Quý Phi Lúc Nào Cũng Muốn Được Lười Biếng

Vì vụ đánh nhau trong ngày đầu tiên đến trường, công chúa điện hạ đã để lại một hình ảnh vô cùng dũng mãnh trong lòng cả lớp.

Các bạn cùng lớp hơi sợ cô bé, không dám qua lại với cô bé.

Tiểu Khả Ái thấy mọi người vây quanh Lạc Thiên Bảo, nhưng bên cạnh cô bé chỉ có một mình anh trai, cô bé khó tránh có hơi thất vọng.

Cô bé cũng muốn kết bạn.

Tan học, cô bé chán nản bước về.

Tiểu Trường Sinh hỏi “Sao muội không vui?”

Tiểu Khả Ái nhỏ giọng hừ một tiếng “Không ai muốn chơi với muội.”

Tiểu Trường Sinh “Không phải có ta chơi với muội sao?”

Tiểu Khả Ái “Tuy là vậy, nhưng lại khác.”

Cô bé muốn giải thích nhưng do vốn từ hạn chế, không biết làm sao diễn đạt rõ ràng những suy nghĩ phức tạp của mình.

Khi anh trai hỏi có gì khác, Tiểu Khả Ái chỉ có thể lặp lại câu đó.

“Thì khác đó.”

Hai anh em trở về cung Vân Tụ.

Tiêu Hề Hề vừa kết thúc một ván bài với Lý phi và Diêu tiệp dư.

Không, Lý phi hiện giờ không còn là phi tần của Hoàng đế, mà là đích nữ Lý gia Lý Phức Yên.

Diêu tiệp dư cũng không còn là Tiệp dư, khuê danh của nàng là Uyển Phương.


Sau khi Hoàng đế giải tán hậu cung, Lý Phức Yên và Diêu Uyển Phương rời khỏi am Tử Vân, hai người trở về nhà.

Thông qua người quen giới thiệu, Diêu Uyển Phương gả cho đích thứ tử của Lễ bộ Thị Lang, hai người đã thành thân hơn hai năm, cuộc sống hạnh phúc, gần đây được chẩn đoán đang mang thai.

Diêu Uyển Phương vui mừng, cố tình vào cung báo tin vui cho Hoàng hậu, vừa hay gặp được Lý Phức Yên ở đây.

Hoàng hậu giữ hai người lại chơi bài trò chuyện.

So với Diêu Uyển Phương, chuyện hôn nhân của Lý Phức Yên trắc trở hơn.

Cha mẹ nàng nhờ người giới thiệu, nhưng kết quả không như ý, xuất thân của nàng không có vấn đề, tái giá cũng không sao, chủ yếu là do ngoại hình.

Đại Thịnh ngày nay ưa chuộng những mỹ nhân mảnh mai, một nữ tử đầy đặn như Lý Phức Yên khó mà được người khác thật lòng tán thưởng.

Mấy nam tử đó vừa thấy nàng mập, ấn tượng của bọn họ về nàng đột nhiên giảm đi.

Cuối cùng, những người ở lại bằng lòng cưới nàng chỉ là mấy tên hình dạng xấu xì kỳ cục.

Lý Phức Yên không phải là người qua loa hời hợt.

Vì lý do này mà nàng nhiều lần cãi vã với người nhà.

Nếu là trước đây, nàng chỉ có thể nhịn, nhưng bây giờ nàng có thể tự kiếm tiền, trong lòng rất có tự tin, dù không ai cưới nàng, nàng cũng có thể tự nuôi sống mình, hoàn toàn không cần sợ gì.

Vì thế cứ trì hoãn kéo dài, hôn sự của nàng đến nay vẫn chưa thành.

Thấy nàng ngày càng lớn tuổi, người nhà rất lo lắng.

Nhưng nàng không vội, người khác cũng không thể làm gì nàng.

Thấy cặp song sinh trở về, Lý Phức Yên và Diêu Uyển Phương lập tức đứng dậy chào đón.

Tiểu Trường Sinh và Tiểu Khả Ái đều từng gặp các nàng, biết hai người là bạn của mẫu hậu, nên lễ phép chào hỏi.

“Dì Lý, dì Diêu.”

Bảo Cầm dẫn hai đứa trẻ đi rửa tay, chuẩn bị đồ ăn nhẹ cho chúng.

Tiêu Hề Hề sai người cất mạt chược đi.

Diêu Uyển Phương hiện đang mang thai, đây là thời điểm tình mẫu tử tràn đầy nhất.

Khi nhìn thấy hai đứa trẻ ngoan ngoãn ăn uống, trong lòng không khỏi nảy sinh tình cảm, tình thương dường như tràn ngập trong mắt nàng.

“Tiểu hoàng tử và tiểu công chúa trông đẹp thật, hệt như đúc cùng một khuôn với Hoàng thượng và Hoàng hậu nương nương.”

Tiêu Hề Hề cười nói “Đợi đứa bé trong bụng muội ra đời, chắc chắn cũng sẽ rất đáng yêu.”

Tiểu Khả Ái nghe vậy lập tức quay đầu nhìn Diêu Uyển Phương, chớp mắt tò mò hỏi.

“Dì Diêu sắp có em bé sao?”

Diêu Uyển Phương mỉm cười gật đầu “Đúng vậy.”


Tiểu Khả Ái sải đôi chân ngắn chạy tới, nhìn chằm chằm vào bụng của Diêu Uyển Phương, cô bé phát hiện bụng của dì Diêu rất phẳng, hoàn toàn không nhìn ra bên trong có em bé.

“Khi nào em bé trong bụng dì Diêu mới chào đời?”

Diêu Uyển Phương nhẹ nhàng sờ bụng mình, cười nói “Còn tám tháng nữa.”

Tiểu Khả Ái đếm đầu ngón tay rất lâu, mới biết được tám tháng dài bao nhiêu.

“Sao lâu thế? Con muốn chơi với em ngay bây giờ.”

Nhìn bộ dáng thất vọng của cô bé, Tiêu Hề Hề an ủi “Tám tháng cũng không dài lắm, không cần gấp, dù sao ở trong trường, con có rất nhiều bạn chơi cùng, con có thể chơi với các bạn trước.”

Nói đến đây, Tiểu Khả Ái lại càng thất vọng hơn.

Cô bé nhỏ giọng ậm ừ “Các bạn chỉ chơi với Ngố Ngố ca ca, không chơi với con, các bạn không thích con.”

Tiêu Hề Hề kinh ngạc “Sao có thể như vậy?”

Nàng nhìn Tiểu Trường Sinh ngồi bên cạnh.

Tiểu Trường Sinh tiếp nhận ánh mắt dò hỏi của mẫu hậu, đặt nĩa xuống, nghiêm túc trả lời.

“Là vì các bạn thấy muội ấy đánh người rất mạnh, có hơi sợ muội ấy, không dám chơi với muội ấy.”

Tiểu Khả Ái tủi thân nói “Chỉ cần các bạn không ức hiếp con, con sẽ không đánh các bạn, tại sao các bạn lại sợ con?”

Tiêu Hề Hề xoa xoa búi tóc nhỏ trên đầu cô bé, cười nói “Đó là vì các bạn không biết Tiểu Khả Ái của chúng đáng yêu đến mức nào, ngày mai con có thể mang chút đồ ăn ngon đến trường, chia cho các bạn cùng lớp, các bạn sẽ biết con tốt như thế nào.”

Tiểu Khả Ái nửa tin nửa ngờ “Thật sao?”

Tiêu Hề Hề “Có thật hay không, con làm thử chẳng phải sẽ biết sao?”

Tiểu Khả Ái vẫn tin tưởng mẫu hậu, lập tức vui lên, trên môi lại nở nụ cười.

Lúc này Tiểu Trường Sinh đứng lên “Chúng ta đi làm bài tập.”

Tuy chỉ mới học vỡ lòng, phu tử dạy không nhiều, nhưng vẫn giao bài tập về nhà.


Tiểu Khả Ái không muốn làm bài tập về nhà.

Cô bé rề rà không muốn đi.

Tiểu Trường Sinh nhắc nhở “Nếu ngày mai muội không nộp bài tập, sẽ bị khẽ tay.”

Thông thường, khi hoàng tử công chúa phạm lỗi, chịu phạt thường là thư đồng bên cạnh, nhưng hiện giờ Hoàng đế chưa chọn thư đồng cho Tiểu Trường Sinh và Tiểu Khả Ái, cho nên hai đứa trẻ phải tự mình chịu phạt.

Hơn nữa, Hoàng đế rất quan tâm đ ến việc giáo dục, trước khi khai giảng, hắn đã đặc biệt căn dặn phu tử, bảo họ phải đối xử nghiêm khắc với từng học sinh, không được vì thân phận của bọn trẻ mà phân biệt đối xử, nên làm sao thì làm vậy, mọi chuyện cứ làm theo quy tắc.

Cho dù Tiểu Trường Sinh và Tiểu Khả Ái có là hoàng tử công chúa thì cũng phải nộp bài tập về nhà, tuyệt đối không có khả năng thoát khỏi.

Hôm nay vì có người không nộp bài tập, đã bị phu tử khẽ tay trước mặt mọi người, học sinh đó đau đến rơi nước mắt, trông rất là thảm.

Tiểu Khả Ái vừa nhớ đến cảnh tượng phu tử khẽ tay khủng khiếp đó, vô thức cảm thấy lòng bàn tay mình nóng rát.

Cô bé không muốn bị đánh nên bất đắc dĩ đứng dậy, theo anh trai đến thư phòng nhỏ.

Thư phòng nhỏ này là Tiêu Hề Hề đặc biệt sai người dọn cho bọn trẻ đọc sách và làm bài tập về nhà.

Thư phòng nhỏ này gần chỗ ở của bọn trẻ, cách xa chính điện nên rất yên tĩnh.

Hai đứa trẻ vừa bước vào đã nhìn thấy mèo vàng đang ngủ trưa trên bàn.

Tiểu Khả Ái chạy tới, ôm lấy mèo vàng, vui vẻ gọi “Lão Vương.”

Lão Vương thuần thục xoay người, để lộ cái bụng mềm mại.

Tiểu Khả Ái lập tức vùi mặt vào đó, cọ cọ bụng nó.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận