉ người không sợ chết, dùng bản thân đi công kích kẻ địch, không quan tâm vị trí hay thao tác.

Nhưng nghĩ đến cách nói chuyện khó chịu của nàng, gã khôn ngoan ngậm miệng, không nói gì nữa.

Tiêu Hề Hề đặt cổ vương lên người Uất Cửu.

Trùng nhỏ màu đen nằm trên mu bàn tay Uất Cửu, cắn một miếng vừa phải.

Uất Cửu không cảm thấy đau nhiều, chỉ hơi ngứa ngáy, giống như bị muỗi đốt.

Nhưng giây tiếp theo, gã thấy đầu óc quay cuồng, con ngươi xoay chuyển, rồi nhắm mắt ngất đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận