Phương Vô Tửu bình tĩnh nói "Chuyện này muội phải đi hỏi Hoàng thượng, là Hoàng thượng triệu Tây Lăng vương đến Thịnh Kinh mừng thọ Thái hậu."
Tiêu Hề Hề không hài lòng với câu trả lời này.
Nàng hậm hực nói "Nếu muội có thể hỏi Hoàng thượng, muội còn tới đây hỏi huynh sao?"
Phương Vô Tửu bật cười khanh khách, dùng ngón tay gõ gõ trán nàng, bày dáng vẻ hết cách với nàng.
"Muội đó."
Tiêu Hề Hề lè lưỡi với y.
Phương Vô Tửu "Hiếm khi muội đến Thương Lan Viên, ở đây có rất nhiều loài hoa quý, chúng ta vừa dạo vừa nói đi."
Y khoanh tay, chậm rãi đi về phía trước.
Tiêu Hề Hề vội vàng đi theo, thúc giục "Huynh mau nói đi."
Phương Vô Tửu "Muội cũng đã là người lớn rồi, sao còn nóng nảy như vậy."
Tiêu Hề Hề phàn nàn "Không phải muội nóng nảy, mà là huynh quá chậm, rõ ràng mới hai mươi, mà sống như lão cán bộ về hưu."
Đại sư huynh này có thói quen sinh hoạt rất kỳ lạ, ngày nào cũng uống một tách trà dưỡng sinh, uống rượu thì thêm cẩu kỷ, kiên trì ngủ sớm dậy sớm, dù lửa cháy đến nơi cũng thận trọng già dặn.
Sau đó lời phàn nàn của nàng bị các sư huynh đệ khác nghe thấy, bèn âm thầm đặt biệt danh cho huynh ấy là Phương già dặn.
Phương già dặn đã quen với chuyện nàng thỉnh thoảng thốt ra một hai từ mà y không hiểu.
Y bỏ qua những từ mình không hiểu, cười nói "Đời người không dài, chỉ có vài chục năm thôi, chúng ta phải sống chậm lại, để trải nghiệm nhiều niềm vui trong cuộc sống hơn."
Tiêu Hề Hề từ chối nghe triết lý, lại thúc giục y nhanh chóng nói tin tức.
Phương Vô Tửu "Muội cũng biết đó, Tiên hoàng trầm mê cầu tiên đạo, bỏ bê triều chính, mặc cho phe phái trong triều tranh đấu, hậu cung cũng vì tranh đoạt quyền lợi mà rối loạn.
Đương kim thánh thượng khi đó chỉ là Lục hoàng tử bình thường, không phải người thông minh nhất hay được sủng ái nhất, nhưng lại là người có thể nhẫn nhịn nhất, khiến mọi người đều nghĩ ông ấy vô dụng.
Các hoàng tử bận đấu với nhau, không ai để ý đến Lục hoàng tử hèn nhát bất tài, các hoàng tử lần lượt ngã xuống trong lúc tranh đấu, đến khi Tiên hoàng bệnh nặng, trong cung chỉ còn lại ba hoàng tử, Lục hoàng tử cũng là một trong số đó.
Trong cuộc chiến giữa ba hoàng tử, Lục hoàng tử vì muốn có được nhiều sự ủng hộ hơn nên đã hứa rất nhiều điều.
Ví như phong vương cho Cừu Văn Bá, mở rộng đất phong cho Tây Lăng vương, cưới nữ nhi Tần gia làm Hoàng hậu...!Cừu Văn Bá đại diện cho võ tướng, có được binh quyền, Tây Lăng vương đại diện cho tông thất, có được vây cánh, Tần gia đại diện cho quý tộc thế gia, có được thanh danh.
Với sự ủng hộ của những người này, Lục hoàng tử trở thành người chiến thắng cuối cùng, thuận lợi đăng cơ xưng đế.
Sau khi đăng cơ, ông ta quả thật đã thực hiện lời hứa.
Nữ nhi Tần gia được sắc phong Hoàng hậu, nhưng Tần hoàng hậu đến giờ vẫn không có con, chỉ là Hoàng hậu trên danh nghĩa.
Cừu Văn Bá được sắc phong Trần Lưu vương, nhưng giờ đây nhà tan cửa nát, đất phong và binh quyền cũng rơi vào tay người khác.
Có hai ví dụ trước đó, lẽ nào muội không nghĩ ra Hoàng thượng muốn làm gì với Tây Lăng vương?"
Nói đến đây, Phương Vô Tửu khẽ đưa mắt nhìn về phía tiểu sư muội đang đi theo mình.
Đôi mắt hạnh của Tiêu Hề Hề hơi trừng lên "Lẽ nào Hoàng thượng muốn thu hồi đất phong của Tây Lăng vương?"
Phương Vô Tửu mỉm cười "Muội đó, quá mềm lòng.
Thứ mà Hoàng thượng muốn lấy lại không chỉ đất phong, mà còn là mạng của Tây Lăng vương."
Tiêu Hề Hề càng ngạc nhiên hơn.
Nét mặt Phương Vô Tửu vẫn mang theo ý cười, nhưng trong mắt lại không "Lúc Hoàng thượng hạ chỉ triệu Tây Lăng vương vào kinh, Tây Lăng vương đã biết dụng ý của Hoàng thượng, nhưng dù biết thì vẫn không thể kháng chỉ."
Nếu kháng chỉ thì rõ là đã nảy sinh dị tâm, Hoàng đế có thể lấy cớ này trực tiếp phái quân đến trấn áp Tây Lăng vương.
Dù Tây Lăng vương nắm giữ năm mươi ngàn binh mã, cũng không phải đối thủ hàng trăm ngàn đại quân của triều đình.
Nếu Tây Lăng vương muốn sống, phải mạo hiểm vào kinh.
Tiêu Hề Hề nhớ lại yến tiệc tẩy trần, Tây Lăng vương mượn cớ say rượu biểu diễn một màn múa kiếm, mà Hoàng đế ngồi trên cao mỉm cười.
Lúc ấy, liệu Tây Lăng vương có nghĩ tới việc nhân cơ hội dùng kiếm đâm xuyên tim Hoàng đế không?
Có phải Hoàng đế cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý trở mặt bất cứ lúc nào?
Yến tiệc tẩy trần vui vẻ thực chất là tiệc Hồng Môn với những sóng gió ngầm.
Tiêu Hề Hề không khỏi thấy sợ hãi.
Chỉ cần Tây Lăng vương lúc đó bốc đồng một chút thôi, thì đêm đó đã máu chảy thành sông.
Đồng thời, lòng nàng cũng thấy lạnh.
Bọn họ là người thân cùng máu mủ, nhưng không hề có tình cảm gia đình, chỉ có âm mưu lừa gạt, ngươi chết ta sống.
Ánh mắt Phương Vô Tửu sâu thẳm, sâu xa nói "Đây chính là hoàng thất, bọn họ có thể hy sinh tất cả chỉ để đạt được mục đích, đối với bọn họ mà nói, tình cảm chỉ là thứ đi kèm theo quyền thế.
Khi có đủ quyền thế, bọn họ không ngại nếm trải mùi vị tình cảm, nhưng nếu tình cảm và quyền lực xung đột, bọn họ sẽ không chút do dự từ bỏ tình cảm.
Dù gì, chỉ cần có được quyền thế, sẽ có vô số người dâng hiến tình cảm cho bọn họ."
Tiêu Hề Hề hỏi "Nếu huynh biết những chuyện này, sao còn muốn tham gia?"
Phương Vô Tửu "Đương nhiên là vì hoàn thành nhiệm vụ, hơn nữa ta cũng không có giao tình gì với Tây Lăng vương, quan hệ giữa ta và ông ấy chỉ là lợi dụng lẫn nhau.
Dù có một ngày bị ông ấy bán đứng, ta cũng sẽ không thất vọng.
Nhưng muội thì khác, muội đặt tình cảm của mình vào đó.
Một khi mất đi tin tưởng của Thái tử, muội nhất định sẽ cảm thấy rất khó chịu."
Tiêu Hề Hề dừng bước.
Phương Vô Tửu cũng dừng, chăm chú nhìn nàng "Trước khi hắn làm muội tổn thương, thì muội mau rút lui đi."
Tiêu Hề Hề "Huynh nói nhiều như vậy chỉ để thuyết phục muội từ bỏ?"
Phương Vô Tửu "Ta vì muốn tốt cho muội."
Tiêu Hề Hề tiến lên một bước, nắng trời phản chiếu trong đôi mắt sáng ngời của nàng.
"Muội sẽ không từ bỏ hắn, không bao giờ."
Phương Vô Tửu "Có đáng không?"
Tiêu Hề Hề "Muội không quan tâm có đáng hay không, muội chỉ hy vọng hắn có thể sống thật tốt."
Nàng cùng Thái tử xuống phía Nam cầu mưa, cùng hắn trốn chạy ở quận Trần Lưu.
Nàng nhìn hắn từng bước thay đổi trưởng thành, nhìn hắn loạng choạng hướng tới mục tiêu của mình.
Nàng biết áp lực mà hắn phải chịu, cũng biết hắn nỗ lực thế nào để không phụ lòng người khác.
Có phúc cùng hưởng, sống chết cùng nhau.
Số mệnh của hai người đã gắn chặt với nhau.
Đến hôm nay, nàng không thể nói đi là đi.
Phương Vô Tửu bất đắc dĩ thở dài "Muội ngốc quá rồi."
Người khác cho đi, luôn hy vọng nhận lại được gì đó.
Nhưng tiểu sư muội của y ngu ngốc đến mức không muốn người ta báo đáp.
Tiêu Hề Hề nũng nịu cười "Kẻ ngốc có phúc của kẻ ngốc."
Phương Vô Tửu "Như vậy, chúng ta định sẵn là đối thủ rồi."
Tiêu Hề Hề thở dài "Phải đó."
- --------.