Quý Phi Lúc Nào Cũng Muốn Được Lười Biếng


Cũng có người kể chuyện cải biên tình tiết thành câu chuyện, kể cho mọi người trong quán trà, tửu lâu và những nơi khác nghe.
Chuyện này một truyền mười, mười truyền trăm, lan truyền ngày càng trở nên quá mức.
Có người còn đồn Tạ Sơ Tuyết sớm đã gạo nấu thành cơm với Anh vương, có người nói mình đã thấy thị nữ bên cạnh Tạ Sơ Tuyết đi mua thuốc dưỡng thai...
Cuối cùng khi lời đồn đến tai Tây Lăng vương và Tạ Sơ Tuyết, câu chuyện đã trở nên rất khó nghe.
Tạ Sơ Tuyết bật khóc tại chỗ.
Nàng chạy về phòng khóa cửa, không chịu ra ngoài gặp ai.
Tây Lăng vương vô cùng tức giận, lập tức đi tìm Lạc Dạ Thần tính sổ, đập cho y một bài học nhớ đời.
Lúc đầu Lạc Dạ Thần không hiểu chuyện gì đang xảy ra, y vẫn thấy mình bị oan, sau đó hỏi tiểu tư bên cạnh mới nhận ra mình đã nói lời bậy bạ khi uống rượu với đám bằng hữu.
Lúc y nói chỉ muốn nói cho sảng khoái, nhưng không ngờ mọi chuyện lại phát triển đến mức này.
Đối mặt với Tây Lăng vương khí thế hung hổ, Lạc Dạ Thần nói thẳng.
"Nếu chuyện đã đến nước này, hoàng thúc gả Tạ cô nương cho con đi, con hứa sẽ đối xử tốt với muội ấy!"
Tây Lăng vương nghe vậy, sắc mặt trở nên kỳ quái.
"Ta đúng là đánh giá thấp ngươi rồi, ta còn tưởng ngươi là người đầu óc đơn giản, nhưng không ngờ lại ngây thơ đến mức này.

Ngươi nói bậy bạ bên ngoài, làm tổn hại thanh danh của Sơ Tuyết, ngươi chẳng những không hối cải mà còn vọng tưởng muốn cưới con bé? Ngươi xem Sơ Tuyết nhà ta là gì?"
Lạc Dạ Thần nghểnh cổ nói "Con thừa nhận, trước đó con ăn nói bậy bạ, con có thể xin lỗi người và Sơ Tuyết, nhưng con thật lòng thích Sơ Tuyết, chỉ cần hoàng thúc bằng lòng cho con cưới Sơ Tuyết, con nhất định sẽ đối xử tốt với Sơ Tuyết!"
Tây Lăng vương không nói gì.
Lạc Dạ Thần kiên quyết quỳ xuống, cầu xin "Cầu xin hoàng thúc toại nguyện cho bọn con!"
Tây Lăng vương nhìn y hồi lâu, bất đắc dĩ thở dài.
"Không phải ta không muốn toại nguyện cho ngươi, mà ngươi đến trễ một bước rồi."
Lạc Dạ Thần giật mình, chợt ngẩng đầu lên "Ý người là gì?"
Tây Lăng vương "Không giấu gì ngươi, sở dĩ lần này ta đưa Sơ Tuyết vào kinh, là muốn tìm mối hôn sự tốt cho con bé ở Thịnh Kinh."
Lạc Dạ Thần phấn khích, đang định tiến cử bản thân thì bị Tây Lăng vương cắt ngang.
Tây Lăng vương "Ngươi nghe ta nói trước."
Lạc Dạ Thần ngoan ngoãn im lặng, ra hiệu cho ông mau nói.
Tây Lăng vương "Quận Tây Lăng xa xôi hẻo lánh, môi trường sống khá khắc nghiệt, đặc biệt là hai mùa thu đông, gió cát dày đặc khủng khiếp, ta là người thô lỗ, sớm đã quen với nó.

Nhưng Sơ Tuyết thì không ổn, từ nhỏ con bé mắc bệnh hen suyễn, uống rất nhiều thuốc cũng không khỏi.

Sau đó mời được một danh y, nói là tình trạng của con bé không thể sống lâu dài ở quận Tây Lăng.

Vừa lúc ta phải đến Thịnh Kinh nên dẫn con bé theo, quả nhiên tình trạng của con bé bây giờ tốt hơn rất nhiều.

Ta không thể rời đất phong quá lâu, sớm muộn gì cũng phải về, nên trước khi rời Thịnh Kinh ta muốn tìm một mối hôn sự cho Sơ Tuyết càng sớm càng tốt.

Như vậy, con bé có thể yên tâm ở lại Thịnh Kinh, không cần về quận Tây Lăng chịu hen huyễn giày vò.

Ngươi là cháu trai ta, chúng ta hiểu rõ nhau, ta cũng an tâm nhân phẩm của ngươi, chỉ cần Sơ Tuyết bằng lòng, ta sẽ ủng hộ hôn sự của hai người.

Tiếc là ngươi đến trễ một bước, ta đã cầu xin Thái hậu, nhờ Thái hậu giúp Sơ Tuyết tìm một phu quân tốt.

Thái hậu đồng ý rồi, sáng nay còn đặc biệt gọi Sơ Tuyết vào cung, để con bé gặp mặt người ta rồi."
Lạc Dạ Thần càng nghe, y càng nóng lòng, cuối cùng không thể ngồi yên, nhảy cẫng lên gấp gáp nói.
"Vậy còn chờ gì nữa? Mau vào cung nói với Thái hậu, nói là người đã hứa gả Sơ Tuyết cho con, ngoài con ra, Sơ Tuyết sẽ không gả cho ai hết!"
Tây Lăng vương an ủi "Ngươi đừng gấp, chỉ gặp mặt thôi, chưa chắc đã thành, hơn nữa, Thái hậu bằng lòng chọn hôn sự cho Sơ Tuyết là vinh dự của con bé, nếu ta xông vào cung ngăn cản, há chẳng phải ta không biết điều?"
Lạc Dạ Thần sao có thể không gấp?
Y sắp gấp chết tới nơi rồi!
"Lỡ như Thái hậu cứ làm mai vô tội vạ thì sao? Lỡ như Tạ cô nương nhất thời vừa ý người ta thì sao? Người bảo con phải làm sao? Không được, con không thể trơ mắt nhìn Tạ cô nương gả cho người khác, bây giờ con phải vào cung!"
Y bất chấp Tây Lăng vương ngăn cản, cuống quít chạy về phía hoàng cung.
......
Gần đây, Tiêu Hề Hề làm ổ trong điện Thanh Ca, không ăn thì ngủ, rảnh rỗi thì chọc chọc Lạc Tiểu Hề, ngày tháng yên ả trôi qua.
Nàng không biết ngoài cung xảy ra chuyện gì.
Nhưng nàng không ngăn được người khác đến cửa truyền bá tin đồn.
Chuyên gia ăn dưa Diêu chiêu huấn ngồi đối diện với nàng, miệng nhỏ liên tục kể hết chuyện của Anh vương và Tạ Sơ Tuyết.
"Nương nương không biết đấy thôi, bây giờ Tạ Sơ Tuyết rất nổi tiếng, người ngoài ca ngợi nàng như tiên nữ, rất nhiều công tử thế gia xếp hàng muốn lấy nàng, nhưng nàng không đồng ý ai hết.

Cứ tưởng nàng luôn nhớ nhung Anh vương, nào ngờ sáng nay Thái hậu đột nhiên gọi Thái tử đến cung Trường Lạc.

Tuy không biết Thái hậu nói gì với Thái tử, nhưng nghe nói trong cung Trường Lạc, ngoài Thái hậu và Thái tử, Tạ tiên nữ kia cũng có mặt.

Sắp xếp thế này...!chậc chậc, người nghĩ xem!"
Tiêu Hề Hề nghe vậy hơi ngẩn ra.
Nàng cảm thấy mình như đang xem trực tiếp chương trình tin đồn giải trí.
Xét về khả năng buôn chuyện của Diêu chiêu huấn, không làm phóng viên giải trí thật đáng tiếc!
Sau khi tiễn Diêu chiêu huấn đi, Bảo Cầm sốt ruột nói với Tiêu trắc phi.
"Nương nương, chắc không phải Tạ SơTuyết kia vừa ý Thái tử Điện hạ của chúng ta rồi chứ?"
Tiêu Hề Hề chọc nhẹ lưng rùa Lạc Tiểu Hề, thờ ơ nói "Không biết, chắc là vậy."
Bảo Cầm lo lắng nhảy dựng lên "Nương nương, người ta đã tới trước cửa cướp người rồi, sao người không lo lắng chút nào vậy?!"
Tiêu Hề Hề lười biếng nói "Xem em nói kìa, làm như Thái tử là cục xương ấy, ai cũng có thể tùy tiện tha ngài ấy đi."
Thái tử vừa bước một chân vào phòng "......"
Lạc Thanh Hàn "Nàng nói ai là cục xương?"
Giọng của Thái tử quá đặc biệt, lạnh lùng trầm thấp, Tiêu Hề Hề không cần quay đầu lại cũng biết người tới là ai.
Tiêu Hề Hề giật mình.
Trời má Thái tử sao lại đến đây?!
Tới thì tới thôi, sao không cho ai thông báo một tiếng?!
Bảo Cầm cũng giật mình, cuống quít quỳ xuống hành lễ.
Tiêu Hề Hề bò dậy, khuỵu gối hành lễ.
"Thỉnh an Thái tử Điện hạ."
Lạc Thanh Hàn cười lạnh "Nàng nói lại lần nữa, ai là cục xương?"
Tiêu Hề Hề hèn ngang "Thần thiếp là cục xương!"
Lạc Thanh Hàn "Nàng là cục xương lớn như vậy, ai có thể tha đi?"
Tiêu Hề Hề buột miệng "Người đó."
Lạc Thanh Hàn "......"
Bảo Cầm "......"
Nàng ước gì mình có thể xông lên bịt miệng Tiêu trắc phi lại.
Người xem xem người đang nói gì vậy?
Thái tử tha cục xương gì chứ? Ngài ấy đâu phải chó!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui