Quý Phi Lúc Nào Cũng Muốn Được Lười Biếng

Bảo Cầm không cho Quý phi ăn uống vô độ nữa.

Tiêu Hề Hề rất bất mãn “Ta là phụ nữ mang thai, sao có thể để phụ nữ mang thai đói bụng chứ?!”

Bảo Cầm lúc này vô cùng cứng rắn.

“Nô tỳ đã hỏi Thái y lệnh rồi, dù là phụ nữ mang thai cũng phải ăn uống điều độ, ăn quá nhiều không tốt cho người và thai nhi, nô tỳ sẽ mang hết mấy món ăn vặt này đi.”

Nói xong, nàng cầm hộp đồ ăn vặt trước mặt Tiêu Hề Hề, bước thẳng ra ngoài.

Tiêu Hề Hề tức giận đập bàn “Em trả đồ ăn vặt cho ta!”

Nhưng vô ích, sau khi hộp đồ ăn vặt bị Bảo Cầm mang đi, thì không bao giờ xuất hiện trước mặt Tiêu Hề Hề nữa.

Sau khi mất đi đồ ăn vặt, Tiêu Hề Hề thấy mình như mất cả thế giới.

Nàng yếu ớt nằm trên bàn, thầm tiếc nuối hộp đồ ăn vặt đã mất.

Lúc này, Lão Vương ngậm cá khô từ cửa sổ nhảy vào, chân mèo nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất.

Tiêu Hề Hề ngẩng đầu, khi nhìn thấy Lão Vương ngậm cá khô, mắt nàng lập tức sáng.

Có đồ ăn!

Nàng nhào tới, ngồi xổm trước mặt Lão Vương, nịnh nọt hỏi.

“Cho thể chia cho ta một nửa cá khô không?”

Lão Vương “……”

Loài người này sao vậy? Cả thức ăn của mèo cũng dòm ngó? Đúng là điên mà!

Nó gào lên một tiếng, rồi nuốt nguyên con cá khô vào miệng, nhai rộp rộp.

Tiêu Hề Hề “……”


Cả con mèo mập cũng có đồ ăn vặt, mà nàng thì không!

Nàng sống còn không bằng một con mèo mập!

Lão Vương ăn xong cá khô, bắt đầu li3m đôi chân thịt nhỏ nhắn của mình.

Đôi tai mèo của nó đột nhiên cử động, nó ngừng li3m chân, quay đầu nhìn về phía cửa, thấy Hoàng đế đang bước vào.

Lão Vương vừa nhìn thấy người này, lập tức đứng dậy, nhe răng nhìn hắn.

Tên tâm cơ này lại tới rồi!

Lạc Thanh Hàn hơi cau mày khi thấy Hề Hề ngồi xổm trên đất, hắn lập tức đưa tay kéo nàng lên, để nàng đối mặt với hắn, như vậy nàng không nhìn thấy con mèo mập chết tiệt dưới đất.

Lạc Thanh Hàn hỏi “Nàng ngồi xổm ở đây làm gì?”

Tiêu Hề Hề thở dài “Ta đang xem mèo mập biểu diễn mukbang.”

Lạc Thanh Hàn: mukbang??

Lão Vương: mèo mập??

Tiêu Hề Hề sờ cái bụng ngày càng tròn trịa của mình, giọng điệu buồn bã nói “Ta rất muốn ăn vặt.”

Lạc Thanh Hàn từ Bảo Cầm biết được chuyện Hề Hề không được ăn vặt.

Hề Hề là phụ nữ mang thai nên bổ sung nhiều dinh dưỡng nhưng không thể bổ sung quá nhiều, đồng thời chế độ ăn uống cũng nên kiểm soát một chút, nếu ăn quá nhiều sẽ khiến thai nhi trong bụng quá to, lúc sinh nở nàng sẽ phải chịu đau nhiều hơn.

Lạc Thanh Hàn ôm nàng, nhẹ giọng vỗ về.

“Nếu nàng muốn ăn, có thể ăn ít trái cây.”

Hắn sai người mang ít trái cây đã rửa sạch cắt nhỏ tới, tự mình đút cho Hề Hề.

Tiêu Hề Hề không kén chọn, chay mặn đều thích.

Lạc Thanh Hàn vốn còn hơi lo Hề Hề sẽ căng thẳng vì lễ sắc phong sắp tới.

Bây giờ nhìn nàng thoải mái ăn trái cây, tức thì cảm thấy mọi lo lắng của mình đều không cần thiết.

Tiêu Hề Hề nuốt trái cây trong miệng “Hôm nay chàng không xử lý chính sự sao? Sao lại tới tìm ta?”

Lạc Thanh Hàn “Gần đây trong triều không có chuyện gì lớn, mấy chuyện nhỏ đó Nội các có thể tự mình xử lý, ta có thể nhân cơ hội nghỉ ngơi một lát.”

Nơi duy nhất trong cung mà hắn có thể thả lỏng là cung Vân Tụ nơi Hề Hề đang ở.

Hai ngày trôi qua trong chớp mắt.

Hôm nay là đại điển phong hậu.

Trước khi trời sáng, Tiêu Hề Hề đã bị Lạc Thanh Hàn đánh thức.

Nàng mơ màng bị người khác đ è xuống trước bàn trang điểm, các loại son phấn được bôi lên mặt nàng.

Mãi đến giờ ăn sáng, khi nàng ngửi thấy mùi thức ăn thì mới tỉnh táo.

Vì lễ sắc phong kéo dài rất lâu, tránh tình trạng xấu hổ muốn đi vệ sinh trong lúc làm lễ, thế nên trong bữa sáng, Lạc Thanh Hàn và Tiêu Hề Hề còn không uống được một hớp canh, trà thì càng không.

Sau khi thu dọn xong, hai người ngồi xe ngựa đến thái miếu.


Văn võ bá quan và tông thân theo sát phía sau.

Trước sau đều có cấm vệ khua chiêng gõ trống dọn đường.

Tiêu Hề Hề mặc lễ phục Hoàng hậu đỏ tươi, ngồi ngay ngắn trong xe ngựa, rèm cửa hai bên được kéo lên, chỉ cần nàng quay đầu thì có thể nhìn thấy dân chúng đang quỳ hai bên đường.

Lạc Thanh Hàn ngồi bên cạnh nàng.

Hôm nay hắn mặc cẩm bào đen tuyền, đầu đội phát quan kim long, khuôn mặt lạnh như sương.

Bàn tay dưới ống tay áo rộng của hắn lặng lẽ nắm tay Hề Hề.

Tiêu Hề Hề hơi cúi đầu, trâm cài phượng vàng trên đầu khẽ rung, dây vàng đung đưa, hồng ngọc trong miệng phượng hoàng phản chiếu ánh sáng rực rỡ.

Ánh mắt nàng rơi vào bàn tay đang nắm chặt tay mình, đôi môi đỏ mọng của nàng hơi cong lên.

Đội ngũ hùng dũng oai nghiêm đến thái miếu.

Trước mặt liệt tổ liệt tông của hoàng gia, Lễ bộ Thượng thư lấy ra bài văn đã viết sẵn, khen ngợi Hoàng hậu hết lời, khen nàng tài giỏi, trên đời này chỉ có nàng mới xứng với ngôi vị Hoàng hậu, dùng từ vô cùng cường điệu.

Dù sao Tiêu Hề Hề cũng không hiểu từ nào.

Nàng nghe mà thấy buồn ngủ, suýt nữa thì ngủ gật ngay tại chỗ.

Khó lắm mới chờ được Lễ bộ Thượng thư nói xong, thì đến lượt đại diện tông thân lên sàn.

Dù các tông thân không hài lòng với tân Hoàng hậu, nhưng bọn họ không còn cách nào khác.

Bây giờ phi tần trong hậu cung đã bị giải tán, Hoàng đế quyết tâm lập Quý phi làm Hoàng hậu, nếu bọn họ còn chống lại Hoàng đế, kết quả cuối cùng sẽ là bị Hoàng đế chán ghét.

Bọn họ không muốn bị chán ghét nên chỉ đành làm theo ý muốn của Hoàng đế.

Theo thủ tục, đại diện tông thân cũng dành cho tân Hoàng hậu vài lời khen ngợi hoa mỹ, dùng từ còn khoa trương hơn cả Lễ bộ Thượng thư.

Tiếp theo là tế bái tổ tiên và trời đất.

Lạc Thanh Hàn và Tiêu Hề Hề cùng nhau quỳ xuống khấu đầu, sau đó đứng dậy, lại quỳ xuống ……

Lặp lại ba lần.

Lạc Thanh Hàn lo lắng Hề Hề đứng không vững, sợ nàng ngã xuống, cho nên khi nàng đứng dậy, hắn liền đưa tay đỡ nàng.

Hành động này không hợp quy tắc.


Nhưng những người có mặt không ai dám lên tiếng khiển trách, chỉ có thể giả câm điếc, vờ như không nhìn thấy gì.

Thường công công hai tay cầm sách vàng.

Sách vàng này ghi lại tên tất cả thành viên hoàng gia của vương triều Đại Thịnh kể từ khi lập nước, mỗi khi hoàng gia có thêm thành viên mới thì sách vàng này sẽ có thêm một cái tên.

Lạc Thanh Hàn tự mình mở sách vàng, lật sang trang có tên mình.

Bên cạnh tên hắn là một khoảng trống.

Chỗ này vốn nên viết tên thê tử kết tóc của hắn, nhưng lại luôn bị bỏ trống.

Bây giờ cuối cùng đã được lấp đầy.

Lạc Thanh Hàn cầm bút lên, nghiêm túc viết ba chữ —

Tiêu Hề Hề.

Khi nhìn thấy ba chữ này, mí mắt Thường công công khẽ giật một cái.

Nhưng Thường công công không nói gì, sau khi mực khô thì đóng sách vàng lại, cho vào hộp gỗ đàn hương rồi khóa chặt.

Như vậy, danh phận Hoàng hậu của Tiêu Hề Hề đã được khẳng định.

Sau này, Lạc Thanh Hàn chỉ có một Hoàng hậu là nàng.

Dù sau này chết đi, cũng chỉ có nàng mới đủ tư cách được hợp táng với hắn.

Đời này dù sống hay chết, bọn họ sẽ không bao giờ bị chia cắt.

Mọi người đồng loạt quỳ xuống hô to.

Hoàng thượng vạn tuế, Hoàng hậu thiên tuế!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận