Quý Phi Lúc Nào Cũng Muốn Được Lười Biếng

Lạc Thiên Bảo không ngờ nha đầu này nói đánh là đánh.

Cậu nhóc còn chưa kịp phản ứng đã bị Tiểu Khả Ái vồ ngã xuống đất.

Tiểu Khả Ái dùng nắm đấm nhỏ đấm vào mặt cậu nhóc!

Không ngờ nha đầu này trông trắng trẻo mềm mịn như cục bông, sức lực lại mạnh đến vậy.

Cú đấm này làm Lạc Thiên Bảo cảm thấy choáng váng.

Lúc cậu nhóc hoàn hồn lại, thì ngửi thấy mùi rỉ sét!

Cậu nhóc mở miệng, nhổ một chiếc răng dính máu vào tay mình.

Thấy vậy, không chỉ Tiểu Khả Ái mà cả những đứa trẻ đang xem khác cũng sửng sốt.

Sau một hồi im lặng, Lạc Thiên Bảo bật khóc!

Hu hu hu hu!!!

Tiếng khóc của cậu nhóc làm mọi người có mặt tỉnh táo lại.

Tiểu Trường Sinh vội kéo Tiểu Khả Ái đứng lên.

Tiểu Khả Ái lúc này cũng hoảng sợ.

Cô bé rất tức giận, nhưng chưa từng nghĩ mình có thể đánh người khác hộc máu.

Tiểu Trường Sinh bảo cô bé đừng sợ.

Cậu bé đi tới đỡ Lạc Thiên Bảo dưới đất lên.

Lạc Thiên Bảo cầm chiếc răng dính máu, khóc muốn vỡ phổi.

Tiếng khóc nhanh chóng kéo phu tử tới.


Phu tử hoàn toàn không lường được, ngay ngày đầu tiên đến trường, tiểu công chúa đã đánh con trai của Anh vương hộc máu.

Ông vội vàng nhờ người mời thái y tới.

Phu tử suy nghĩ một chút, việc này liên quan đến hoàng tử và công chúa, tốt nhất nên báo cho Hoàng đế và Hoàng hậu biết.

Trước đó, ông gọi Tiểu Trường Sinh và Tiểu Khả Ái tới trước mặt, nghiêm túc nói.

“Đánh nhau không phải chuyện nhỏ, ta phải gọi phụ mẫu của hai người tới.”

Không ngờ, Tiểu Khả Ái lại rất tự tin trả lời “Không cần gọi họ, một mình ta cũng có thể đánh thắng!”

Phu tử “……”

Khi Hoàng đế và Hoàng hậu biết chuyện, hai người lập tức chạy tới.

Các học sinh khác được đưa về lớp tiếp tục giờ học.

Lạc Thiên Bảo, Tiểu Trường Sinh, Tiểu Khả Ái được phu tử đưa vào sương phòng.

Sương phòng vốn được dùng cho các phu tử nghỉ ngơi, bên trong trang bị nội thất đơn giản.

Lạc Thiên Bảo vẫn đang khóc lớn.

Tiểu Khả Ái đứng bên anh trai, cúi đầu nhỏ tiếp nhận lời phê bình dạy dỗ của phu tử.

Khi thấy phụ hoàng mẫu hậu tới, Tiểu Khả Ái vốn không muốn khóc, không biết tại sao mắt lại đỏ lên.

Cô bé lao vào lòng của mẫu hậu òa khóc.

Tiêu Hề Hề cúi người, dùng khăn lụa lau nước mắt cho cô bé.

Tiểu Trường Sinh tự giác đi tới trước mặt phụ hoàng, giải thích cặn kẽ mọi việc.

Mặc dù Lạc Thiên Bảo khiêu khích cô bé trước, nhưng chính cô bé mới là người ra tay trước.

Nghiêm túc mà nói, cả hai bên đều có lỗi.

Lạc Thanh Hàn cảm thấy đây không phải chuyện gì to tát, chỉ là chuyện trẻ con đánh nhau, nhưng hắn vẫn phái người thông báo cho Anh vương.

Chốc sau, Anh vương Lạc Dạ Thần vội vàng vào cung.

Vốn Lạc Thiên Bảo đã ngừng khóc, vừa nhìn thấy cha đến, cậu nhóc lập tức có sức trở lại, bắt đầu khóc nức nở.

“Cha, muội ấy đánh con! Hu hu hu, muội ấy đánh gãy răng con rồi, con còn nôn ra máu, có phải con sắp chết rồi không?”

Cậu nhóc vừa khóc vừa giơ chiếc răng đang cầm trên tay lên cho cha nhìn rõ hơn.

Lạc Dạ Thần nhìn thấy trong tay con trai mình đang cầm một chiếc răng dính máu, tức thì sốt ruột.

Y ôm bảo bối vào lòng, nói “Tiểu Ngố Ngố đừng sợ, có cha ở đây, cha sẽ phân xử cho con, cha sẽ không để con xảy ra chuyện gì đâu!”

Lạc Thiên Bảo ôm cha mình, càng khóc lớn hơn.

Sương phòng chỉ toàn tiếng khóc của Lạc Thiên Bảo, nghe vô cùng thê thảm.

Lạc Dạ Thần quay lại nhìn thái y, phát hiện thái y chính là Phương Vô Tửu.

Y vội hỏi “Phương thái y, con trai ta bị thương nặng lắm sao? Có thể cứu được không?”

Nét mặt Phương Vô Tửu khá kỳ lạ.


“Lệnh lang không bị thương.”

Lạc Dạ Thần sững người.

Ngay cả Lạc Thiên Bảo đang khóc lớn cũng sững sờ.

Lạc Thiên Bảo không phục, giơ chiếc răng trong tay, ầm ĩ nói “Muội ấy đánh gãy răng của ta! Ta còn nôn ra máu!”

Phương Vô Tửu kiên nhẫn giải thích “Người đã đến tuổi thay răng, răng của người sớm đã lung lay rồi, cho dù công chúa không đánh người, răng của người cũng sẽ rụng, cú đấm của công chúa chỉ làm tăng tốc độ thay răng của người mà thôi.”

Lạc Thiên Bảo cúi đầu nhìn răng trong tay mình.

Sau đó cậu nhóc mới nhớ ra, chiếc răng này quả thật đã bị lung lay, bình thường cậu nhóc còn hay dùng lưỡi chọc cho nó rụng.

Cậu nhóc sụt sịt, rơi nước mắt hỏi.

“Vậy … vậy răng của ta có mọc lại không?”

Phương Vô Tửu “Đương nhiên sẽ mọc lại.”

Mọc lại là được, Lạc Thiên Bảo yên tâm, sau đó che mặt than thở “Nhưng đau quá.”

Phương Vô Tửu lấy một viên thuốc tròn nhỏ ra, nói “Người ngậm viên thuốc này vào chỗ mất răng, một lát sẽ không đau nữa.”

Lạc Thiên Bảo ngoan ngoãn nghe theo.

Một lúc sau quả nhiên không còn đau nữa.

Lạc Dạ Thần vẫn chưa yên tâm “Như vậy đã xong rồi sao? Không cần kê thêm chút thuốc gì sao?”

Phương Vô Tửu “Sức khỏe lệnh lang rất tốt, không cần uống thuốc.”

Y dừng lại rồi nói thêm “Nhưng bình thường nên chú ý chế độ ăn uống, giảm bớt đồ ngọt, kiểm soát lượng thịt, ăn quá ngọt hoặc quá béo đều không tốt cho sức khỏe của trẻ con.”

Lạc Thiên Bảo ngày thường thích ăn nhất là đồ ngọt và thịt, thấy thái y lại bảo cậu nhóc ăn ít đồ ngọt và thịt, cậu nhóc lập tức không vui, tức giận trừng mắt nhìn vị thái y tọc mạch trước mặt.

Thấy Lạc Thiên Bảo không bị thương, các phu tử gần đó thở phào nhẹ nhõm.

Chỉ cần không bị thương, vấn đề tiếp theo sẽ dễ giải quyết hơn nhiều.

Lạc Thanh Hàn nói với con gái.


“Đi xin lỗi đường huynh của con đi, dù giữa các con có mâu thuẫn cũng không nên đánh người.”

Tiểu Khả Ái không muốn xin lỗi.

Cô bé vùi vào lòng mẫu hậu như muốn trốn tránh.

Lúc này Tiểu Trường Sinh đứng dậy nói “Con thay muội muội xin lỗi.”

Nói xong, cậu bé đi tới trước mặt Lạc Thiên Bảo, nét mặt rất nghiêm túc, giọng nói trong trẻo.

“Do đệ không quản tốt muội muội, xin lỗi.”

Vừa nghe anh trai xin lỗi đường huynh đáng ghét đó, Tiểu Khả Ái quay đầu lại, mở to mắt nhìn anh trai.

Lạc Thiên Bảo khịt mũi.

Sau đó cậu nhóc nghe Tiểu Trường Sinh nói tiếp.

“Muội muội sai vì lẽ ra muội ấy không nên ra tay đánh người, nhưng huynh cũng sai.

Huynh không nên dẫn muội muội trèo cây, muội ấy còn nhỏ như vậy, lỡ té ngã bị thương thì sao?

Huynh thân là huynh trưởng, đáng lý nên chăm sóc muội muội, nhưng huynh chỉ biết kiếm niềm vui cho bản thân, không quan tâm đ ến an toàn của muội muội, thậm chí còn dùng lời lẽ khiêu khích bọn đệ, nói bọn đệ nhát gan.

Trước đó ở trong lớp, huynh nói sẽ che chở bọn đệ, nhưng huynh chỉ biết nói suông.

Huynh vốn không gánh vác được trách nhiệm này, huynh không phải là một ca ca tốt!”

Nói xong câu cuối cùng, cậu bé không nhìn Lạc Thiên Bảo nữa, quay người trở lại với phụ hoàng.

Sắc mặt Lạc Thiên Bảo đỏ bừng.

Cậu nhóc muốn biện giải, nhưng lại không tìm được lý do phản bác.

Cuối cùng kìm không được bật khóc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận