Quý Phi Lúc Nào Cũng Muốn Được Lười Biếng

Nghĩ đến chuyện mình sắp gặp được người trong lòng, Lý Phức Yên vừa mong đợi lại có hơi lo lắng.

Nàng chạm vào vòng eo đầy đặn tròn trịa của mình rồi thở dài.

“Không biết Ngọc lang có thất vọng khi thấy bộ dạng này của ta không?”

Diêu Uyển Phương an ủi “Đừng sợ, y tán thưởng tài năng của tỷ, không liên quan tới vẻ ngoài của tỷ.”

Lý Phức Yên “Nhưng lỡ cò thì sao? Ai cũng yêu thích cái đẹp, lỡ như y không thích người mập thì sao?”

Tiêu Hề Hề vừa ăn hạt dưa vừa nói “Vậy có nghĩa hai người có duyên không phận, tỷ có thể vứt bỏ y, tìm người thích hợp khác.”

Tuy là nói vậy, Lý Phức Yên vẫn thấy không cam lòng.

Nàng không muốn bỏ lỡ tình duyên vì vẻ ngoài của mình.

Lý Phức Yên nhướng mày, kiên định nói “Ta muốn giảm cân!”

Động tác ăn hạt dưa của Tiêu Hề Hề dừng lại.

Nàng ngạc nhiên hỏi “Tỷ chắc chưa?”

Lý Phức Yên không do dự gật đầu mạnh “Chắc, ta nhất định phải giảm cân, cho dù không thể ốm như vóc dáng trước kia, ít nhất ta cũng phải trở thành một thân hình bình thường, lúc gặp mặt, ta không thể chịu được khi trong mắt y hiện lên thất vọng!”

Diêu Uyển Phương “Nhưng giảm cân rất vất vả, trước đây tỷ từng thử giảm cân, nhưng chẳng được bao lâu thì ……”

Lý Phức Yên ngắt lời nàng, quả quyết nói “Lần này ta sẽ không từ bỏ, ta sẽ kiên trì đến cùng!”

Vì tình yêu, vì người trong lòng mà nàng mong đợi bấy lâu, nàng nhất định phải giảm cân thành công!

Tiêu Hề Hề suy nghĩ một chút “Vậy thì giảm cân, giảm được bao nhiêu thì giảm.”

Tiêu Hề Hề không nghĩ mập là xấu, nàng chỉ nghĩ mập quá sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe.


Nếu Lý Phức Yên có thể ốm bớt một chút, sẽ tốt cho sức khỏe hơn.

Trong bữa tối, Tiêu Hề Hề nhắc chuyện của Lý Phức Yên với Lạc Thanh Hàn.

“Đến lúc đó, ta cũng muốn đi xem thử, tiện thể ra ngoài dạo một chút.”

Lạc Thanh Hàn gắp một miếng thịt heo vào trong bát của Hề Hề, thản nhiên nói “Được, đến lúc đó ta đi với nàng.”

Tiêu Hề Hề vội vàng từ chối “Không cần đâu, chàng bận như vậy, sao có thể lãng phí thời gian quý báu của mình vào việc dạo phố mua sắm chứ? Chàng cứ ở trong cung làm việc của mình đi.”

Lạc Thanh Hàn “Ta nghi ngờ nàng đang mắng ta.”

Tiêu Hề Hề “Đâu có? Chàng nghĩ nhiều rồi, đây đều là lời từ đáy lòng.”

Lạc Thanh Hàn không nói nữa.

Trong đầu hắn bắt đầu nghĩ, nhất định phải tìm lúc nào ít việc triều chính, đưa vợ con rời cung vui chơi một chút.

Tiểu Khả Ái giơ bàn tay nhỏ nhắn đầy thịt lên “Con cũng muốn rời cung với mẫu hậu!”

Tiểu Trường Sinh nhắc nhở “Muội còn phải đi học.”

Tiểu Khả Ái bĩu môi, cô bé thích ra ngoài chơi hơn là đi học.

Tiêu Hề Hề xoa xoa búi tóc trên đầu con gái “Lần này mẹ và dì Lý có chút việc phải làm, nên không thể dẫn các con đi cùng được, khi về mẹ sẽ mang đồ ăn ngon cho các con.”

Vừa nghe có đồ ăn ngon, Tiểu Khả Ái lập tức vui vẻ trở lại.

Hai mắt cô bé sáng ngời nhìn mẫu hậu.

“Mẫu hậu hứa rồi đó!”

Nói xong, cô bé còn duỗi ngón tay út ra.

Tiêu Hề Hề cũng duỗi ngón út ra.

Hai ngón tay út móc vào nhau lắc lắc hai lần, xem như đã hứa.

Ăn tối xong, Lạc Thanh Hàn đi tới thư phòng nhỏ, tự mình kiểm tra bài tập về nhà của các con.

Hắn có yêu cầu rất nghiêm ngặt đối với Tiểu Trường Sinh, dù là chuyện nhỏ như viết chữ, cũng phải làm thật hoàn hảo.

Lạc Thanh Hàn khoanh tròn những chữ viết không đẹp lắm, yêu cầu Tiểu Trường Sinh viết lại mỗi chữ mười lần.

Tiểu Trường Sinh liền cầm bút lên, bắt đầu viết lại.

Thấy phụ hoàng nghiêm khắc như vậy, Tiểu Khả Ái chợt thấy hơi lo lắng.

Chữ của anh trai đẹp như vậy mà phụ hoàng còn chưa hài lòng, vậy chẳng phải những chữ cô bé viết đều bị trả về sao?

Tuy nhiên, sau khi Lạc Thanh Hàn xem chữ viết của cô bé, không chê chữ viết của cô bé không đẹp, chỉ gật đầu tỏ ý không có vấn đề.

Tiểu Khả Ái thở phào một hơi.

Lạc Thanh Hàn lấy bảng chữ mẫu của thể chữ khải nét nhỏ trên giá sách, đặt trước mặt Tiểu Khả Ái.

“Sau này, con chép theo bảng chữ này, mỗi ngày viết ít nhất mười tờ, cha sẽ kiểm tra.”


Tiểu Khả Ái chợt hít sâu một hơi, còn … còn giao thêm bài tập về nhà?!

Cô bé nắm tay áo phụ hoàng, đáng thương cầu xin.

“Có thể viết ít một chút được không?”

Cô bé không thích đọc sách, cũng không thích viết nhiều chữ.

Lạc Thanh Hành luôn bao dung với cô con gái nhỏ trắng trẻo đáng yêu này.

Hắn ngồi xổm xuống, giúp cô bé vén lọn tóc ra sau tai, nhẹ giọng hỏi.

“Vậy con muốn viết bao nhiêu?”

Tiểu Khả Ái giơ ngón tay mũm mĩm lên, thận trọng nói “Một tờ?”

Lạc Thanh Hàn nhẹ nhàng cười “Được.”

Tiểu Khả Ái đang chuẩn bị vui mừng thì nghe phụ hoàng nói tiếp.

“Con có thể viết một tờ, thậm chí không viết cũng được, nhưng mỗi ngày cha sẽ kiểm tra bài tập về nhà của con, nếu chữ viết của con không tiến bộ thì sau này con sẽ phải làm gấp đôi bài tập về nhà.”

Tiểu Khả Ái sửng sốt.

Lạc Thanh Hàn mặc kệ cô bé có hiểu hay không, kiên nhẫn giải thích.

“Cha bảo con luyện viết chữ, không phải cố ý làm khó con, cha chỉ muốn chữ viết của con trở nên đẹp hơn, chỉ cần chữ viết của con có thể đẹp hơn thì con viết hay không là quyền của con.”

Tiểu Khả Ái bối rối hỏi “Chữ đẹp có ích lợi gì?”

Lạc Thanh Hàn “Nếu con viết chữ đẹp, phu tử sẽ khen con trước mặt các bạn cùng lớp, các bạn cùng lớp sẽ nhìn con với ánh mắt ngưỡng mộ khâm phục.”

Tiểu Khả Ái nghĩ đến cảnh tượng này một lát, cảm thấy rất có thể diện, lập tức có động lực.

“Vậy bây giờ con sẽ đi luyện chữ!”

Lạc Thanh Hàn xoa xóa búi tóc trên đầu cô bé “Đi đi.”

Hai đứa trẻ nghiêm túc luyện chữ, rồi được các cung nữ hầu hạ rửa mặt đi ngủ.

Lạc Thanh Hàn tắm rửa như thường lệ.


Khi hắn trở về phòng, Hề Hề đã ngủ.

Lạc Thanh Hàn đi tới, dùng đầu ngón tay vuốt v e má nàng, chậm rãi trượt xuống theo vành tai, lòng bàn tay đặt sau gáy nàng luồn vào áo trong của nàng.

Đầu ngón tay hắn có hơi lạnh lẽo, làm Tiêu Hề Hề tỉnh dậy.

Nàng mở hé mắt, mơ màng lẩm bẩm.

“Đừng làm loạn, ngủ đi.”

Lạc Thanh Hàn cúi người, hôn lên môi nàng, nói nhỏ.

“Ta muốn dành chút thời gian ra ngoài chơi, nàng có nơi nào muốn đi không?”

Tiêu Hề Hề có tinh thần một chút “Chàng muốn Nam tuần?”

Hoàng đế Đại Thịnh thường có thói quen Nam tuần, nhưng nàng không thích phương pháp này lắm, không chỉ lãng phí nhân lực và tiền bạc, bên cạnh còn có một nhóm đông người đi theo, chơi không vui chút nào.

Lạc Thanh Hàn hôn nàng nói “Không phải Nam tuần, là vi hành.”

Tiêu Hề Hề nghĩ chuyện này được.

Nếu là vi hành, không cần có một nhóm đông người đi theo, bọn họ có thể chơi thế nào tùy thích.

Về vấn đề an toàn, nàng cũng không quá lo lắng.

Hiện nay thiên hạ thái bình, không nghe nói có ai muốn tạo phản.

Hơn nữa, cả hai đều biết võ công, bố trí thêm một vài hộ vệ âm thầm đi theo, hẳn là không có vấn đề gì.

Nàng vẫn đang mải nghĩ đến việc vi hành, không để ý y phục trên người đã bị cởi ra.

Thân thể ấm áp đ è xuống, cắt đứt dòng suy nghĩ của nàng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận