Quý Phi Lúc Nào Cũng Muốn Được Lười Biếng

Tiểu Trường Sinh lại mở cuốn nhật ký màu xanh ra, viết thêm hai dòng phía dưới dòng “em gái thích lá bạc hà”.

Em gái không thích đọc sách.

Em gái không muốn làm bạn với mình.

Viết xong, Tiểu Trường Sinh lại rơi vào trầm tư.

Sách hay như vậy, sao em gái lại không thích đọc?

Tiểu Khả Ái chống hai tay lên mép bàn, rướn cổ đọc nhật ký của anh trai.

Cô bé nhìn những dòng chữ đó, trên cái đầu nhỏ hiện dấu chấm hỏi lớn?

“Ca ca, huynh đang viết gì vậy?”

Tiểu Trường Sinh tỉnh táo lại, cậu bé biết em gái không biết đọc, liền chỉ vào dòng chữ trong nhật ký rồi đọc —

“Em gái không muốn làm bạn với mình.”

Tiểu Khả Ái biết em gái là nói về mình, đây là lời vữa nãy cô bé nói, nhưng cô bé không hiểu tại sao anh trai lại viết câu này trong nhật ký?

Chẳng qua, cô bé nhanh chóng gạt bỏ nghi hoặc này ra sau đầu.

Dù sao anh trai của cô bé cũng thường xuyên làm những chuyện kỳ lạ, cô bé cũng quen rồi nên cũng không có gì phải để ý.

Tiểu Trường Sinh đóng nhật ký lại, hỏi “Muội đã viết nhật ký chưa?”

Tiểu Khả Ái nhanh chóng gật đầu “Viết rồi!”

Chiếc chuông trên đầu cô bé kêu leng keng.

Tiểu Trường Sinh không khỏi liếc nhìn chiếc chuông trên đầu cô bé, nghiêm túc nói “Ngày mai đi học, muội không thể buộc chuông này lên đầu.”

Tiểu Khả Ái khó hiểu “Tại sao vậy?”

Cô bé rất thích hai chiếc chuông nhỏ này, muốn đeo thêm vài ngày nữa.

Tiểu Trường Sinh “Trong lớp phải giữ im lặng, tiếng chuông sẽ ảnh hưởng đến kỷ luật của lớp, phu tử sẽ tức giận.”

Tiểu Khả Ái lại hỏi “Phu tử là thứ gì?”

Tiểu Trường Sinh sửa lại “Phu tử không phải đồ vật.”

Tiểu Khả Ái hiểu ra “Ồ! Phu tử không phải đồ vật!”

Tiểu Trường Sinh “……”

Cứ thấy kỳ kỳ chỗ nào đó?

Sáng sớm hôm sau, Tiểu Trường Sinh và Tiểu Khả Ái đều ăn mặc chỉnh tề.

Mẫu hậu đích thân đưa hai anh em đến Học Tư Đường.

Học Tư Đường là học đường đặc biệt mở cho các hoàng tử công chúa nhỏ tuổi trong cung, phụ trách dạy vỡ lòng cho các hoàng tử công chúa.

Sau khi hoàn thành khóa học vỡ lòng kéo dài hai năm, các hoàng tử công chúa sẽ được gửi đến Thái Học để học tiếp.

Vì trong cung chỉ có một hoàng tử và một công chúa, tránh để cho hai anh em cô đơn, Hoàng đế đặc biệt chọn một vài đứa trẻ từ nhà các tông thân và văn võ bá quan cùng đến Học Tư Đường học tập với hoàng tử công chúa.

Đại công tử Lạc Thiên Bảo của phủ Anh vương cũng được chọn.

Tuổi của cậu nhóc cũng xem như là lớn nhất trong đám trẻ này, vì thế cậu nhóc rất tự hào về bản thân, ngày đầu tiên đến trường đã bày ra dáng của một người anh lớn.

Trước đây Lạc Thiên Bảo thường xuyên theo vợ chồng Anh vương vào cung nên Tiểu Trường Sinh và Tiểu Khả Ái đều biết cậu bé.

Tiểu Trường Sinh trịnh trọng gọi “Ngố Ngố huynh.”

Tiểu Khả Ái cũng hét lớn “Ngố Ngố ca ca!”

Lạc Thiên Bảo “……”

Bây giờ cậu nhóc đã lớn, biết “Ngố Ngố” không phải là một từ hay.

Đặc biệt là khi ở bên ngoài, nghe người khác gọi mình như vậy, tự dưng có cảm giác như đang bị mắng.

Nhưng đối phương lại là em họ của cậu nhóc, trước khi ra khỏi nhà, cha mẹ đã dặn cậu nhóc phải chăm sóc thật tốt cho hai em họ này, cậu nhóc không thể vì chuyện nhỏ nhặt này mà xung đột với đối phương.

Cậu nhóc trịnh trọng nhấn mạnh.

“Ở bên ngoài đừng gọi ta là Ngố Ngố.”

Tiểu Trường Sinh lần nữa phát huy ý chí muốn có thêm kiến thức “Tại sao?”

Lạc Thiên Bảo không thể giải thích rõ ràng, chỉ kiên quyết nói “Không có lý do!”

Tiểu Khả Ái không muốn tụt lại phía sau, sáp tới gần chớp đôi mắt to hỏi.

“Sao lại không có lý do?”

Lạc Thiên Bảo “……”

Người anh lớn lúc này cảm thấy rất mệt mỏi.

Vào buổi học đầu tiên, phu tử bảo các học sinh tự giới thiệu bản thân.

Lạc Thiên Bảo không chút do dự giơ tay lên “Phu tử, con nói trước!”

Phu tử mỉm cười gật đầu “Vậy người nói đi.”

Lạc Thiên Bảo nhanh chóng đứng dậy, lớn tiếng nói “Ta là Lạc Thiên Bảo, Anh vương là cha ta, năm nay bảy tuổi, sau này nếu mọi người có khó khăn gì, đều có thể tới tìm ta, ta có thể che chở cho mọi người!”

Nói xong, cậu nhóc không quên vỗ ngực, ra vẻ như người anh lớn trong xã hội.

Phu tử tuyến đen đầy đầu, vội bảo cậu nhóc ngồi xuống.

Người thứ hai tự giới thiệu là Tiểu Trường Sinh.

Khi cậu bé đứng lên, tất cả học sinh trong lớp đều nhìn cậu bé không chớp mắt, cả ánh mắt của phu tử cũng trở nên vô cùng quan tâm.

Tuy những đứa trẻ này còn nhỏ, chưa hiểu rõ thân phận địa vị tạo ra khoảng cách lớn, nhưng khi ở nhà đã được cha mẹ dặn dò, nhất định phải có quan hệ tốt với tiểu hoàng tử và tiểu công chúa.

Đặc biệt là vị tiểu hoàng tử này, nếu không có gì ngoài ý muốn, cậu bé sẽ là Hoàng đế tiếp theo của Đại Thịnh.

“Chào mọi người, ta tên Lạc Hoài Quân, năm nay năm tuổi, rất vui được làm bạn cùng mọi người.”

Sau khi Tiểu Trường Sinh ngồi xuống, Tiểu Khả Ái lập tức đứng dậy.

Cô bé ngẩng đầu nhỏ lên, giọng giòn giã nói.

“Ta tên Lạc Mộ Hi, năm nay năm tuổi, ta không thích đọc sách, cho nên ta không muốn kết bạn với những người thích đọc sách.”

Nụ cười trên mặt phu tử đông cứng lại.

Ông hỏi ngay “Đọc sách là một sở thích tốt, tại sao công chúa lại không thích đọc sách?”

Tiểu Khả Ái nói thật.

“Bởi vì đọc sách rất nhàm chán.”

Phu tử dẫn dắt “Đó là bởi vì công chúa điện hạ chưa đọc qua sách hay, khi người đọc được sách hay thì người sẽ thích đọc sách.”

Tiểu Khả Ái không hiểu cuốn sách hay trông như thế nào?

Phu tử nói “Người ngồi xuống trước đi, lát nữa ta sẽ tặng người hai cuốn sách hay.”

Tiểu Khả Ái tựa vào mép bàn ngồi xuống.

Ngồi bên phải cô bé là Tiểu Trường Sinh.

Tiểu Trường Sinh ngồi thẳng, giơ tay phải lên “Phu tử, con cũng muốn có sách hay.”

Phu tử cười nói “Được, lát nữa cũng cho người hai cuốn.”

Lạc Thiên Bảo không chịu thua kém, cũng giơ tay phải lên hét lớn.

“Phu tử, con cũng muốn có sách hay!”

Các học sinh khác trong lớp thấy vậy, cũng bạo dạn hơn, giơ tay hét lên.

“Con cũng muốn!”

“Phu tử, con cũng muốn!”

Phu tử hết cách, chỉ đành hứa cho mỗi người hai cuốn sách.

Sau khi mọi người tự giới thiệu xong, phu tử bắt đầu ngày giảng dạy đầu tiên.

Trong giờ ra chơi, Lạc Thiên Bảo dắt Tiểu Khả Ái đi trèo cây trong sân.

Tiểu Trường Sinh thấy vậy liền nắm tay em gái, không cho cô bé trèo cây.

“Trèo cây rất nguy hiểm, té ngã sẽ bị thương.”

Lạc Thiên Bảo vỗ ngực hứa hẹn “Ta rất giỏi trèo cây, có ta ở đây, chắc chắn sẽ không để muội muội té ngã.”

Tiểu Trường Sinh vẫn từ chối.

Tiểu Khả Ái vẫn nghe lời anh trai hơn.

Thấy vậy, cô bé muốn rời đi với anh trai.

Lạc Thiên Bảo thấy thế, tức thì nôn nóng “Cả trèo cây mà hai em cũng không dám? Đúng là nhát gan!”

Tiểu Khả Ái lập tức biến thành con gà mái nhỏ, chống nạnh trừng mắt nhìn cậu nhóc.

“Huynh nói ai nhát gan? Ca ca không có nhát gan!”

Lạc Thiên Bảo “Ca ca muội là đồ nhát gan!”

Tiểu Khả Ái ghét nhất là người ta nói xấu anh trai.

Cô bé giận dữ lao tới đánh nhau với Lạc Thiên Bảo.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui