Bảo Cầm dừng bước, quay đầu nhìn nàng, kinh ngạc hỏi "Người đi thì có ích lợi gì?"
Tiêu Hề Hề "Nếu có ta, có lẽ sẽ tìm thấy cơ hội xoay chuyển tình thế.
"
"Nhưng người chỉ là nữ tử yếu ớt, lỡ không cứu được Thái tử, còn liên lụy tính mạng của người thì sao?"
Tiêu Hề Hề mỉm cười, thoải mái nói "Vậy cho thấy số ta định sẵn như thế rồi.
"
Bảo Cầm hai mắt đỏ hoe nhìn nàng.
Tiêu Hề Hề thấy nàng như vậy, lập tức mềm lòng, vội vàng an ủi "Đừng khóc, chuyện còn chưa đến lúc tồi tệ nhất, nói không chừng ta và Thái tử cuối cùng đều sẽ bình an vô sự.
"
Bảo Cầm rơm rớm nước mắt nói "Nô tỳ sai rồi, lẽ ra nô tỳ không nên bảo người bói quẻ cho Thái tử, nếu không phải người đoán được Thái tử có tử kiếp, người cũng sẽ không nghĩ tới chuyện đi cùng Thái tử chuyến này.
"
Tiêu Hề Hề dở khóc dở cười "Chuyện này liên quan gì đến em? Hôm nay dù em không bảo ta bói cho Thái tử, sau này ta cũng sẽ tự bói cho ngài ấy một quẻ, ta không thể để ngài ấy một mình đối mặt với nguy hiểm.
"
Bảo Cầm không biết nên nói gì, chỉ có thể cúi đầu lau nước mắt.
Tiêu Hề Hề bất đắc dĩ "Ta vẫn chưa chết, sao em lại khóc trước rồi?"
Bảo Cầm tức thì lo lắng "Người không được nói lời xui xẻo!"
Tiêu Hề Hề nhanh chóng trả lời "Được được được, ta không nói mấy lời xui xẻo như vậy nữa, em mau đi làm món gì ngon cho ta đi.
"
Bảo Cầm biết, có rất nhiều chuyện mà một cung nữ nhỏ bé như nàng không thể thay đổi được.
Nàng chỉ có thể yên lặng lau nước mắt, xoay người đi vào bếp làm việc.
Điều duy nhất nàng có thể làm cho Tiêu trắc phi chính là nấu nhiều món ngon hơn để Tiêu trắc phi ăn uống vui vẻ hơn.
! !
Hai ngày nay, Lạc Thanh Hàn bận bịu sắp xếp chuyện trở về quận Trần Lưu, buổi tối đều ở điện Lân Đức, chưa từng đặt chân tới hậu viện.
Mãi đến ngày thứ ba, hắn mới dành chút thời gian đến điện Thanh Ca.
Hắn vốn định nói với Tiêu trắc phi trong khoảng thời gian này ngoan ngoãn ở trong cung, không được chạy lung tung, yên tâm chờ hắn về.
Không ngờ vừa vào phòng đã thấy Tiêu trắc phi chỉ huy cung nữ thái giám thu dọn hành lý, các cung nữ thái giám bận tối mắt tối mũi, dưới đất có mấy chiếc rương lớn, bên trong chứa rất nhiều đồ đạc cần dùng để đi xa.
Mãi đến khi Thường công công hét lớn "Thái tử giá đáo" thì mọi người trong điện Thanh Ca mới nhận ra Thái tử đến rồi, cuống quýt dừng việc đang làm, đồng loạt quỳ xuống hành lễ.
Tiêu Hề Hề hành lễ "Thần thiếp bái kiến Thái tử Điện hạ.
"
Lạc Thanh Hàn phất tay, mọi người trong phòng lập tức lui ra ngoài.
Lạc Thanh Hàn tìm một chỗ, tao nhã ngồi xuống, tùy ý hỏi "Nàng đang làm gì vậy?"
Tiêu Hề Hề ngồi xuống cạnh hắn, cười nói "Thần thiếp đang sắp xếp hành lý đó.
"
Lạc Thanh Hàn khó hiểu "Nàng sắp xếp hành lý làm gì?"
Tức thì, hắn nghĩ đến gì đó, lập tức trở nên cảnh giác.
"Lẽ nào nàng muốn về sư môn?"
Tiêu Hề Hề chớp mắt "Không có, thần thiếp vẫn chưa hoàn thành nhiệm vụ, về sư môn làm gì chứ?"
Lạc Thanh Hàn thầm nghĩ, không phải về sư môn thì tốt, hắn thả lỏng, lại hỏi "Vậy nàng muốn đi đâu?"
"Thần thiếp đương nhiên muốn cùng người về quận Trần Lưu.
"
Lạc Thanh Hàn nghi ngờ nhìn nàng "Bình thường nàng ra ngoài còn đắn đo rất lâu, sao bây giờ lại bằng lòng đi cùng ta đến quận Trần Lưu xa xôi? Không lẽ nàng còn có dự định nào khác?"
Tiêu Hề Hề nghiêm mặt nói "Thần thiếp có dự định gì chứ? Thần thiếp chỉ muốn ở cạnh Điện hạ thôi.
"
Dù những lời này nghe rất dễ chịu, nhưng Lạc Thanh Hàn vẫn tàn nhẫn từ chối nàng.
"Không được, lần này ta không có ý định dẫn nàng ra ngoài, nàng cứ ngoan ngoãn ở trong cung chờ ta về.
"
Tiêu Hề Hề không đồng ý "Tại sao chứ? Lần trước xuống phía nam cầu mưa cũng dẫn theo thần thiếp mà, lần này sao lại không muốn dẫn thần thiếp theo? Chẳng lẽ Điện hạ cũng giống thư sinh bạc tình trong sách truyện, bắt đầu có mới bỏ cũ rồi sao?"
Cuối cùng, nàng cố ý dùng khăn lụa lau khóe mắt, giả vờ rất đau lòng.
Lạc Thanh Hàn sắc mặt không đổi nhìn nàng "Trong đống sách truyện mà ta đưa cho nàng, không có thư sinh nào bạc tình như vậy.
"
Tiêu Hề Hề "Có đó, thư sinh sau khi đỗ Thám hoa, vứt bỏ thê tử kết tóc, cưới một quý nữ, sau đó thê tử kết tóc ngàn dặm xa xôi lên kinh cáo trạng, kiên quyết kiện thư sinh, cuối cùng thư sinh đó thân bại danh liệt.
"
Nàng nói đến đây không khỏi thở dài.
"Quả là một câu chuyện tràn đầy năng lượng tích cực.
"
Lạc Thanh Hàn không hiểu năng lượng tích cực là gì, nhưng cũng có thể đoán được đại khái.
Hắn đưa chủ đề trở lại chuyện chính.
"Ta không phải người bạc tình như vậy, lần này không muốn dẫn nàng đến quận Trần Lưu là vì tốt cho nàng.
Đường xá xa xôi, không biết sẽ gặp bao nhiêu nguy hiểm, ta không muốn nàng gặp nguy hiểm, nàng vẫn nên ở yên trong cung đi.
"
Tiêu Hề Hề nắm chặt tay, nghiêm túc nói "Chính vì nguy hiểm, thần thiếp càng muốn đi với người, thần thiếp phải bảo vệ người an toàn!"
Lạc Thanh Hàn không nghĩ nữ nhân trước mắt có thể bảo vệ hắn, nhưng trong lòng không khỏi có chút ấm áp.
Hắn nghiêm túc nói "Ý tốt của nàng, ta nhận, nhưng ta không thể dẫn nàng đến quận Trần Lưu.
"
Tiêu Hề Hề tức giận trừng mắt nhìn hắn.
Lạc Thanh Hàn không hề bị lay chuyển.
Tiêu Hề Hề nghiến răng "Nếu người không dẫn thần thiếp theo, thần thiếp sẽ lẻn ra khỏi cung, bám đuôi theo người.
"
Lạc Thanh Hàn lạnh lùng nói "Nếu nàng lẻn ra khỏi cung, bị người khác phát hiện, thì các cung nữ thái giám trong điện Thanh Ca đều sẽ bị buộc tội lơ là nhiệm vụ, nhẹ thì phạt đến Hoán Y cục, nặng thì bị đánh chết.
"
Tiêu Hề Hề rụt cổ, tức thì chùn bước.
Nàng có thể bảo đảm an toàn cho mình, nhưng chưa chắc bảo đảm được an toàn của những người khác trong điện Thanh Ca.
Lạc Thanh Hàn thấy nàng biết sợ, giọng điệu chậm rãi một chút "Nàng yên tâm ở trong cung đi, chờ ta về, ta sẽ mang đồ ngon cho nàng.
"
Tiêu Hề Hề bĩu môi, ấm ức nhìn hắn "Điện hạ không tin thần thiếp đến vậy sao?"
"Ta không có ý đó.
"
"Ý của người là như thế! Lúc trước người nói thì nghe hay lắm, nào là người tin nhất là ta, trên thực tế người không hề tin ta, người xem ta là gánh nặng, ra ngoài cũng không chịu dẫn ta theo, không phải người sợ ta liên lụy người sao?"
Lạc Thanh Hàn không ngờ phản ứng của nàng lại dữ dội như vậy.
Hắn ngẩn người một chút, sau đó giải thích nói "Ta muốn bảo vệ nàng, không muốn nàng theo ta ra ngoài chịu khổ.
"
Tiêu Hề Hề lớn tiếng nói "Đâu phải ta chưa từng chịu khổ, lần trước xuống phía nam cầu mưa, ta thích ứng còn tốt hơn người, người đừng xem thường ta!"
Lạc Thanh Hàn không nói nên lời.
Trong khoảng thời gian ba tháng xuống phía nam, Tiêu Hề Hề quả thật là người thích nghi tốt nhất trong số họ, nàng không quan tâm mình sống ở đâu và mặc gì, miễn no bụng, nàng đều có thể sống được.
Trước giờ nàng không phải đóa hoa nuôi trong nhà kính, nàng vốn không sợ mưa gió bên ngoài.
.