Lạc Dạ Thần vốn không vững tâm, vừa vị phụ hoàng dọa, lập tức không chống đỡ được.
Y quỳ xuống cái bụp.
"Phụ hoàng, nhi thần cũng nghe người khác nói, thấy buồn cười, nên hùa theo nói mấy câu vớ vẩn, ai ngờ lời đồn này không hiểu sao lại truyền ra ngoài, càng truyền càng khoa trương.
Nhi thần không cố ý, xin phụ hoàng khai ân, tha cho nhi thần lần này!"
Dù đã sớm đoán được kết quả, nhưng Hoàng đế vẫn thất vọng.
"Con là trưởng tử của trẫm, trẫm trút tâm huyết trên người con còn nhiều hơn các hoàng tử khác, đáng lẽ con phải trưởng thành, trầm ổn hơn các đệ đệ của mình mới đúng, nhưng con nhìn con đi, toàn làm chuyện ngu xuẩn, một chút dáng vẻ huynh trưởng cũng không có!"
Lạc Dạ Thần xấu hổ "Nhi thần biết sai rồi, nhi thần không dám nữa."
Ngoài miệng thì nói không cố ý, nhưng thực tế y cố tình lan truyền mấy lời đồn đó.
Y nghĩ rất đơn giản, chỉ cần làm loạn hôn sự của Thái tử, để Thái tử không thể liên hôn với Tần gia, thì Thái tử sẽ bớt đi một phần trợ giúp.
Hoàng đế hỏi "Con nghe ai nói mấy lời đồn này?"
Lạc Dạ Thần chẳng thèm nghĩ, buột miệng nói "Là Tứ đệ nói với nhi thần!"
Hoàng đế lập tức sai người đi gọi Tứ hoàng tử tới.
Tứ hoàng tử Lạc Tân Nhiên đến rất nhanh.
Gã bước vào ngự thư phòng, hành lễ với Hoàng đế.
Tâm trạng bây giờ của Hoàng đế không tốt, lười nói chuyện, liền trực tiếp hỏi "Tin đồn về Thái tử trong kinh là do con nói phải không?"
Lạc Tân Nhiên nhìn Lạc Dạ Thần.
Lạc Dạ Thần "Đừng nhìn ta, ta khai hết rồi."
Lạc Tân Nhiên cạn lời, y biết Đại hoàng huynh không đáng tin, nhưng không ngờ Đại hoàng huynh lại khai hết nhanh như vậy.
Lạc Dạ Thần mặt dày này còn khuyên ngược lại gã.
"Tứ hoàng đệ, đệ biết gì thì nói ra hết đi, ở trước mặt phụ hoàng, đừng giấu diếm gì nữa."
Lạc Tân Nhiên biết chuyện này không thể giấu diếm, vì thế gã nghiêm mặt quỳ thẳng xuống "Mấy lời đồn kia quả thật là do nhi thần truyền ra, nhi thần nhìn không vừa mắt Thái tử, cố ý muốn làm hắn khó xử.
"
Hoàng đế nửa tin nửa ngờ "Con có thù với Thái tử sao?"
"Trước đó mẫu phi của nhi thần bị phạt trượng, nguyên nhân là do Thái tử, nhi thần muốn trút giận thay mẫu phi."
Hoàng đế cau mày "Phạt trượng Ninh phi là Hoàng hậu, có liên quan gì Thái tử?"
"Sở dĩ Hoàng hậu phạt trượng mẫu phi, là vì muốn ra mặt cho Thái tử.
Hoàng hậu là trưởng bối, nhi thần không có tư cách chất vấn quyết định của người, chỉ có thể trút giận lên Thái tử.
Khả năng của nhi thần có hạn, không làm được gì khác, chỉ có thể bịa đặt vài lời đồn gây thêm phiền phức cho Thái tử.
Chuyện này do một mình nhi thần làm, nhi thần bằng lòng gánh chịu tất cả trách nhiệm, xin phụ hoàng trách phạt!"
Nói xong, Lạc Tân Nhiên mạnh mẽ dập đầu.
Hoàng đế thở dài "Con bảo vệ mẫu phi của mình không sai, nhưng Thái tử là huynh đệ ruột của con, huynh đệ nên tương thân tương ái, sao có thể giở trò này? Con về đi, hối lỗi một tháng, hy vọng con coi đó lời cảnh cáo, sau này đừng tái phạm."
"Đa tạ phụ hoàng khai ân."
Lạc Tân Nhiên lại dập đầu, sau đó đứng dậy, lui ra ngoài.
Gã về cung Thái Nhân.
Không lâu sau, Ninh phi đến cung Thái Nhân.
Nàng đuổi cung nữ thái giám ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại nàng và Lạc Tân Nhiên.
Nàng vội hỏi "Hoàng thượng nói sao?"
Lạc Tân Nhiên nói "Đại hoàng huynh đã khai con ra, con không thể ngụy biện, chỉ đành thừa nhận."
Ninh phi hận nghiến răng nghiến lợi "Tên ngu xuẩn Lạc Dạ Thần, đúng là vô dụng!"
"Con nói mọi chuyện đều do một mình con làm, không liên quan gì đến người khác, phụ hoàng hình như cũng tin rồi.
Nhưng để an toàn, mẫu phi nên lập tức gửi thư cho Ninh gia, bảo đại bá nương và tiểu thẩm ngậm miệng lại, những người biết chuyện khác nên diệt khẩu thì diệt khẩu, đừng để chuyện lộ ra ngoài.".